Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc


Quản lý dẫn đầu đi ra ngoài, dọn trận, tất cả nhân viên đều bị mời ra ngoài.
Ba năm trôi qua, Lưu Phấn dường như đã hoàn toàn khác người trong trí nhớ cô.
Ông ta mặc một thân tây trang đã giặt đến trắng bệch, tóc tai lộn xộn, râu ria xuề xòa lôi thôi lếch thếch, trông già hơn rất nhiều.
Nhưng lúc cất giọng thì giọng nói vẫn rất khỏe: “Cuối cùng cô cũng đến rồi?”
Tô Cẩm Tinh kéo cái ghế từ trong phòng làm việc ra, ngồi xuống: “Đúng vậy, dù sao ông cũng là cậu tôi, ông muốn chết, tôi phải đến gặp mặt ông lần cuối chứ.”
Lưu Phấn độc ác cắn răng: “Tô Cẩm Tinh, lúc trước là tôi đã tin sai người! Tôi nên nghe Gia Linh, chuyển cổ phần công ty sang danh nghĩa của bà ấy!”
Cố chấp ngang bướng.
Tô Cẩm Tinh lắc đầu, thở dài một tiếng: “Ông chuyển hết tài sản sang cho bà ta, hiện tại thì sao? Những tài sản đó đi đâu rồi?”
“…” Lưu Phấn không nói gì.
“Bà ta cầm tiền, chỉ biết giao cho con gái mình, hiện tại Dương Tuyết Duyệt ăn sung mặc sướng, còn ông? Chỉ có thể sống những ngày tháng nghèo rớt mồng tơi.”
Lưu Phấn hét lớn: “Ai nói! Gia Linh sẽ không mặc kệ tôi! Bà ấy sẽ không giống cô, lòng muông dạ thú, táng tận lương tâm!”
“Được rồi.” Tô Cẩm Tinh cũng chẳng muốn cãi cọ: “Ông nói xong chưa? Bao giờ mới nhảy? Làm luôn đi, muốn nhảy thì nhảy luôn, đừng có làm chậm trễ thời gian làm việc của tôi.”
Lưu Phấn giận đến ác miệng mắng to: “Cô có còn là người không hả? Tốt xấu gì tôi cũng là cậu cô đó!”
“Đúng vậy, cho nên tôi mới đến tiễn ông đoạn đường cuối cùng đây.” Tô Cẩm Tinh nói: “Rốt cuộc thì ông có nhảy hay không hả, chờ lát nữa cảnh sát đến đây, phía dưới sẽ có nệm hơi, cho dù ông có nhảy xuống cũng không chết được, nên nắm chặt thời gian đi.”
“Cô mong tôi chết thế sao? Ha ha, tôi đây càng không muốn cô được như ý! Tô Cẩm Tinh, tôi sẽ không chết, nhưng thứ tôi không chiếm được, cô cũng đừng mong chiếm được! Tập đoàn Tô thị nếu bị truyền ra tiếng xấu thì cứ chờ bị đóng cửa đi!”
Nói xong, xe cảnh sát cũng đã đến dưới lầu, nệm hơi nhanh chóng được khiêng ra.

Tầng 6, cũng không tính là quá cao, Lưu Phấn cố lấy dũng khí, hít sâu vài hơi, tìm kiếm vị trí nhiều lần, cuối cùng cũng có thể xác định mình sẽ bình an rơi vào nệm hơi mới vươn người nhảy xuống.
“A a a a có người nhảy lầu rồi!”
“Trời đất ơi!!”
“Rơi vào nệm hơi, cũng may cũng may…”
“Rốt cuộc là vì sao chứ?”
“Nghe nói là bị chính cháu gái mình ép, thật đáng thương mà…”
Tô Cẩm Tinh chậm rãi đi thang máy xuống, lúc đến nơi, ngoài cửa tập đoàn Tô thị đã vây kín người, đang thi nhau bàn tán.
Cảnh sát cũng đã tới, đưa giấy tờ ra rồi nói: “Cô Tô, phiền cô theo chúng tôi đến cục cảnh sát một chuyến để hỗ trợ điều tra.”
Tô Cẩm Tinh gật đầu, cô đã sớm đoán được, sớm hay muộn cũng sẽ có chuyện như vậy cho nên sảng khoái leo lên xe cảnh sát.
Quản lý đuổi tới, có chút lo lắng: “Tổng giám đốc Tô, hiện tại chúng tôi phải làm sao?”
“Bảo mọi người nên làm gì thì cứ làm cái đó.”
Rầm một tiếng, cửa xe cảnh sát bị đóng lại.

Tô Cẩm Tinh đến cục cảnh sát ngồi hơn nửa tiếng liền nhìn thấy mấy đồng chí cảnh sát dẫn theo Lưu Phấn trở lại.
Cánh tay Lưu Phấn quấn thạch cao, tinh thần cũng rất tốt, chỉ vào cô lạnh lùng nói: “Chính là cô ta! Đồng chí cảnh sát, chính là cô ta ép tôi nhảy lầu!”
Cảnh sát nhìn Tô Cẩm Tinh một cái, trong mắt mang theo chút ghét bỏ, cô gần như đã có thể đoán được Lưu Phấn đã nói những gì với cảnh sát - cháu gái đoạt công ty của ông ta, lòng lang dạ sói, không bằng heo chó.

Cô bị dẫn tới phòng thẩm vấn, làm ghi chép theo thông lệ.
“Cô nói một chút đi, vì sao lại ép ông Lưu nhảy lầu?”
“Tôi không ép ông ta.” Tô Cẩm Tinh cực kỳ trấn định, không mảy may bối rối.
Cảnh sát có chút bất bình: “Cô Tô, dù sao ông Lưu cũng là cậu cô, hơn nữa cũng đã hơn năm mươi tuổi, cho dù có ân oán gì cũng không nên lấy tính mạng người ta ra đùa giỡn!”
Tô Cẩm Tinh hơi nhếch môi: “Đồng chí cảnh sát này, tôi muốn hỏi một chút, chiếm đoạt tài sản của người khác có phải hành vi phạm pháp không?”
“Đương nhiên rồi!” Cảnh sát nói: “Cậu cô cũng có nói cô lừa mất cổ phần công ty trên tay ông ta, cô Tô, nếu số tiền này lớn thì cô còn phải nhận hình phạt đó!”
“Bao nhiêu tiền thì tính là lớn?”
“… Con số cụ thể còn cần tòa án tới thẩm định và phán đoán, nhưng nếu là cổ phần của một công ty đã đưa ra thị trường thì nhất định là con số lớn rồi.”
"Ồ… " Tô Cẩm Tinh nói: “Vậy làm phiền các anh nhanh chóng bắt cậu tôi lại đi, vào tám năm trước bố tôi qua đời, tôi là con gái duy nhất của bố tôi, tôi và mẹ tôi là người thừa kế duy nhất số tài sản và cổ phần công ty mà bố tôi để lại.

Mà cậu tôi thì lại cướp đi tất cả, lúc ấy giá cổ phiếu công ty cao hơn hiện tại, nếu tính theo giá thị trường hồi ấy thì con số càng thêm lớn.”
Cảnh sát nghe mà hoang mang: “Thực sự là như vậy sao?”
“Phải, chuyện nhà chúng tôi cũng không tính là nhỏ đâu, các anh có thể đọc lại hồ sơ tài liệu năm đó, hẳn là có ghi lại.

Mấy năm qua, tôi nể tình ông ta là cậu tôi nên không muốn so đo với ông ta, dẫn theo mẹ tôi ra nước ngoài sống, nhưng cậu tôi lại năm lần bảy lượt dùng cách nhảy lầu để uy hiếp tôi giao công ty cho ông ta.


Đồng chí cảnh sát, tôi tin pháp luật sẽ công bằng, nói tóm lại sẽ không phán người gây chuyện là người có lý, đúng không? Tôi bằng lòng tiếp nhận điều tra, cũng bằng lòng chờ quan tòa phán quyết công bằng, mong các anh hãy đến hỏi cậu tôi xem, ông ta có muốn ra tòa không.”
Tô Cẩm Tinh thong dong thản nhiên mà nói, không hề sợ bị điều tra, cảnh sát dường như đã nhận ra có lẽ chuyện không phải như Lưu Phấn nói.
Lúc này, Lưu Phấn vội vã xông vào: “Đồng chí cảnh sát, cô ta ép tôi nhảy lầu, thiếu chút nữa đã chết, đây không phải tội cố ý gϊếŧ người sao?”
Cảnh sát: “Ông đến xương cũng không gãy, chỉ bị chút trầy da thôi, cách cái chết còn xa lắm.”
“Nhưng tôi thật sự đã nhảy lầu, đều là tại cô ta hại!”
“Cô ấy ép ông nhảy sao?”
“Cô ta không trả công ty lại cho tôi! Tôi đã nhiều lần đi tìm cô ta nhưng cô ta đều tránh không gặp! Tôi nuốt không trôi cơn tức này, tôi nhất định phải làm lớn chuyện này, để cho tất cả mọi người biết, đứa cháu gái này của tôi là dạng người thế nào, tất cả mọi người đừng đến hiệu đá quý của nhà họ Tô mua hàng nữa!”
Cảnh sát hỏi theo lẽ thường: “Hiệu đá quý nhà họ Tô?”
“Phải, công ty đó là tập đoàn Tô thị, làm nghề châu báu trang sức, có rất nhiều chi nhánh…”
“Hiệu đá quý nhà họ Tô, thế chắc phải là của nhà họ Tô chứ, cô Tô họ Tô, còn ông họ Lưu cơ mà?”
Lưu Phấn sửng sốt: “Tôi… Dù sao trước đó chủ tịch công ty cũng là tôi, không tin các anh có thể đi hỏi thử nhân viên trước kia của công ty mà xem, bọn họ đều biết.”
Tô Cẩm Tinh khẽ cười nói: “Cậu à, cậu thừa nhận là được rồi, vậy cậu có dám thừa nhận trước mặt đồng chí cảnh sát vềchuyện cậu làm sao để leo lên được cái chức chủ tịch công ty không?”
“Tôi… bố cô mất, tôi lên quản lý thay…”
“Phải, là quản lý thay.”
Một vấn đề, đủ khiến mọi chuyện trở nên rõ ràng.
Tô Cẩm Tinh nói luôn: “Đồng chí cảnh sát, tôi muốn báo án.

Sau khi bố tôi qua đời, cậu tôi lấy danh nghĩa là quản lý thay để chiếm cổ phần công ty cùng tất cả tài sản của nhà họ Tô, con số quá lớn, tôi muốn ông ta trả lại tất cả, hơn nữa còn phải bồi thường phí tổn thất tinh thần cho tôi và mẹ tôi.”

Lưu Phấn lập tức nói: “Tô Cẩm Tinh, cô dám? Công ty đã sắp phá sản, nếu còn để mang tiếng xấu, cả công ty sẽ xong đời! Tâm huyết của bố cô cũng đổ xuống sông xuống biển! Chi bằng cô cho tôi một chút tiền bạc là xong, với cô và tôi đều tốt…”
“Không thể nào.”
“Đồng chí cảnh sát, tôi sẽ chuẩn bị chứng cứ trình lên trong ba ngày, hiện tại tôi có thể đi chưa?”
Cảnh sát gật đầu: “Có thể.

Nhưng mà cô Tô, chuyện lớn như vậy, một cô gái còn trẻ như cô thật đúng là trấn định đấy! Cô thật sự muốn kiện cậu cô sao? Người thân lên tòa, chỉ sợ sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt đến công ty đó? Đương nhiên, tôi cũng không quá hiểu ân oán trên thương trường của các vị.”
Tô Cẩm Tinh nói: “Chồng tôi đã dạy tôi một đạo lý, tên là ‘không phá thì không xây được’.

Lần này là ông ta gây chuyện, tôi bỏ tiền cho xong việc, nhưng nếu lần sau ông ta lại tiếp tục gây chuyện, chẳng lẽ tôi vẫn phải bỏ tiền ra ư? Được voi đòi tiên, thay vì bị lừa không có chừng mực, còn không bằng giải quyết cho rõ ràng.”
Cảnh sát khẽ cười: “Cũng phải, nếu lần này dung túng cho ông ta gây chuyện, lần sau ông ta sẽ càng tham lam hơn, không bằng sớm giải quyết cho hết chuyện, chồng cô suy xét thật chu toàn.”
“Phải, anh ấy rất lợi hại.”
“Có cần gọi điện thoại cho anh ấy, để anh ấy đến đón cô không?”
“… Không cần, bản thân tôi tự đi được.”
“Anh ấy rất bận sao?”
“Anh ấy…”
“Tôi không vội.” Cách đó không xa, truyền đến một giọng nói quen thuộc, trầm khàn, êm tai, hơi mang chút rung rung ở cuống họng.
Anh nói: “Tiểu Tinh Tinh, anh tới đón em.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui