Phần lớn các em sống trong cô nhi viện đều trên mười hai tuổi.
Đối với những em lớn hơn một chút thì viện trưởng luôn nghĩ hết mọi cách để các em có cơ hội đi học hoặc có cơ hội được nhận nuôi, cố gắng để các em hòa nhập với xã hội, sống cuộc sống như những trẻ em bình thường khác.
Chỉ có những em còn nhỏ thì bà ấy mới giữ lại cô nhi viện, đích thân chăm sóc vì không yên tâm thôi.
Viện trưởng là một người rất có lòng thương người, phòng nào cũng đặt vài món đồ chơi do các tình nguyện viên mang đến.
Căn phòng này rõ ràng là được chuẩn bị cho bé trai, trên đầu giường đặt một cái gối lông vũ có hình mảnh giáp của đội trưởng Mỹ, trên bàn còn có rất nhiều Lôi Thần và Người Khổng Lồ Xanh bằng đồ chơi.
Món đồ chơi Tiểu Hào đang nắm trong tay là Iron man, có vẻ thằng bé rất thích nó, cứ nắm mãi trong tay không chịu buông.
Lúc này cậu bé không giống với lúc vừa mới được lôi từ dưới nước lên, cậu bé cười rất ngọt ngào, rất vui vẻ và nói rất lễ phép: “Chú ơi, chú là bạn trai của cô sao? Chú đẹp trai thật đấy.”
Tiêu Cận Ngôn ngồi ngang hàng với cậu bé trên chiếc giường nhỏ, nhìn vào ánh mắt dịu dàng và đầy xa xăm của cậu bé.
Giống như đang nhìn vào bản thân của mấy tháng trước.
Bây giờ trạng thái tinh thần của cậu bé đã khác hẳn so với lúc nãy, cậu bé rất lạc quan, rất thích cười, rất thân thiện với người khác, đấy mới là dáng vẻ vốn có của cậu.
Tiểu Hào nhìn thật kỹ khuôn mặt của anh rồi bỗng dưng lắc đầu và nói: “Không đúng, chắc chú không phải là bạn trai của cô đâu.”
Tiêu Cận Ngôn hỏi: “Tại sao lại chắc chắn chú không phải?”
“Chú quên rồi à? Cách đâu không lâu, chúng ta đã từng gặp nhau ở sân bay.”
“Có sao?”
“Có ạ, cách đây mấy ngày nè, mẹ cháu làm nhân viên vệ sinh ở sân bay, cháu ở bên cạnh chờ mẹ.
Hôm đó, mẹ phát phần thưởng, mua cho cháu một quả banh da nhỏ rất đẹp nên cháu sẽ không nhớ nhầm đâu.”
Tiêu Cận Ngôn chau mày, sân bay, banh da, đột nhiên anh như nhớ ra điều gì đó.
Hôm đó là ngày mà anh cùng Dương Tuyết Duyệt đi du lịch nước ngoài về.
Ở sân bay, Dương Tuyết Duyệt đã nói banh da của một đứa trẻ đã va trúng cô ta.
“Chú ơi, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi, mẹ cháu nói, người lạ mà có thể gặp lại lần hai thì đều là người rất có duyên với mình đấy.”
“Ừm.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Chú và cô Tô của cháu cũng rất có duyên.”
Tiểu Hào lại không cho là như thế, cậu bé nói: “Chú à, một người con trai không thể cùng một lúc ở bên hai người con gái được đâu.
Lúc ở sân bay, rõ ràng cháu nhìn thấy chú ở bên cạnh một cô khác mà.”
“Bọn chú không có ở bên nhau.”
“Hả?” Tiểu Hào tỏ vẻ bất ngờ, nói: “Nhưng… Mới mấy ngày trước, cô ấy nói banh da của cháu va phải cô ấy, chú còn rất nổi giận nữa mà.”
Tiêu Cận Ngôn nói: “Chuyện đó là do chú không đúng, chú xin lỗi cháu.”
“Không có gì đâu.” Tiểu Hào cười híp mắt và nói tiếp: “Có điều chú à, cháu vẫn muốn nói rõ ràng với chú, thật sự không phải banh da của cháu va phải cô ấy đâu, là cô ấy đến đẩy cháu đấy.
Cháu đang chơi banh da, cách cô ấy rất xa, là cô ấy đã đẩy cháu ngã.
Vốn dĩ cháu luôn ôm chặt quả banh da của mình trong tay, mẹ cháu sợ banh da của cháu va phải người đi đường nên luôn dặn dò cháu, cháu rất nghe lời đấy.
Nhưng cô đó đã đẩy cháu ngã, banh da mới lăn ra đất, cô ấy còn cố ý giả vờ như banh da va phải cô ấy nữa.”
Tiêu Cận Ngôn gật đầu, sờ lên mái đầu mềm mại của cậu bé và nói: “Bây giờ chú đã biết hết rồi, chuyện này không thể trách cháu được.”
“Chú ơi, cảm ơn chú cho cháu số tiền đó, cô Tô cũng cho cháu rất nhiều tiền, hai người đều là người tốt.”
“Cô ấy cho tiền cháu khi nào?”
“Ùm, cháu không nhớ rõ nữa, lúc mẹ cháu còn làm nhân viên vệ sinh ở bệnh viện, cô Tô đến bệnh viện khám bệnh, sau đó cô ấy đã cho cháu rất nhiều tiền, bảo cháu hát bài “Ngôi Sao Nhỏ” cho cô ấy nghe.
Hình như hôm đó cô ấy rất buồn, rất đau lòng…”
Cậu bé vẫn đang nói huyên thuyên, hồi tưởng lại chuyện ngày hôm đó.
Nhưng lúc này thì Tiêu Cận Ngôn đã ôm lấy tim mình, đau đớn đến mức thu người lại.
Hôm đó, chắc là hôm mà cô khám ra mình bị ung thư phổi.
Một mình cô đến bệnh viện, một mình gánh chịu tất cả.
Tối hôm đó… Anh còn tưởng… Vết máu trên ga trải giường là…
Thật ra bệnh của cô đã rất nghiêm trọng rồi, cô muốn nói cho anh biết nhưng anh lại vốn chưa từng cho cô cơ hội.
“Chú ơi, chú làm sao thế ạ?”
“Chú không sao.”
“Nhưng mà chú đã khóc.”
“Đâu có, là cát bay vào mắt chú thôi.”
“Chú nói dối, hơn nữa, sao lại nói dối giống hệt như cô thế ? Hôm đó cô cũng khóc, cũng lừa cháu là bị cát bay vào mắt.”
Tiêu Cận Ngôn lau mặt, liếm môi, thở dài rồi nói: “Tiểu Hào, cháu phải luôn vui vẻ, biết không hả?”
“Đương nhiên rồi ạ.” Tiểu Hào ưỡn ngực, nói: “Cháu phải lớn thật nhanh thì mới có thể bảo vệ mẹ.”
“Đúng vậy, mẹ cháu còn cần đến cháu, nhất định cháu phải sống thật tốt, chỉ cần cháu vui vẻ thì mẹ cháu mới vui vẻ.”
“Chú ơi, cháu vẫn còn rất buồn ngủ.”
“Vậy cháu ngủ đi.”
“Nhưng cháu vẫn chưa nói chuyện với cô Tô, cô ấy rất thích nghe cháu hát “Ngôi Sao Nhỏ”, cháu muốn đợi cô ấy đến, hát cho cô ấy nghe rồi mới ngủ.”
Tiêu Cận Ngôn an ủi: “Sau này vẫn còn rất nhiều cơ hội, cháu ngủ trước đi, khi nào cô ấy đến chú sẽ gọi cháu dậy, được không nào?”
Tiểu Hào nghe vậy thì mới yên tâm, ôm Iron man mà mình thích nhất, chui vào trong chăn, còn không quên dặn dò: “Cô Tô mà đến thì nhất định chú phải gọi cháu dậy đấy nhé.”
“Ừ.”
Đột nhiên Tiểu Hào kéo lấy tay anh, thì thầm với anh: “Chú ơi, cháu muốn nói cho chú biết một bí mật.”
Tiêu Cận Ngôn cũng phối hợp với cậu bé, khom người xuống, ghé sát lại gần.
Tiểu Hào thì thào vào tai anh: “Thật ra cháu thấy chú và cô Tô nên ở bên nhau.”
Tiêu Cận Ngôn thấy vui, mỉm cười và hỏi: “Sao lại cảm thấy như thế?”
“Vì cả hai người đều là người tốt, người tốt thì nên ở bên người tốt ạ, cái cô mà cháu gặp ở sân bay nói dối, còn đổ oan cho cháu, cháu không thích cô ấy, cháu thích cô Tô, chú thì sao?”
Anh cười và nói: “Chú cũng thích cô ấy.”
Tiểu Hào vui vẻ cười hì hì, giấu nửa khuôn mặt vào trong chăn: “Chú xấu hổ.”
Tiêu Cận Ngôn dịu dàng giúp cậu bé đắp chăn lại ngay ngắn rồi nói: “Xấu hổ thì xấu hổ vậy, chỉ cần có thể ở bên cô ấy, chuyện gì cũng không thành vấn đề.”
Tiểu Hào ngủ rất ngon.
Cậu bé ôm món đồ chơi yêu thích của mình, hít thở đều đặn, khuôn mặt luôn nở nụ cười, hình như đang mơ một giấc mơ đẹp.
Lúc Tô Cẩm Tinh quay lại thì nhìn thấy cảnh đó.
Tiểu Hào ngoan ngoãn ngủ, Tiên Sinh thì ngồi bên cạnh giường, ánh mắt dịu dàng nhưng vành mắt thì hơi ửng đỏ.
Cô nhẹ nhàng bước qua, đứng bên cạnh anh, an ủi: “Cảm thấy đồng cảm sao? Tình trạng của Tiểu Hào bây giờ rất giống anh khi đó nhỉ?”
Tiêu Cận Ngôn nhận ra cô đã đến thì bất giác nắm lấy tay cô, đưa lên môi hôn nhẹ và nói: “Ừ, rất giống.”
Tô Cẩm Tinh hơi xót xa, an ủi anh: “Đều rời xa bố mẹ từ khi còn bé xíu, đều bị rối loạn lưỡng cực… Có điều, lúc nãy bác sĩ Triệu đã nói rồi, cơ thể Tiểu Hào xuất hiện cơ chế tự động phòng vệ, đưa thằng bé về thời điểm mẹ mình vẫn chưa mất.
Nếu như trước khi thằng bé trưởng thành mà vẫn cứ như thế thì sẽ là một chuyện tốt cho thằng bé.”
“Anh biết.”
“Anh biết sao?” Tô Cẩm Tinh hơi bất ngờ, cô hỏi: “Anh biết Tiểu Hào có nhân cách thứ hai à? Sao anh lại biết được?”
“Đoán thôi.”
Tô Cẩm Tinh mỉm cười và nói: “Lại là đoán sao? Tiên Sinh, chắc kiếp trước anh là Gia Cát Lượng hay là Lưu Bá Ôn nhỉ, liệu việc như thần.”
Tiêu Cận Ngôn kéo cô ngồi lên đùi mình, nhẹ nhàng ôm lấy cô và nói: “Cẩm Tinh, mãi mãi đừng rời xa anh, được không?”
“Sao đột nhiên lại nói đến chuyện này rồi? Chẳng phải trước đây đã nói rất nhiều lần rồi sao? Em sẽ không rời xa anh đâu.”
“Anh vẫn rất sợ, Cẩm Tinh, anh thật sự rất sợ, cơ chế phòng vệ của con người không thể nào lúc nào cũng xuất hiện, anh rất sợ nếu xảy ra thêm lần nữa, anh sẽ sụp đổ mất.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...