Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc


Bác sĩ Triệu cũng nhìn theo anh một lúc lâu, nhưng dù sao ông ấy cũng chuyên gia về tâm lý và tâm thần học nên sẽ không trực tiếp vạch trần mà nhanh chóng khôi phục lại bình thường, coi Tiêu Cận Ngôn như một người lạ, lịch sự và thân thiện nói: “Được được.”
Một mình bác sĩ Triệu nói chuyện với Tiểu Hào, còn những người khác không thích hợp để có mặt ở đó, viện trưởng và một vài bác sĩ quan tâm đến tình hình của Tiểu Hào đều ra ngoài.
Hà Hiểu Hiểu lo lắng không thôi, bám lên khung cửa nhìn vào trong, cuối cùng Tô Cẩm Tinh phải khẽ vỗ lên người cô ấy, nhắc nhở: “Cậu cho Tiểu Hào một chút không gian riêng đi.

Bây giờ thằng bé đang ngập tràn sự cảnh giác với thế giới bên ngoài.

Bác sĩ cần phải thật sự hiểu bệnh tình của thằng bé, cần giao tiếp với nó khi nó cảm thấy hoàn toàn thả lỏng.

Cậu làm vậy sẽ khiến thằng bé thấy hơi không thoải mái đấy.”
Hà Hiểu Hiểu miễn cưỡng liếc nhìn vào trong, sau cùng cô ấy vẫn nghe lời Tô Cẩm Tinh, rời khỏi đó.
“Cẩm Tinh à, tớ có một ý nghĩ rất táo bạo.”
Tô Cẩm Tinh hỏi: “Cậu muốn kết hôn, nhận nuôi Tiểu Hào?”
“Lúc trước tớ đã hỏi ý kiến luật sư, trường hợp của tớ cho dù có kết hôn cũng chưa chắc đã đủ điều kiện nhận nuôi.

Cậu nghĩ đi, mẹ Tiểu Hào đã mất, nhưng bố cậu bé vẫn còn, anh ta không thể sinh cậu bé xong liền vứt bỏ cậu bé như vậy chứ.

Tiểu Hào là con trai ruột của anh ta, bây giờ con trai mắc bệnh nghiêm trọng như vậy mà anh ta cứ như người ngoài cuộc ấy.

Tớ luôn cảm thấy rất không công bằng.”
“Đúng là có hơi không công bằng.”
“Rõ ràng là có mà.


Hóa ra hoàn cảnh của cậu cũng như vậy, một mình Tiểu Dương mắc bệnh một nước ngoài, cậu vẫn phải quỳ xuống hèn mọn cầu xin được làm hòa với Tiêu Cận Ngôn để sinh một đứa con nữa cứu Tiểu Dương.

Nhưng anh ta thì sao? Trong quá trình trưởng thành của Tiểu Dương anh ta đã làm được gì cho con trai? Cậu và bạn bè của cậu đang chăm lo, lo lắng mọi thứ cho Tiểu Dương, còn người làm bố như anh ta lại đang cặp kè với người phụ nữ khác.

Điều này thật là vô lý!”
Tô Cẩm Tinh mỉm cười chua chát, không nói gì.
Sự tình đã như ngày hôm nay, có canh cánh trong lòng những điều đó cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.
“Những chuyện đó đều đã qua cả rồi, cậu còn nhắc lại làm gì?”
“Haizzz, tớ chỉ cảm thán một chút thôi.

Bây giờ cậu đã vượt qua được nỗi đau, Tiểu Dương ngoan ngoãn hiểu chuyện, Tiểu Viên Nguyệt cũng đáng yêu như vậy.

Chậc, nhưng mà cùng là bào thai được nhận **** ***** rồi phân tách ra, con người tiên sinh dịu dàng, tốt bụng, yêu thương bọn trẻ như thế, còn Tiêu Cận Ngôn lại là kẻ lòng lang dạ sói, người với người sao lại có cách biệt lớn đến vậy?”
Tô Cẩm Tinh bật cười: “Tớ cũng không biết nữa.

Tớ nghĩ có thể là vì Tiêu Cận Ngôn đã lớn lên bên bố mẹ từ nhỏ đến lớn, vì thế anh ta vẫn luôn canh cánh trong lòng về cái chết của bố mẹ, sự căm hận của anh ta đối với tớ cũng càng ngày càng sâu.

Còn tiên sinh từ nhỏ đã chỉ có một mình, anh ấy càng có thể nhìn thấy rõ mọi thứ từ góc độ của người đứng ngoài cuộc.”
“Nhưng Cẩm Tinh à.” Hà Hiểu Hiểu kéo tay cô, giọng nói đã trở nên dịu dàng hơn: “Hiện giờ cậu đã có tiên sinh, cậu rất may mắn, nhưng mẹ Tiểu Hào sẽ không bao giờ có thể quay về được nữa.

Giờ nghĩ lại tớ thật sự rất sợ, nếu lúc đó tiên sinh không xuất hiện, cậu không có tiền làm phẫu thuật, vậy có phải Tiểu Dương cũng sẽ giống như Tiểu Hào bây giờ không?”

Cách đó không xa, Tiêu Cận Ngôn siết chặt bàn tay đang cầm bình nước, bước chân cũng khựng lại.
“Sẽ không đâu.” Tô Cẩm Tinh mỉm cười dịu dàng: “Sẽ không có chuyện tiên sinh không xuất hiện đâu.”

Cuộc nói chuyện giữa bác sĩ Triệu và Tiểu Hào kéo dài cả ƈôи ŧɦịŧ chiều, lúc kết thúc, sắc trời cũng đã dần tối.
Khi bác sĩ Triệu đẩy cửa bước ra, viện trưởng ở bên ngoài liền nhanh chóng bước đến, hỏi thăm: “Bác sĩ…”
Hà Hiểu Hiểu thấy vậy bèn kéo tay Tô Cẩm Tinh chạy qua đó.
Vẻ mặt của bác sĩ Triệu hơi nghiêm trọng, ông ấy nói: “Để lại một người với cậu bé đi, sau đó chúng ta hãy tìm một nơi khác để nói chuyện.”
Viện trưởng vừa muốn nghe bác sĩ nói về bệnh tình, vừa không yên tâm về Tiểu Hào.
“Để tôi ở lại với cậu bé cho.” Tiêu Cận Ngôn khẽ nói: “Mọi người yên tâm, tôi có thể chăm sóc tốt cho Tiểu Hào.”
Bác sĩ Triệu và anh nhìn nhau, dường như hai người họ có thể đọc hiểu được ánh mắt của đối phương.
Bác sĩ Triệu gật đầu đáp: “Được, những người khác đi theo tôi đi.”
Viện trưởng dẫn bác sĩ Triệu đến văn phòng của mình, sau khi Tô Cẩm Tinh và Hà Hiểu Hiểu bước vào liền đóng cửa lại.
“Tình hình hiện tại của Tiểu Hào rất không khả quan.” Bác sĩ Triệu nói, mở cuốn sổ ghi chép của mình, thở dài: “Sự ra đi của người mẹ là một đòn đả kích rất lớn đối với cậu bé, hơn nữa bản thân cậu bé còn mắc những chứng bệnh khác.

Tôi đã hỏi rất lâu mà cậu bé vẫn không chịu nói gì, mọi người có ai biết cậu bé còn có bệnh gì không?”
Viện trưởng ngỡ ngàng: “Tiểu Hào còn có bệnh khác ư? Tôi không biết điều đó…”
“Tôi biết.” Tô Cẩm Tinh đáp: “Đứa trẻ này có bệnh về gan, hình như là bệnh di truyền từ gia đình bố thằng bé, cần một khoản tiền lớn để lo viện phí và thuốc thang.

Mẹ Tiểu Hào đã phải làm rất nhiều những công việc vất vả để kiếm tiền, cũng có lẽ điều đó đã khiến bệnh tình của cô ấy chuyển biến nặng hơn mà qua đời sớm.”
“Trời ơi…” Viện trưởng thốt lên.

Bác sĩ Triệu lại không quá ngạc nhiên, ông ấy gật đầu nói: “Điều này không khác nhiều so với dự đoán của tôi.

Bây giờ đúng là đứa trẻ bị rối loạn lưỡng cực, bệnh trầm cảm đã đến giai đoạn nặng, đã có khuynh hướng tự sát, vô cùng nguy hiểm.

Tôi sẽ kê cho cậu bé một ít thuốc, nhưng dù sao đứa trẻ này vẫn còn nhỏ, chắc chắn sẽ hơi kháng cự, không muốn uống thuốc, cần phải kiên nhẫn, nói chuyện với cậu bé, tuyệt đối không được ép nó.”
Viện trưởng liên tục gật đầu, nói: “Vâng vâng, sau này tôi sẽ đích thân cho cậu bé uống thuốc.”
“Còn một chuyện nữa, thực ra còn nguy hiểm hơn…” Bác sĩ Triệu do dự ngập ngừng: “Tôi phát hiện ra đứa trẻ này… hình như vì đả kích quá lớn mà cậu bé đã sản sinh thêm nhân cách thứ hai.”
Ông ấy vừa dứt lời, tất cả mọi người đang có mặt ở đó đều chết lặng.
Nhân cách thứ hai?
Hà Hiểu Hiểu thốt lên: “Tôi chỉ nhìn thấy từ này trong tiểu thuyết trinh thám! Hóa ra nó thật sự tồn tại ở ngoài đời thực ư?”
Bác sĩ Triệu gật đầu nói: “Đây là sự thật, khi một người gặp phải biến cố lớn, hoặc khi hoàn toàn không thể chấp nhận hiện thực, bộ não sẽ kích hoạt một số cơ chế cấp thiết để tự bảo vệ.

Nhân cách thứ hai cũng là một trong số đó.

Theo ghi chép của y học hiện đại, một người nhiều nhất có hơn ba trăm nhân cách, nhưng ví dụ này rất hiếm, và nó hoàn toàn không giống với hoàn cảnh của Tiểu Hào.”
“Vậy nhân cách thứ hai của Tiểu Hào là gì?” Hà Hiểu Hiểu nôn nóng hỏi: “Trước đây tôi có đọc tiểu thuyết trinh thám, hình như có người rõ ràng là đàn ông, nhưng nhân cách thứ hai lại là một cô gái vị thành niên, Tiểu Hào cũng giống như vậy sao?”
“Không phải.” Bác sĩ Triệu đáp: “Thực ra nhân cách thứ hai của Tiểu Hào là chính bản thân cậu bé, nhưng là “cậu bé” của hai tháng trước, lúc mẹ cậu bé vẫn còn sống.

Vừa nãy khi nói chuyện với cậu bé, tôi có thể rõ ràng cảm nhận được cảm xúc của cậu bé có sự thay đổi, lúc thì vô cùng bình tĩnh và lạc quan, nói mẹ mình làm lao công ở bệnh viện rất vất vả, cậu bé sẽ ngoan ngoãn đợi mẹ ở ngoài cổng viện, còn nói muốn hát cho mẹ nghe.

Lúc thì lại vô cùng suy sụp, biết mẹ mình đã qua đời, không thể chấp nhận được sự thực này, muốn đi tìm mẹ.”
Tình huống này thực sự quá khó tin, trong phòng làm việc không có ai lên tiếng nói gì, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng một chiếc kim rơi xuống đất.
Sau một hồi im lặng, cuối cùng Hà Hiểu Hiểu cũng là người mở lời trước: “Bác sĩ, nếu đứa trẻ này có thể dừng lại ở thời gian hai tháng trước, lúc mẹ cậu bé vẫn còn sống thì nhân cách đó có phải mới là điều tốt nhất với cậu bé không?”
“Về lý thuyết thì là vậy.


Nếu như nhân cách thứ hai này có thể chiếm trọn tâm trí, tư tưởng của đứa trẻ, khiến cậu bé bình tĩnh vượt qua đến khi trưởng thành, đến khi đó nỗi đau mất mẹ đã phai nhạt theo thời gian.

Tư duy và nhân cách của cậu bé cũng đã trưởng thành, đến thời điểm này mới khôi phục lại nhân cách ban đầu, như vậy sẽ là trạng thái lý tưởng nhất đối với cậu bé.

Nhưng trong tâm lý học hiện đại tạm thời vẫn chưa có cách kiểm soát được khi nào thì nhân cách thứ hai xuất hiện, nói trắng ra phải phụ thuộc vào vận may.”
Có tiếng thở dài vang lên.
Nghe bác sĩ Triệu nói vậy, trong lòng mọi người đều ngầm hiểu.
Trạng thái lý tưởng đó, về cơ bản là không có khả năng tồn tại.
“Nhưng tôi nghĩ chúng ta cũng đừng quá bi quan.” Bác sĩ Triệu đột nhiên nói: “Trước đây tôi cũng nghĩ như vậy, nhưng cách đây không lâu tôi đã gặp được một bệnh nhân rất giống với Tiểu Hào.

Bệnh nhân đó cũng từng trải qua một biến cố lớn trong cuộc đời mà sản sinh ra nhân cách thứ hai, hơn nữa nhân cách cũng là chính bản thân người đó, cũng quay về lúc biến cố chưa xảy ra.”
Ngọn lửa hy vọng trong lòng bỗng nhiên được thắp sáng, Tô Cẩm Tinh vội vàng hơi: “Bác sĩ, vậy tình trạng hiện giờ của bệnh nhân đó thế nào ạ?”
“Trước mắt thì có vẻ là khá ổn, có lẽ là người đó đã tìm lại được người trân quý nhất mà người đó đã từng đánh mất, trạng thái tinh thần cũng tốt lên rất nhiều.

Vì thế, đã rất lâu rồi người đó không đến tìm tôi.” Bác sĩ Triệu nói: “Hy vọng sau này bệnh nhân có thể được bình an và suôn sẻ.”
“Vậy… bây giờ anh ấy đang sống với nhân cách thứ nhất, hay nhân cách thứ hai? Hay là xen kẽ giữa hai nhân cách?”
“Đã một khoảng thời gian dài người đó không đến tìm tôi.

Nhưng theo những gì tôi tìm hiểu trước đây thì người đó đã khôi phục lại nhân cách thứ nhất, nhưng những chuyện mà nhân cách thứ hai làm người đó cũng biết, cũng đã bình thản chấp nhận biến cố lớn đó.

Có lẽ là người đó đã tự giải thoát cho bản thân.”
Ngừng lại một lúc, sau đó ông ấy lại tiếp lời: “Đây thật sự đã là một kết cục lý tưởng.

Có thể sống tiếp như vậy đến khi già là tốt nhất, nếu lại một lần nữa mất đi người quan trọng nhất đối với mình, tôi sợ tình trạng của người đó sẽ còn tệ hơn Tiểu Hào.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui