Tô Cẩm Tinh không khỏi bật cười: “Không có việc gì, chờ một chút đi.”
“Cậu không lo lắng cho Tiểu Dương và Viên Nguyệt à? Hai nhóc quỷ này cũng lớn gan lắm nên mới dám tự ngồi máy bay trở về.
Hiện tại ước chừng lúc này máy bay đã hạ cánh rồi.
Ở đây không biết còn cần bao lâu nữa, không biết có tới kịp đón bọn nó hay không.”
Tô Cẩm Tinh nói: “Chắc không sao đâu, Tiểu Dương có chừng mực mà.”
“Cũng đúng, con trai nuôi của tớ là đứa thông minh nhất.” Hà Hiểu Hiểu cực kỳ đắc ý: “Đầu óc của nó y như bố ruột của nó, dùng tốt thật.
Nhưng mà Tiểu Dương có nhân phẩm tốt hơn bố nó rất nhiều, không giống như bố ruột nó, hoàn toàn không có tính người.”
Nói đến đây, Tô Cẩm Tinh chỉ biết im lặng.
Hà Hiểu Hiểu nói: “Lần này cậu về rồi sẽ ở lại trong nước bao lâu?”
“Xem mẹ tớ thôi.” Tô Cẩm Tinh thở dài: “Gần đây bà ấy luôn mơ thấy bố tớ, đúng lúc cũng là ngày giỗ của bố tớ, vì vậy nên đưa bà ấy trở về một chuyến, tảo mộ cho bố tớ.
Khi nào tâm nguyện của bà ấy sáng tỏ rồi thì tớ sẽ mang bà ấy về lại.”
Hà Hiểu Hiểu gật đầu rồi cũng thổn thức: “Cẩm Tinh, hay là cậu ở lại trong nước đi? Công ty của bố cậu cũng ở trong nước mà.
Nếu cậu ở lại đây thì có thể quản lý dễ dàng hơn một ít.
Tớ đọc báo mới biết nước ngoài bây giờ không yên bình lắm, không yên ổn như trong nước.”
“Tớ biết…”
“Chẳng lẽ cậu tìm bạn trai ngoại quốc ở nước ngoài rồi à?”
Tô Cẩm Tinh cười bất lực: “Cậu đang nói cái gì vậy? Ngày nào tớ cũng bận rộn với công việc và con cái đến nỗi chân không chạm đất.
Còn có thời gian đâu?”
“Vậy thì tại sao cậu phải ra nước ngoài? Tớ chỉ là không đoán ra được…” Hà Hiểu Hiểu đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nhỏ giọng hỏi: “Là bởi vì… tiên sinh sao?”
Nghe thấy cái tên này, tay Tô Cẩm Tinh đặt trên đùi đột nhiên siết chặt.
“… Tớ nhớ là ngày anh ấy bị tai nạn hình như rất gần ngày mất của bố cậu, cách nhau không tới mấy ngày.
Lần này cậu trở lại, chẳng lẽ cũng là…”
Nói được một nửa, Hà Hiểu Hiểu im lặng.
Ba năm trước, vào buổi sáng khi tiên sinh và Cẩm Tinh lên máy bay, đã xảy ra một vụ tai nạn xe hơi nghiêm trọng.
Kết cục cuối cùng là: Tô Cẩm Tinh đưa con và mẹ lên máy bay để bay sang bên kia đại dương, còn tiên sinh… không thể cứu được nữa.
Hà Hiểu Hiểu có hơi bi quan nghĩ, việc Cẩm Tinh không muốn trở về nước trong những năm gần đây chắc cũng liên quan đến cái chết của tiên sinh.
Thành phố H có quá nhiều nỗi đau đối với cô.
Vốn dĩ tưởng rằng sẽ được tiên sinh cứu vớt, nhưng không ngờ ngay đêm trước khi đi, ngay cả tiên sinh cũng rời xa cô mãi mãi.
Hà Hiểu Hiểu nói: “Cẩm Tinh, tớ có biết một ngôi chùa rất linh nghiệm.
Hôm nào chúng ta đi bái lạy Bồ Tát đi.”
Chỉ mong rằng Bồ Tát có thể phù hộ cho người bạn thân nhất của cô ấy, tuổi già không cần phú quý giàu sang, chỉ cầu có thể bình an suôn sẻ là tốt rồi.
“Ừ, được.”
Chiếc xe gặp tai nạn cuối cùng cũng được kéo đi, giao thông thông suốt trở lại, Hà Hiểu Hiểu nhấn ga, nhanh chóng lái xe rời khỏi đoạn đường xui xẻo này.
Khi tới sân bay vẫn trễ hai mươi phút.
Tiểu Dương đang mua sữa cho em gái trong một cửa hàng tiện lợi.
Em gái của cậu thật đúng là em bé sữa, đã hơn ba tuổi rồi mà còn muốn uống sữa.
“Anh trai…” Tiểu Viên Nguyệt bị anh trai nắm lấy bàn tay nhỏ bé, chỉ về phía không xa: “Mẹ…”
Tiểu Dương vội vàng thanh toán tiền, bế em gái chạy tới: “Mẹ! Dì Hiểu Hiểu, con nhớ hai người lắm!”
“Ôi! Mau để dì xem xem cậu bé đẹp trai này của nhà ai vậy?” Hà Hiểu Hiểu vừa nhìn thấy Tiểu Dương, hai mắt sáng lên: “Này mới hơn tám tuổi thôi mà đã đẹp trai đến như vậy rồi.
Nếu trưởng thành rồi thì còn đến mức nào nữa đây? Không biết sẽ khiến bao nhiêu người mê mẩn đâu.”
Tiểu Viên Nguyệt vừa nghe xong liền ôm lấy cổ anh trai không buông: “Anh trai, của con!”
Bánh trôi nhỏ hút sữa sột soạt, đáng yêu không tưởng được.
Hà Hiểu Hiểu suýt chút nữa bay lên tại chỗ: “Nào nào nào, mau cho dì ôm một cái nào! Bé cưng này quá đáng yêu rồi, hu hu hu.”
Tiểu Viên Nguyệt có hơi sợ hãi, quay đầu nhìn về phía Tô Cẩm Tinh.
Sau khi nhận được lời khẳng định của mẹ, cô bé mới ngoan ngoãn mở rộng vòng tay để Hà Hiểu Hiểu bế mình lên.
“Ôi chao, khí hậu của nước ngoài cũng tốt như vậy sao? Hai đứa bé này đứa này lại đẹp hơn đứa kia! Nhất là Tiểu Dương, hình tượng sống động này chính là phiên bản nhỏ tuổi của một tra nam đây mà!”
Tiểu Dương do dự một chút: “… Tra nam?”
“Ồ, không phải.” Hà Hiểu Hiểu vội vàng bù lại: “Dì nói là oa nam, nghĩa là loại đàn ông sẽ khiến người ta phải thốt lên thán phục ngay từ cái nhìn đầu tiên.”
Tiểu Dương gãi đầu: “Dì Hiểu Hiểu, từ này là dì tự bịa ra hả?”
“Ai nói vậy, đây là ngôn ngữ mạng trong nước.
Mấy năm nay con ở nước ngoài, không quen thuộc trong nước nên không biết.”
“Là vậy sao?”
“Đúng vậy!” Hà Hiểu Hiểu mặt không đổi sắc, tim không đập loạn: “Dì còn có thể lừa con sao.”
Tiểu Dương quan sát Hà Hiểu Hiểu một chút, gật đầu dứt khoát: “Dì Hiểu Hiểu, tuy rằng con rất tin tưởng dì, nhưng lúc dì nói chuyện, ánh mắt của dì theo quán tính nhìn xuống phía dưới bên trái.
Đây là một biểu hiện điển hình của việc nói dối.
Nếu đang ở bàn đàm phán, mọi cử chỉ hành động của dì cũng sẽ bị đối thủ hiểu rõ rồi!”
Hà Hiểu Hiểu nhất thời không nói nên lời, đưa tay nhéo khuôn mặt của cậu: “… Đồ quỷ tinh ranh, mấy năm không gặp còn có thể phá nát sân khấu của dì rồi có phải hay không?”
Tô Cẩm Tinh ở một bên nhìn mà cười: “Được rồi được rồi, thời gian không còn sớm nữa.
Giờ này Viên Nguyệt đã buồn ngủ rồi, chúng ta về khách sạn trước đi.”
Hà Hiểu Hiểu lái xe đưa ba mẹ con về khách sạn.
Nhưng khách sạn này… lại khiến cô có hơi không thoải mái cho lắm.
Mấy ngày trước, từ lúc Hà Hiểu Hiểu biết cô trở về, liền tình nguyện nhận việc giúp thu xếp, sau đó đặt khách sạn.
Ngày hôm qua, khi Tô Cẩm Tinh và Lưu Uyển Chân đến mới phát hiện, đó hóa ra là khách sạn Dung Thành.
Hà Hiểu Hiểu có lòng tốt, cô cũng không nỡ từ chối nên đành cắn răng chịu đựng mà vào ở, định vài ngày nữa sẽ đổi chỗ khác.
Xe từ từ dừng ở lối vào khách sạn Dung Thành, nhưng khi sắp dừng lại thì lại gặp khó khăn.
… Kỹ năng lái xe của Hà Hiểu Hiểu vẫn không thể đỗ xe vào bãi đậu.
Tô Cẩm Tinh không còn cách nào khác, nói: “Để tớ làm cho.”
Hà Hiểu Hiểu có hơi ngoài ý muốn: “Cậu biết lái xe à?”
“Ừ, học ở nước ngoài.
Tớ muốn đưa con đến trường nên cuối cùng phải học.”
Tô Cẩm Tinh ngồi ở vị trí lái xe, lùi vào ga ra một cách thuần thục, dừng xe vừa nhanh vừa tốt, Hà Hiểu Hiểu nhìn mà tấm tắc lấy làm lạ: “Má ơi, Cẩm Tinh, kỹ thuật của cậu thật là trâu bò!”
Cô đậu xe xong, tắt máy, đẩy cửa xuống xe: “Đi thôi, lên ngồi đi.”
May mắn thay, mọi chuyện cũng không trùng hợp như vậy.
Mặc dù Hà Hiểu Hiểu chó ngáp phải ruồi đặt trúng khách sạn Dung Thành, nhưng phòng ở lại ở tầng tám.
Lưu Uyển Chân đã ở trong phòng, chờ đợi đến nỗi có hơi sốt ruột rồi.
Vừa thấy bọn họ trở về, bà liền nhanh chóng tìm tới bóng dáng của hai cháu ngoại: “Tiểu Dương, Viên Nguyệt, để bà ngoại xem… các cháu không có việc gì chứ? Sao lại tự làm theo ý mình như vậy hả? Không phải mẹ cháu bảo các cháu ở nhà đợi bà và mẹ về sao? Sao lại dám tự ngồi máy bay đến đây?”
“Bà ngoại, cháu nhớ bà lắm!” Tiểu Dương bước tới ôm chầm lấy Lưu Uyển Chân.
Lưu Uyển Chân vừa rồi còn có chút gay gắt lập tức mềm lòng, ôm lấy đứa cháu ngoại nhỏ của mình vỗ về: “Cháu đó, về sau không thể tiếp tục như vậy nữa, có biết chưa?”
Tiểu Dương gật đầu: “Bà ngoại, chỉ là cháu nhớ bố rồi.
Cháu muốn trở về gặp ông ấy.”
“Nhưng mà bố cháu, nó đã…”
“Bố đi đánh quái thú, cháu biết mà.
Nhưng bố cũng đã đi lâu như vậy rồi, cũng có thể sắp về đến rồi cũng nên? Bà ngoại, cháu thật sự rất nhớ bố.”
Lưu Uyển Chân chậm rãi thở dài: “… Đến rồi thì thôi vậy, dọc đường không bị đói chứ? Bà ngoại nấu mì cho cháu ăn.”
Tiểu Viên Nguyệt mới ba tuổi, giọng nói như sữa gọi bà ngoại: “Bà ngoại, cháu không muốn ăn mì, cháu muốn ăn trứng!”
“Nhưng đây là khách sạn, không có trứng.
Viên Nguyệt ngoan, ngày mai bà ngoại đi mua cho cháu, được không?”
Ục ục ục…
Bụng nhỏ đói kêu ục ục.
Tiểu Dương nói: “Em gái đã một ngày không ăn gì rồi, đồ ăn trên máy bay cũng không ngon.”
“Mẹ đi mua cho.” Tô Cẩm Tinh nắm lấy ví tiền của mình: “Lúc mới tới mẹ nhìn thấy bên cạnh khách sạn có một siêu thị.
Mẹ đi mua một ít trứng về.”
Hà Hiểu Hiểu nói: “Đã muộn như vậy rồi, tớ đi cùng cậu nhé?”
“Không cần, tớ vẫn quen thuộc ở đây mà, không lạc được đâu.” Tô Cẩm Tinh nói: “Cô tài xế, mấy ngày nay để cậu lái xe đón đưa vất vả cho cậu rồi.
Chờ đi, tớ đi mua ít thịt về làm đồ ăn ngon cho cậu."
“Oh yeah!!! Cẩm Tinh, canh gà cậu nấu là ngon nhất!!!”
“Biết rồi.”
Tô Cẩm Tinh cầm ví đi ra ngoài, đi thang máy xuống tầng dưới.
Đinh!
Đã đến tầng một.
Cửa thang máy từ từ mở ra, nhưng người trong và ngoài thang máy lập tức ngỡ ngàng….
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...