Rốt cuộc yêu là gì?
Trong đầu anh dường như có một âm thanh vụt qua…
“Yêu, là muốn đưa tay ra chạm vào nhưng lại thu tay về…”
Bác sĩ Từ hỏi: “Cái gì?”
Tiêu Cận Ngôn lắc đầu: “Không có gì, chỉ là tôi đột nhiên nhớ đến một câu nói, quên mất là trước đây đã từng nghe ở đâu rồi…”
“Không sao, có những con người sẽ như vậy, đột nhiên quên mất một chuyện, nhưng nói không chừng sau này một ngày nào đó sẽ bỗng nhiên nhớ ra.
Tất cả đều tùy duyên, có lẽ sẽ nhẹ lòng hơn một chút.”
Tiêu Cận Ngôn mỉm cười: “Ai không biết còn tưởng bà là cao nhân ngoại thế đấy.”
“Tâm lý học quả thực là một bộ môn vô cùng bí ẩn.
Chủ tịch Tiêu, thực ra thuốc mà vị bác sĩ trước kê cho anh đã đúng bệnh, anh vẫn nên dùng tiếp.
Còn những câu hỏi mà khi nãy tôi hỏi anh, anh cũng suy nghĩ kỹ lại xem, sau đó cho mình một quyết định.”
Anh gật đầu đáp: “Được.”
Sau khi bác sĩ Từ rời đi, Tiêu Cận Ngôn đi tắm rửa rồi uống viên thuốc an thần có liều lượng cao nhất.
Một tuần nay, đây là lần đầu tiên anh chìm vào giấc ngủ.
Anh đã mơ thấy một giấc mơ, cảnh tượng trong mơ chính là những gì xảy ra vào hôm nay.
Người lái chiếc motor màu đen đó, không phải Lục Đình, mà là anh.
Tô Cẩm Tinh mặc một chiếc váy liền màu trắng ngà, bên trên có hoạt tiết hoa nhí màu tím nhạt.
Mái tóc cô buông xõa ngang lưng, trông giống hệt lúc cô hai mươi tuổi.
Cô ngoan ngoãn đứng đợi ở cổng biệt thự, thấy anh tới, cô hơi kinh ngạc và vui mừng, nhưng lại tỏ ra hờn dỗi: “Sao anh đến muộn thế, em đã đợi rất lâu đấy.”
Anh dừng xe, đội mũ bảo hiểm cho cô rồi nói: “Đi thôi, anh dẫn em đi xem một cái cây.”
“Cây thì có gì đẹp chứ.”
“Em cứ đi xem thì biết, nó rất đẹp đó.”
Thật sự là rất đẹp.
Cái cây đó giống như một đám mây trắng hồng lơ lửng trên không trung.
Làn gió nhẹ thổi làm những cánh hoa rơi xuống, rải xuống mặt đất một biển hoa đủ màu sắc với hương thơm nhẹ nhàng.
“Đẹp quá…” Cô ngây người, lấy điện thoại ra lắc lắc: “Chúng ta chụp ảnh nhé?”
Tanh tách.
Đèn flash lóe lên một cái, khung cảnh bị đóng băng tại đó.
Dưới đại thụ, Tô Cẩm Tinh xinh đẹp còn bản thân anh thì hạnh phúc, hình ảnh này quá đỗi quen thuộc, dường như nó đã khắc sâu vào trong cốt tủy anh, chân thật đến nỗi không thể tin được.
Hôm nay bác sĩ Từ đã cho anh làm một bài kiểm tra tâm lý, bất tri bất giác, đáp án mà anh đưa ra lại chính là cảnh tượng này.
Anh biết đây là mơ, nhưng trong đầu anh lại nghĩ… nếu có thể mơ mãi mà không cần tỉnh thì thật tốt biết bao.
Hiện thực sẽ luôn phá vỡ mọi ảo tưởng của bạn vào đúng thời điểm.
Anh còn chưa kịp mơ hết giấc mơ, chưa kịp định thần, những cánh hoa trong mộng vẫn còn đang nở rộ thì một cú điện thoại đã đánh thức anh.
“Alo?”
“Tiêu Cận Ngôn, tôi là Ngô Mẫn Mẫn.”
“Ai cơ?”
“Ngô Mẫn Mẫn, trước hôm nay thì tôi vẫn là vợ chưa cưới của anh đấy!”
Đầu Tiêu Cận Ngôn đau như búa bổ, sau khi tỉnh táo lại, anh mới nhớ ra hình như mình có vợ chưa cưới, chẳng qua anh chỉ không nhớ là vị tiểu thư họ Ngô này.
Anh sắp quên mất cô ta rồi.
“Có chuyện gì à?”
“Anh thật sự muốn hủy bỏ hôn ước ư?”
Giấc mộng đẹp đẽ bị cắt ngang nên anh hơi cáu kỉnh: “Nửa đêm nửa hôm cô gọi điện đến chỉ để hỏi chuyện này thôi à?”
“Đây là chuyện hôn nhân đại sự cả đời đấy!”
Tiêu Cận Ngôn hít một hơi thật sâu, mạch suy nghĩ cũng dần trở nên tỉnh táo: “Hôm nay tôi đã nói rõ ràng chuyện đó rồi.”
“Tôi hiểu, anh cảm thấy tôi đã hỏi quá nhiều về chuyện riêng tư của anh nên anh không vui.
Tôi cũng hiểu, anh muốn tôi làm một người vợ ngoan ngoãn nghe lời, không xen vào chuyện của anh.
Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, sau này tôi sẽ thay đổi, sự nghiệp của anh, chuyện riêng của anh, tôi sẽ không hỏi nhiều về chúng nữa.
Tôi muốn xin lỗi anh về điều đó.”
Tiêu Cận Ngôn cau mày: “Cô Ngô, ý của cô là gì?”
“Ý của tôi là, tôi hi vọng hôn lễ vào cuối tuần vẫn sẽ được tiếp tục cử hành, tôi sẽ làm một bà Tiêu phù hợp với yêu cầu của anh.
Chuyện anh không muốn nói, tôi tuyệt đối sẽ không nhiều lời hỏi một câu nào.”
Tiêu Cận Ngôn cười khẩy, chế giễu: “Cô muốn gả cho tôi đến thế à?”
“Đúng.” Cô Ngô nói: “Anh rất thẳng thắn, vậy thì tôi cũng không giấu giếm nữa.
Chủ tịch Tiêu đẹp trai lại có nhiều tiền, tôi chỉ là một cô gái bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa, đương nhiên là tôi muốn gả cho anh rồi.”
“Nhưng cô phải nghĩ cho kỹ, tôi sẽ không yêu cô đâu.”
“Tôi biết, trong lòng anh đã có người con gái anh yêu, chính là “người họ hàng” trong tiệm đồ cưới hôm nay đúng không? À phải rồi, tôi quên mất, tôi không được truy hỏi chuyện riêng tư của anh.
Không sao cả, anh muốn ở bên cô ấy thì cứ ở bên cô ấy đi, tôi chỉ cần làm một bà Tiêu trên danh nghĩa là được rồi.”
Tiêu Cận Ngôn sầm mặt xuống, nói: “Cô đang toan tính điều gì?”
“Anh đẹp trai, có danh vọng và tiền tài nên tôi chỉ ham muốn những thứ đó thôi.”
Tiêu Cận Ngôn bật cười: “Cô Ngô đúng là một người thẳng thắn.”
“Vậy nên, có được không?”
“Xin lỗi, không được.” Anh đáp: “Phụ nữ thường có hai thói xấu cực lớn, một là được voi đòi tiên, hai là qua cầu rút ván.
Tôi cũng không muốn tự chuốc lấy phiền phức cho bản thân đâu.”
“Anh… lật lọng ư?”
“Nếu cô muốn bồi thường tổn thất tinh thần thì cô có thể nói chuyện với thư ký của tôi, vậy đi nhé.”
Sau đó, anh thẳng thừng cúp điện thoại và ném nó sang một bên, tiếp tục nhắm mắt ngủ tiếp.
Nhưng anh cố gắng mãi mà vẫn không thể quay lại được giấc mơ đó.
Với sự hỗ trợ của thuốc ngủ, cuối cùng anh cũng ngủ được vài giờ đồng hồ.
Khi đi làm vào ngày hôm sau, Tiêu Cận Ngôn cảm thấy tinh thần phấn chấn hơn hẳn.
Nhưng thư ký mới đến Trần Phán lại vác hai quầng thâm dưới mắt như gấu trúc đến, ngáp một cái nói: “Chủ tịch Tiêu, đây là lịch trình của hôm nay ạ…”
Còn chưa nói hết câu cô ta đã lại ngáp thêm cái nữa.
Tiêu Cận Ngôn tỏ vẻ chán ghét, ngước mắt lên nhìn cô ta: “Cô buồn ngủ đến thế cơ à?”
Trần Phán chớp chớp mắt, đáp: “Chủ tịch Tiêu không biết chứ, hôm qua tôi đã nói chuyện điện thoại cả một buổi tối đấy ạ.”
“Ồ.” Tiêu Cận Ngôn tập trung xem lịch trình rồi thản nhiên nói: “Gọi điện thoại là quyền tự do của cô, không được làm ảnh hưởng đến công việc vào ban ngày, nếu không cô sẽ bị sa thải đấy.”
Trần Phán tỏ ra vô tội: “Chủ tịch Tiêu, là vợ chưa cưới của anh, cô Ngô đó đã hành hạ tôi cả một buổi tối đó! Lúc thì cô nói muốn đòi phí bồi thường tổn thất tinh thần, lúc thì lại nói bản thân mình không phải người yêu tiền, cô ta cứ xoắn xuýt mãi làm tôi nghe mà cũng ngơ luôn.”
Tiêu Cận Ngôn chẳng mảy may lay động: “Tôi không muốn nghe quá trình, nói luôn kết quả cho tôi đi.”
“Vâng, cô ấy nói muốn anh cùng đi xem một buổi hòa nhạc với cô ấy, coi như là quà kỷ niệm lúc chia tay.”
Tiêu Cận Ngôn ngẩng đầu lên, vẻ mặt khó hiểu, hỏi lại: “Kỷ niệm?”
“Đúng vậy.” Trần Phán gật đầu đáp: “Cô Ngô nói, cô ấy muốn lên trang nhất, sau đó nổi tiếng, tương lai còn có thể làm hotgirl mạng, livestream bán hàng gì gì đó.
Như vậy sẽ có khí chất hơn là trực tiếp mở miệng đòi tiền, có thể tự mình kiếm thêm tiền.”
Tiêu Cận Ngôn nghe mà đau đầu, lại một lần nữa nảy sinh hoài nghi về sinh vật mang tên “phụ nữ”.
“Chủ tịch Tiêu, tôi không dám đồng ý trực tiếp với cô ấy, chỉ nói để hôm nay đến hỏi ý kiến anh, vậy… anh có đi không ạ?”
Tiêu Cận Ngôn xoa xoa thái dương đau nhức, đáp: “Để sau đi.”
…
Dường như hoàng hôn luôn mang một không khí u buồn.
Tô Cẩm Tinh đã đọc xong tất cả email trong hộp thư, ngoài email công việc ra còn có một số email từ một số bệnh viện lớn ở trong nước.
Nhưng kết quả vẫn giống hệt nhau, không khớp.
Cô đã nhận được rất nhiều kết quả như vậy, mỗi lần có email mới là cô lại thấy nôn nao, thấp thỏm, thậm chí không dám bấm vào xem.
Cuối cùng cô cũng nghiến răng mở nó ra, nhưng nội dung bên trong lại cứ như được paste từ cùng một chỗ, không có bất cứ đổi khác.
Cô thật sự cảm thấy rất khó hiểu, một đất nước rộng lớn như Trung Quốc với dân số là hơn một phẩy tư tỷ người, tìm nguồn gan phù hợp để ghép tạng khó đến vậy ư?
Nhớ trước đây khi cứu Tiểu Dương, cô còn có thể nghĩ cách, vứt bỏ hết tự tôn để cầu xin Tiêu Cận Ngôn, ít nhất thì cô còn biết con đường mình nên đi ở đâu, dù có khó khăn nhưng vẫn có phương hướng.
Còn Tiểu Thần…
Đúng lúc này, Hà Hiểu Hiểu gọi điện đến, nói: “Cẩm Tinh, nếu thật sự không được nữa thì tớ sẽ đi cầu xin Tiêu Cận Ngôn.
Chỉ cần anh ta chịu giúp đỡ thì sẽ tốt hơn là bây giờ hai chúng ta tự tìm kiếm như mò kim đáy bể.”
Tô Cẩm Tinh lại hỏi: “Buổi hòa nhạc của Hoắc Hàn diễn ra cụ thể vào ngày nào?”
“Cậu thật sự muốn đi ư?”
“Đi chứ, coi như là đi nghe hát một hôm.”
“Buổi hòa nhạc đó diễn ra vào tối chủ nhật tuần này, tại nhà thi đấu thành phố.”
“Được, tớ biết rồi.”
Cũng may là gần đây công ty không có quá nhiều việc, Tô Cẩm Tinh vẫn có thể sắp xếp được.
Tập đoàn Tô thị đã trải qua một lần suy sụp rồi lại được xây dựng lại, khối lượng kinh doanh của hiện tại không thể so được với lúc bố cô còn sống, chỉ có thể coi đây là giai đoạn tích lũy lực.
Sáng chủ nhật, Tô Cẩm Tinh giải quyết tất cả công việc xong, sau đó gọi xe đến nhà thi đấu thành phố.
Lúc cô đến vẫn còn hơi sớm, buổi hòa nhạc vẫn chưa bắt đầu, nhưng bên ngoài đã vô cùng đông đúc, náo nhiệt.
Hiện tại Hoắc Hàn đã thực sự khác so với trước, bây giờ anh ta có thể coi là tiểu sinh tuyến một đang rất hot.
Còn hơn một tiếng nữa buổi hòa nhạc mới bắt đầu nhưng người hâm mộ đã đứng chật ních, chặn hết tất cả các lối vào của nhà thi đấu thành phố.
“Chị ơi, chị cũng đến xem concert của Hoắc Hàn ư?
Một cô bé buộc tóc đuôi ngựa bước đến hỏi Tô Cẩm Tinh.
Tô Cẩm Tinh gật đầu đáp: “Đúng vậy.”
“Vậy cho chị cái này.” Cô bé đó nhét vào tay Tô Cẩm Tinh một chiếc băng đô có cùng kiểu dáng, trên băng đó có in hình chibi của Hoắc Hàn, trông rất đáng yêu.
Bên cạnh bỗng trở nên xôn xao: “Có phải là anh ấy tới rồi không? Có phải là Hoắc Hàn tới rồi không?”
“Hình như không phải, nhưng trông cũng đẹp trai thật đấy…”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...