Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc


Phản ứng của Tiêu Cận Ngôn rất hờ hững, lạnh nhạt: “Không có chuyện đó đâu ạ.”
“Cháu chắc chắn chứ?”
“Vâng.” Tiêu Cận Ngôn chậm rãi bước đến tủ rượu, chọn một chai rượu vang đỏ và tự rót cho mình một ly: “Chỉ là hôm nay nhìn thấy bọn trẻ, cháu đột nhiên cảm thấy mềm lòng.

Trước mặt bọn trẻ cháu cũng không thể tỏ ra quá lạnh nhạt, nếu không sẽ càng làm gia tăng khoảng cách giữa cháu với chúng.”
Ông cụ Hình thở phào nhẹ nhõm, nhẹ giọng nói: “Trong lòng cháu tự biết như vậy thì tốt.

Đã hơn ba năm trôi qua, cháu cũng nên buông bỏ một số chuyện.”
“Chú Hình, chú yên tâm đi.”
“Vì không yên tâm nên chú mới đến thăm cháu.” Ông cụ Hình nói: “Căn biệt thự này quá xa xôi, hẻo lánh.

Cháu sống ở đây sẽ không tiện đi làm, cháu vẫn nên ở trong thành phố, gần công ty, như thế sẽ tiết kiệm thời gian cho việc đi lại.”
Tiêu Cận Ngôn gật đầu đáp: “Cháu vẫn luôn tìm một căn nhà, chỉ là vẫn chưa tìm được chỗ nào phù hợp.”
“À đúng rồi, hôn lễ của cháu và cô Ngô đã chuẩn bị xong chưa?”
Hai mắt Tiêu Cận Ngôn lóe lên: “Hôn lễ… đã bị hủy bỏ ạ.”
“Tại sao?”
“Bởi vì cô ấy không hợp với cháu.”
Ông cụ Hình hỏi: “Hai hôm trước chú hỏi cháu, cháu vẫn còn thấy con bé đó khá được, sao lại đột nhiên thấy không hợp?”
“Cô ấy đòi hỏi quá nhiều, cháu không đáp ứng được.”
“Tiền bạc ư?”
“Tình cảm ạ.” Tiêu Cận Ngôn nâng chiếc ly lên, đối diện với ánh hoàng hôn, rượu vang đỏ sâm sóng sánh trong ly thủy tinh trong suốt: “Cả đời này cháu không thể yêu thêm một người nữa.”
Ông cụ Hình cười khẩy: “Đó là chuyện tốt, cháu nên vui mới phải.”
“Vâng.”
“Phải rồi, không còn sớm nữa, cháu đã bận rộn cả ngày, mau đi nghỉ ngơi đi.”
Tiêu Cận Ngôn uống cạn rượu vang trong ly, hỏi: “Chú Hình, còn chú thì sao?”
“Lát nữa Khánh An sẽ tới đón chú.”
Tiêu Cận Ngôn khựng lại, điều chỉnh lại giọng điệu một chút, sau đó cũng chỉ nhắc nhở đôi câu: “Chú Hình… chú phải lưu tâm đến Quách Khánh An một chút.


Cháu luôn cảm thấy anh ta có gì đó không ổn.

Trước đây lúc anh ta vẫn hoàn toàn khỏe mạnh thì không sao, nhưng từ sau khi chân bị gãy, trong mắt anh ta luôn ngập tràn vẻ u ám.”
Ông cụ Hình bật cười ha hả: “Cháu yên tâm đi, chỉ cần có chú ở đây, cậu ta sẽ không làm nên trò trống gì đâu.”
Đang nói chuyện thì bên ngoài vang lên tiếng động cơ ô tô.
Quách Khánh An chống nạng bước từ trên xe xuống, bước tới trước cổng căn biệt thự một cách khó nhọc, giơ tay nói: “Chú Hình, cháu tới đón chú ạ.”
Ông cụ Hình đáp: “Cháu vào đây đi.”
Quách Khánh An đẩy cửa bước vào, tình trạng sức khỏe của anh ta trông có vẻ tệ hơn lúc trước, tư thế đi hơi kỳ quái.

Thấy Tiêu Cận Ngôn, anh ta miệng cười nhưng lòng không cười, cất tiếng chào hỏi: “Chủ tịch Tiêu quay về rồi à? Haizzz, sao cô Tô lại không có ở đây? Vừa rồi hai người vẫn còn ôm ôm ấp ấp ở bên ngoài, trông ân ái âu yếm lắm mà.

Tôi còn tưởng hai người “tiểu biệt thắng tân hôn” cơ đấy.”
Sắc mặt Ông cụ Hình lập tức thay đổi.
Tiêu Cận Ngôn ngước mắt lên nhìn anh ta, khẽ cười, đáp: “Tôi vốn tưởng chỉ có tổng giám đốc Quách bị ngã què thôi, không ngờ ngay cả mắt anh cũng có vấn đề rồi.

Vừa nãy đúng là Tô Cẩm Tinh có xuất hiện ở ngoài cửa, nhưng hôm nay tôi chỉ ôm con gái tôi thôi, người tổng giám đốc Quách thấy chắc là Lục Đình.”
“Lục Đình?” Ông cụ Hình nghi hoặc: “Anh ta đến đây làm gì?”
“Cháu không biết, anh ta vẫn luôn ân cần với Tô Cẩm Tinh, không biết quan hệ của hai người họ là như thế nào.”
Thấy thái độ của Tiêu Cận Ngôn vẫn rất bình thường, đặc biệt là thái độ đối với Tô Cẩm Tinh rất lạnh nhạt, Ông cụ Hình mới cười nói: “Sắc trời tối rồi, Khánh An ở xa nên cũng có khả năng là nhìn nhầm.

Cận Ngôn, vậy cháu nghỉ ngơi trước đi, có thời gian rảnh thì đến chỗ chú ăn cá.”
Quách Khánh An thấy vậy liền vẫy tay, có hai người đứng ở ngoài cửa bước vào, đẩy Ông cụ Hình rời khỏi biệt thự.
Tiêu Cận Ngôn lại rót thêm cho mình một ly rượu, dựa vào cửa sổ sát trần, nhìn bên ngoài hai chiếc xe đang lần lượt phóng đi, anh vung tay ném mạnh chiếc ly đế cao trong tay xuống.
Choang…
Chiếc ly thủy tinh bất ngờ đập mạnh xuống nền đá cẩm thạch, lập tức vỡ thành từng mảnh, văng tứ tung.
Tô Cẩm Tinh, chỉ cần không phải tôi thì ai em cũng có thể chấp nhận, đúng không?
Cho dù đó là vị “tiên sinh” có lai lịch không rõ ràng hay Lục Đình, hay cả vị luật sư họ Diệp ở nước ngoài kia nữa.


Rời khỏi tôi, em có khá nhiều lựa chọn đấy nhỉ?
Anh cười khổ, vuốt mặt đầy bất lực, sau đó rút điện thoại ra bấm một dãy số.
Một tiếng sau, người đó xuất hiện.
Tiêu Cận Ngôn đi ở cửa.
Một người phụ nữ trung niên mặc vest đứng bên ngoài, trông dáng người bà ấy hơi mập, đeo kính cận nhưng nụ cười lại rất hòa nhã, hiền hậu: “Chào chủ tịch Tiêu, tôi họ Từ.”
“Bác sĩ Từ, mời vào.”
Bác sĩ Từ mỉm cười, bước vào căn biệt thự rộng lớn mà trống trải, nhìn xung quanh một lượt, ánh mắt dừng lại ở mấy lọ thuốc đặt trên bàn trà.
Bà ấy cầm lên, nhìn lướt qua, sau đó vẻ mặt liền trở nên hơi nghiêm túc: “Chủ tịch Tiêu, ai kê cho anh những loại thuốc này?”
“Là bác sĩ tâm lý trước đây của tôi, họ Triệu.

Nhưng thuốc anh ta kê cho tôi không có tác dụng gì.

Gần đây tình trạng của tôi vẫn rất tệ, hoàn toàn không ngủ được, hơn nữa tâm trạng cũng rất kém, thế nên tôi mới mời bà đến đây.”
Bác sĩ Từ gật đầu, nói: “Chủ tịch Tiêu, vậy chúng ta bắt đầu từ tư vấn tâm lý trước nhé.

Tôi cần phải tìm ra nút thắt trong lòng anh, sau đó sẽ tìm cách giúp anh tháo gỡ.”
“Được.”
Bác sĩ Từ hỏi: “Bây giờ tôi sẽ hỏi và anh sẽ trả lời.

Trong mỗi một lượt hỏi, tôi sẽ cho anh hai lựa chọn, anh cần phải đưa cho tôi câu trả lời bằng tốc độ nhanh nhất.

Nhất định không được chần chừ suy nghĩ, hãy thốt ra câu trả lời đầu tiên xuất hiện trong đầu anh.”
“Được.”
“Táo hay chuối?”
“Táo.”
“Rượu vang hay rượu trắng?”

“Rượu vang.”
Bác sĩ Từ cười nói: “Chủ tịch Tiêu, tôi đã xem qua bệnh án của anh, bệnh dạ dày của anh rất nghiêm trọng, không được uống rượu.”
Tiêu Cận Ngôn như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, sau đó nhận ra mình đã “lọt hố”.
Anh bật cười: “Gần đây tâm trạng hơi phiền muộn nên tôi có uống một chút.”
“Vẫn cần phải chú ý.”
“Tôi sẽ cố gắng.”
“Vậy chúng ta tiếp tục nhé.

Bàn trà hay ghế sô pha?”
“Ghế sô pha.”
“Ảnh chụp hay tranh vẽ?”
“Ảnh chụp.”
“Ban ngày hay ban đêm?”
“Ban đêm.”
“Màu trắng hay màu đen?”
“Màu đen.”
“Xấu hay đẹp?”
“Đẹp.”
“Cây đại thụ hay cỏ nhỏ?”
“Cây đại thụ.”
“Hoa hay lá?”
“Hoa.”
“Có người bầu bạn hay cô độc.”
“Có người bầu bạn.”
“Hạnh phúc hay bi thương?”
“Hạnh phúc.”
“Yêu hay không yêu?”
“Yêu.”
Lời vừa thốt ra, Tiêu Cận Ngôn đã giật mình sững người, lông mày anh cau lại, nhìn bác sĩ Từ.
Bác sĩ Từ vẫn mỉm cười, nói: “Chủ tịch Tiêu, nút thắt trong lòng anh hình như khác so với những gì anh miêu tả.”
Yết hầu Tiêu Cận Ngôn chuyển động lên xuống, không nói gì.
“Tôi đọc trong email anh nói, bố mẹ anh xảy ra tai nạn xe hơi rồi qua đời, vì quá đau buồn nên anh mới bị rối loạn lưỡng cực.


Nhưng theo những gì tôi quan sát thì hẳn là anh đang ở trong tình trạng nghiêm trọng nhất.

Nếu không điều trị kịp thời, rất có khả năng anh sẽ mắc các vấn đề về thần kinh khác như gặp ảo giác trong thính giác, hoang tưởng, nghiêm trọng hơn là tâm thần phân liệt.”
Tiêu Cận Ngôn nhíu mày: “Chính là… bệnh tâm thần ư?”
“Biểu hiện lâm sàng của các chứng bệnh về thần kinh rất phức tạp.

Rối loạn lưỡng cực không phải là bệnh tâm thần mà chúng ta hiểu theo nghĩa thông thường, nó đặc thù hơn một chút.

Hơn nữa, chủ tịch Tiêu, vừa nãy trong các sự lựa chọn mà anh đưa ra đã vẽ cho tôi một bức tranh tĩnh lặng và yên bình, có vẻ hơi khác so với cảnh của vụ tai nạn.”
Tiêu Cận Ngôn gật đầu: “Hôm nay tôi đã đến nghĩa trang viếng mộ bố mẹ.

Hung thủ hại chết bố mẹ tôi đã chịu sự trừng phạt của pháp luật vào ba năm trước.”
“Vì thế, bây giờ chuyện này không phải là nút thắt trong lòng anh.” Bác sĩ Từ nói: “Khi nãy, trong những sự lựa chọn của anh, tôi nhìn thấy một bức tranh có màn đêm yên tĩnh cũng vô vàn những vì sao, anh và người con gái anh yêu sâu đậm đứng dưới một gốc cây rất lớn đang nở hoa, hai người cùng chụp một tấm ảnh, trong tấm ảnh đó, anh rất hạnh phúc.”
Tiêu Cận Ngôn nghe mà thấy hơi cáu kỉnh: “Chuyện này có liên quan gì đến bệnh tình của tôi?”
“Có chứ.” Bác sĩ Từ nói: “Chủ tịch Tiêu, muốn tháo chuông thì phải nhờ người buộc chuông.

E rằng chỉ có người con gái đứng bên cạnh anh đó mới có thể tháo được nút thắt trong lòng anh.

Nếu tôi đoán không lầm thì bây giờ, suy nghĩ của anh về cô ấy rất mâu thuẫn.

Anh yêu cô ấy, nhưng lại yêu một cách mâu thuẫn.

Chính sự mâu thuẫn đó mới khiến anh khó có thể tháo gỡ được nút thắt trong lòng mình.”
Tiêu Cận Ngôn thở dài, giọng điệu vô cùng mệt mỏi: “Bây giờ tôi chỉ muốn bản thân bình tĩnh lại mà thôi, tôi thật sự rất mệt mỏi.”
“Muốn khôi phục lại sự bình tĩnh thì tốt nhất là anh phải hiểu trái tim mình.

Rốt cuộc là yêu, hay là từ bỏ.

Dù anh đưa ra quyết định gì thì trong lòng cũng sẽ không còn mâu thuẫn nữa, có thể mở lòng mình ra, tâm trạng thoải mái dễ chịu hơn.

Chủ tịch Tiêu, chi bằng anh tự hỏi bản thân mình đi, anh còn yêu cô ấy không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui