“Chủ tịch Tiêu có con khi nào vậy? Không phải vừa mới chia tay sao?”
“Ai mà biết được, nhưng tôi nghe nói trước đó bên cạnh Chủ tịch Tiêu có một người phụ nữ họ Dương, chắc là con của cô ta chăng?”
“Họ Dương?”
“Đúng, tôi nhớ rõ là họ Dương.”
Tiểu Dương đã được bố nắm tay dắt vào cổng công ty, chợt dừng bước, đùng đùng quay lại sửa lời: “Mẹ tôi không phải là họ Dương, mà là họ Tô, họ Tô.”
Mấy nhân viên đang xì xào bàn tán bỗng giật mình xin lỗi: “Chúng tôi cũng chỉ nghe nói thôi…”
Tiểu Viên Nguyệt kéo cổ áo của bố, phụng phịu hỏi: “Bố…”
“Ừ?”
“Có phải trước đây bố đã có bạn gái nào khác không?”
Tiêu Cận Ngôn cân nhắc một lúc, sắp xếp lại ngôn ngữ, nhưng vẫn không muốn lừa dối con gái: “…Có.”
“Vậy bố không yêu mẹ nữa à?”
“Tất nhiêu là yêu chứ.”
“Nếu yêu mẹ thì tại sao lại chia tay với mẹ rồi có bạn gái khác?” Tiểu Viên Nguyệt tỏ vẻ không vui: “Bố như vậy là không đúng.”
Tiêu Cận Ngôn ngoan ngoãn nghe lời: “Đúng vậy, bố sai rồi, bố biết mình sai rồi.
Con sẽ tha thứ cho bố chứ?”
Tiểu Viên Nguyệt lắc đầu.
“Không tha thứ à?”
“Không phải.” Tiểu Viên Nguyệt giải thích cặn kẽ: “Mẹ nói nếu đã làm sai chuyện gì thì phải xin lỗi, nhưng không nhất thiết phải nhận lời xin lỗi.”
“Ồ?”
“Lúc trước anh trai ở nước ngoài đã đánh nhau với một bạn học sinh ngoại quốc ở trong trường, mẹ nói đánh nhau là sai nhưng khi người ngoại quốc kia xin lỗi anh trai thì anh ấy không nhận, mẹ cũng từ chối không nhận, hơn nữa còn chuyển trường cho anh nữa.”
Ở nước ngoài còn xảy ra chuyện này nữa ư?
Trong ấn tượng của anh, Tiểu Dương luôn là một đứa trẻ tốt bụng và lạc quan, cậu bé sẽ không vô duyên vô cớ đánh nhau với người khác, nhất định có lý do.
“Tại sao anh trai con lại đánh nhau với người khác vậy?”
“Bởi vì người nước ngoài đó rất xấu, anh ta nói hai anh em con đều là đồ con hoang không có bố.
Bố, con hoang là gì vậy?”
Tiêu Cận Ngôn giật mình.
Nhưng Tiểu Viên Nguyệt cũng không bận tâm đến chuyện này lắm mà tiếp tục luyên thuyên: “Con và anh trai có bố, nhưng bố không ở bên cạnh tụi con thôi.
Bố có việc rất quan trọng phải làm, bố phải bảo vệ trái đất và bảo vệ mọi người, vì vậy mới không thể ở bên chúng con…”
Tiêu Cận Ngôn nghe vậy thì trong lòng chua xót.
Một người phụ nữ trẻ như Tô Cẩm Tinh lại còn phải chăm lo cho mẹ già và hai đứa con, chắc chắn cuộc sống chẳng dễ dàng gì.
Nhưng cô không hề gọi một cuộc điện thoại nào, một mình cô gánh vác tất cả, nếu lần này cô không về nước thì có lẽ cả đời này họ sẽ thực sự trở thành người xa lạ.
Trong lúc họ đang nói chuyện, Tiểu Dương hằm hằm quay lại, mặt đỏ bừng, mím chặt môi không nói lời nào.
Tiêu Cận Ngôn thở dài, xoa đầu con trai, rồi nắm tay cậu bé: “Đi thôi, vào trước rồi nói sau vậy.”
Bên ngoài văn phòng chủ tịch, Trần Phán và Kiệt Sâm đều ở đó.
Kiệt Sâm đã biết ít nhiều về hoàn cảnh của Tô Cẩm Tinh nên khi nhìn thấy hai đứa trẻ này cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng Trần Phán đã nhảy dựng lên vì kinh ngạc: “Ôi má ơi, chủ tịch Tiêu, gien của anh cũng trội quá rồi đó? Vừa nhìn thì biết hai đứa này là con anh rồi.”
Tiêu Cận Ngôn bất lực trợn mắt nhìn cô ta: “Tìm vài cuốn sách thiếu nhi, hoặc trò chơi bố con đến đây.”
“Ngay bây giờ?”
Tiêu Cận Ngôn nhướng mày: “Chẳng lẽ để đến lúc tan làm sao?”
“Không phải, ý của tôi là toàn bộ công ty đang đợi anh trong phòng họp.
Trước đây anh luôn ở trong công ty, cho nên mọi người đều đến sớm, hiện tại bọn họ đã đợi gần nửa tiếng rồi.”
Tiêu Cận Ngôn suy nghĩ một lát rồi nói: “Kêu bọn họ gửi email thiết kế cho tôi, huỷ cuộc họp đi.”
Trần Phán kinh ngạc.
Kẻ tham công tiếc việc vạn năm bắt đầu lười biếng, tin tức giật gân nhất từ trước đến nay.
“Nhưng những người buôn bán đá quý ở Châu Phi sẽ đến đàm phán ký kết vào chiều nay, anh không chuẩn bị gì sao?”
Tiêu Cận Ngôn bế con gái và dẫn con trai vào thẳng trong văn phòng, Trần Phán chưa nhận được câu trả lời, định đi vào cùng anh nhưng cánh cửa bị đóng sập từ bên trong, chặn cô ta ở bên ngoài.
Trần Phán sờ mũi và kêu lên thật nguy hiểm.
Cách đó không xa, vọng đến tiếng cười của Kiệt Sâm.
“Anh cười gì chứ?”
Kiệt Sâm cười nói: “Tôi không cười cô mà là đang cười số mệnh.
Ông trời như đang trêu đùa vậy, đi một vòng lớn, cuối cùng hai người vẫn ở bên nhau, mắc gì mà tự làm khổ mình như vậy chứ?”
Ngay lập tức Trần Phán ngửi thấy mùi nhiều chuyện.
Kiệt Sâm cũng không muốn nói nhiều: “Tất cả đều là việc riêng của chủ tịch Tiêu, cô cứ làm tốt công việc của mình là được.”
Trần Phàm xoè hai tay ra, hôm nay sếp của cô ta không muốn đi làm nên thư ký như cô ta cũng được nghỉ làm, rất vui vẻ thoải mái.
Trong phòng làm việc của chủ tịch, hai đứa trẻ rầu rĩ không vui.
Mặc dù văn phòng của Tiêu Cận Ngôn rất rộng lớn nhưng lại được trang trí rất đơn giản, chỉ có một cái bàn, một cái máy tính xách tay và một phòng khách nhỏ ở trong góc, gồm một cái bàn và một cái ghế sô pha.
Có điều khu vực này căn bản là không có người lui tới, hay nói cách khác, không ai có đủ tư cách để vào đây.
Môi trường như vậy rất thích hợp làm văn phòng, nhưng đối với trẻ con thì không có gì hấp dẫn cả.
Tiêu Cận Ngôn lục tung máy tính hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được bộ phim “Dê con vui vẻ và con sói hung ác.”
“Bố.”
“Sao thế?”
Tiểu Dương tỏ vẻ chán ghét: “Chúng con đã không còn xem dê con vui vẻ lâu rồi.”
“… Vậy bây giờ các con đang xem cái gì?”
Tiểu Dương phụng phịu: “Bố, bố quên rồi sao, con thích xem Người Sắt.
Trước đây bố đã mua cho con rất nhiều văn phòng phẩm có hình Người Sắt và tượng nhỏ của Người Sắt nữa.”
Thích Người Sắt?
Chuyện này dễ thôi mà, Tiêu Cận Ngôn bấm số nội bộ: “Thư ký Trần, đi mua một ít đồ chơi Người Sắt về đây.”
“Vâng!”
Trần Phán nhanh chóng mở trang mua sắm trực tuyến, vừa xem vừa khẽ hỏi: “Chủ tịch Tiêu, mua cái này là… tôi ứng tiền trả trước, sau đó sẽ đến phòng tài chính chi trả à?”
Tiêu Cận Ngôn nhức đầu: “Chuyển khoản cho cô.”
Trần Phán đã chuẩn bị xong xuôi, không chậm trễ một giây liền gửi cho anh số thẻ ngân hàng: “Được!”
Hai phút sau, tin nhắn di động vang lên.
“Một trăm, một ngàn, một vạn, mười vạn… năm mươi vạn? Đồ chơi này được làm bằng vàng à?”
“Đi mua ngay đi.”
“Dạ.”
Khi có tiền, Trần Phán giống như máy đã được bôi trơn, làm việc vừa nhanh vừa hiệu quả, không chỉ mua rất nhiều đồ chơi trên mạng mà còn gọi người sai vặt đi mua những món đồ chơi có Người Sắt về.
Cô ta cân nhắc còn có một cô bé nên đã ghi thêm một tờ giấy ghi chú, nhờ người sai vặt mua thêm mấy con búp bê Barbies.
Trong văn phòng, bưu kiện như là bông tuyết thi nhau bay tới.
Anh nhìn lướt qua, trên cơ bản đây là bản vẽ thiết kế mới của công ty, khi ngẩng đầu lên nhìn các con thì anh phát hiện Tiểu Dương đã dẫn em gái đến chỗ phòng tiếp khách nhỏ, dỗ Viên Nguyệt cười khanh khách rồi.
“Bố, có phải bố vẫn còn rất bận không?”
“… Hơi hơi.”
“Vậy bố cứ làm việc đi, con với em tự chơi là được rồi, sẽ không làm phiền bố đâu.”
Tiêu Cận Ngôn cảm thấy hơi áy náy: “Không sao, các con muốn nói gì thì nói với bố, bố sẽ thu xếp.”
Tiểu Dương xua tay: “Không cần đâu, trước kia khi mẹ đi làm, sức khỏe của bà ngoại không tốt, con cũng toàn tự chơi với em thôi.”
Tiêu Cận Ngôn dừng lại con chuột đang cầm trên tay, sau đó ngước mắt lên hỏi: “Mẹ con… mấy năm nay mẹ con đều rất bận à?”
“Rất bận, vẫn thường làm việc đến khuya.”
“Con có biết công ty của mẹ có chuyện gì không?”
Tiểu Dương gật đầu rồi lại lắc đầu: “Con chỉ nghe mẹ kể lại rằng vì mẹ không có vốn khởi nghiệp nên không thể mua được những loại đá quý thô đắt tiền, nhưng những thứ rẻ tiền thì lợi nhuận thấp, vì vậy mẹ chỉ có thể tự thiết kế kiểu dáng tinh xảo hơn, mỗi lần đều phải thức đêm rất vất vả.”
Tiêu Cận Ngôn khẽ nhíu mày: “Không có vốn khởi nghiệp?”
“Đúng đó.” Nói đến đây, Tiểu Dương buồn bã: “Lúc mới đi nước ngoài, dường như mẹ chẳng có nhiều tiền, thậm chí tụi con còn không đủ tiền thuê nhà, sau đó mọi chuyện mới dần khá lên.”
Sao cô lại trải qua những tháng ngày nghèo khó như thế chứ?
Cái người Tiên sinh kia đâu? Chẳng phải nói anh ta rất thần thông quảng đại sao, sau khi chết không để lại cho cô tài sản gì à?
“… Nhưng con thấy trong tài khoản của mẹ có tiền, nhưng mẹ nói rằng tiền đó không được dùng.”
“Tại sao không được dùng?”
Tiểu Dương nói: “Mẹ nói rằng số tiền này được bố đánh đổi bằng mạng sống của mình, một xu cũng không được dùng.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...