Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc


Sức mạnh giữa nam nữ vẫn có khoảng cách rất xa, chiếc áo sơ mi trắng của cô bị tổng giám đốc Vương kéo rách một tay áo rồi ném lung tung trên mặt đất để lộ ra cánh tay trắng như tuyết.
Có tiếng động cơ gầm rú từ xa đang nhanh chóng tiến lại đây.
Là… xe máy?
Là anh đến rồi ư?
Tổng giám đốc Vương cũng sững sờ, nhưng chưa đến một giây sau thì toàn thân đã bị ai đó nắm lấy cổ áo quăng ra xa, lăn lộn mấy vòng trên bãi cỏ mới dừng lại.
Ông ta đau đớn tới mức nhe răng trợn mắt, lớn tiếng gào thét: “Ai? Ngay cả địa bàn của bố mày mà cũng dám xông vào?”
Đứng trước mặt là một người đàn ông cao lớn với quần jean đen và đội mũ bảo hiểm dày màu đen, hoàn toàn không thấy rõ dáng vẻ như thế nào.
Đôi giày bước từng bước tới gần, giẫm lên đám cỏ vụn, nhặt lấy cây gậy đánh golf mà tổng giám đốc Vương vừa ném qua một bên rồi cầm trong tay.
“Tay nào đã chạm vào cô ấy?”
“Mày là thằng lưu manh nào tới đây? Cô ta tự mình dâng đến tận cửa, mày bị bệnh à? Ối á…”
Bốp.
Người đàn ông vung cây gậy golf ra, đầu gậy đập mạnh vào má trái của ông ta, tổng giám đốc Vương đau đến nỗi suýt ngất đi, ngoẹo đầu phun ra một ngụm máu, bên trong còn có hai chiếc răng.
Lúc này ông ta mới bàng hoàng nhận ra người đàn ông trước mặt mình là sự thật.
“Tôi hỏi lại một lần nữa, tay nào đã chạm vào cô ấy?”
Tổng giám đốc Vương nằm bò trên mặt đất, bộ mặt dữ tợn, thở hổn hển: “Mày… mày là ai? Á.”
Lại thêm một gậy giáng xuống, lần này là ở má phải, nhưng lần này rõ ràng ra tay tàn nhẫn hơn.

Nửa khuôn mặt tổng giám đốc Vương biến dạng, răng bị rơi ra nhiều như hạt lựu, miệng đầy máu.
Nhưng người trước mặt vẫn đội mũ bảo hiểm nên hoàn toàn không biết là ai.

“Tao nói cho mày biết, lối vào sân golf đều có camera giám sát, mày dám động vào tao sao? Chán sống rồi hả?”
Người mặc đồ đen cười khẩy, giẫm lên đầu ông ta rồi đạp mạnh xuống bùn: “Bên ngoài có camera giám sát nhưng ở đây không có.”
Lập tức tổng giám đốc Vương thay đổi sắc mặt: “Mày nói thế là có ý gì?”
“Ý tứ rành rành ra đấy còn gì, chỗ này là núi Vân Đài, có một người bị mất tích cũng là chuyện bình thường…”
Tổng giám đốc Vương không gắng gượng nổi nữa, lộ rõ vẻ hoảng sợ nhưng lại bị giẫm mạnh trên mặt đất nên không thể nhúc nhích: “Anh… anh là vệ sĩ của cô gái này à? Như vậy đi, tôi cho anh gấp đôi số tiền mà cô ta đã trả, hay là gấp ba.

Anh tha cho tôi, được không?”
“Ha.” Người đàn ông mặc đồ đen cười nhạt, ném cây gậy golf trong tay đi, một tay cởi mũ bảo hiểm ra rồi ngồi xuống trước mặt tổng giám đốc Vương để ông ta nhìn rõ mặt anh: “Tổng giám đốc Vương, đã lâu không gặp, còn nhận ra tôi không?”
Lập tức, đôi mắt của tổng giám đốc Vương như chấn động: “Tiêu Cận Ngôn?”
Anh chẳng nói chẳng rằng, khóe miệng lại nở một nụ cười lạnh lẽo: “Tôi hỏi lại lần cuối cùng, tay nào của ông đã chạm vào cô ấy? Nếu không…”
Một trận gió thổi qua.
Cho dù bên ngoài thành phố sôi động đến đâu thì gió lạnh trên núi vẫn luôn buốt lạnh tới tận xương tủy.
Núi Vân Đài không hề thấp, sân golf nằm ở lưng chừng núi sâu, cao hơn một trăm mét, nếu rơi từ đây xuống thì chỉ sợ ngay cả xương cốt cũng không tìm thấy.
Thù mới hận cũ của Tiêu Cận Ngôn với ông ta đã được tích tụ bao nhiêu năm, tuy anh còn trẻ nhưng làm việc cũng rất tàn nhẫn, không thua gì thủ đoạn trên thương trường nên trong lòng tổng giám đốc Vương rất e dè.
“Tiêu Cận Ngôn, người phụ nữ này nói cậu và cô ta đã không còn quan hệ gì nữa, cậu có chắc là muốn gánh một mạng cho cô ta không?”
Anh không quan tâm mà chỉ khẽ cười: “Cái mạng này của tôi còn cho cô ấy được, còn sợ mấy chuyện khác sao?”
Nói xong, anh lại cầm cây gậy đánh golf giơ lên cao và lần này nhắm thẳng vào đầu ông ta.
“Nói hay không? Tôi đếm từ một đến ba, ba, hai, một…”
Trước khi chiếc gậy đánh gôn lạnh như băng giá lại rơi xuống, cuối cùng tổng giám đốc Vương cũng không thể chịu đựng được nữa.


Nước mắt, nước mũi và máu đều hòa vào nhau, thều thào nói: “Tôi nói, tôi nói… Phải, a không, là tay trái.

Á.”
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả thung lũng.
Dưới cây gậy đánh golf màu bạc, cánh tay trái của tổng giám đốc Vương đã bị nện vào trong vào bãi cỏ.

Dù không thể nhìn thấy rõ vết thương nhưng xét về biểu hiện vô cùng đau đớn và gương mặt méo mó của ông ta thì đoán chừng cánh tay trái của ông ta đã không xong rồi.
Tô Cẩm Tinh đã gần trở lại bình thường, thấy anh vẫn còn vung cây gậy lên chuẩn bị đánh tiếp thì cô vội loạng choạng đứng dậy ôm chầm lấy anh từ phía sau: “Tiên sinh, dừng lại đi…”
Cuối cùng cây gậy không đánh xuống nữa, Tiêu Cận Ngôn ném nó sang một bên rồi quay lại ôm chặt lấy cô, nhưng chỉ bằng một tay.
“Cẩm Tinh… anh đến muộn rồi.”
Tô Cẩm Tinh bị anh siết chặt tới mức khó thở nhưng cô không tránh ra vì cánh tay ôm cô đang run rẩy dữ dội.
Anh đang sợ.
Anh đã từng nói những chuyện này làm anh sợ, đều là thật.
“Không phải anh đã đi nước ngoài à?” Tô Cẩm Tinh ngoan ngoãn đứng im để anh ôm cô, anh lại dùng sức hơn khiến cô hơi đau: “Có phải tại em nên mới chạy về đây cho kịp không? Em đã làm chậm trễ công việc của anh rồi phải không?”
“Không có… anh… đã làm xong việc kia rồi.”
“Có thật không?”
“…Ừm.


Cẩm Tinh, chúng ta hãy nhanh chóng rời khỏi thành phố H được không? Anh đã tìm được một nơi, chúng ta đi nước R đi, ở đó ít người và môi trường cũng rất đẹp.

Chẳng phải em rất thích tuyết sao? Cảnh tuyết ở đó rất đẹp.

Anh cũng đã mua một biệt thự dưới chân núi, ngày ngày chúng ta sẽ ngồi trước lò sưởi ấm áp và ngắm nhìn tuyết trắng bên ngoài, ban đêm còn có thể nghe thấy âm thanh tuyết rơi nữa.”
Tô Cẩm Tinh nói: “Em chưa từng thấy tuyết bao giờ.”
Đây là sự thật, thành phố H ở Lĩnh Nam, quanh năm chỉ có mùa xuân và mùa hạ, lúc lạnh lẽo nhất cũng chỉ khoác lên một lớp áo mỏng nên cô đã lớn thế này mà vẫn chưa từng nhìn thấy cảnh tuyết bao giờ.
“Sẽ có cơ hội.” Tiên sinh khẽ thở dài: “Khi chúng ta đến đó, mỗi ngày đều được ngắm nhìn tuyết, được không?”
“… Nhưng chuyện của công ty vẫn chưa được xử lý xong, vụ tai nạn xe hơi sáu năm trước vẫn chưa mở phiên tòa, em còn chưa tận mắt chứng kiến Vương Gia Linh và Dương Tuyết Duyệt bị pháp luật xử phạt… Đợi thêm được không? Chờ cho tất cả bụi bặm này rơi xuống thì chúng ta sẽ cất bước ra đi.”
Nhờ cô an ủi mà Tiên sinh dần dần bình tĩnh lại: “Được, vừa rồi anh đã làm em đau phải không?”
Tô Cẩm Tinh ôm lại anh, bàn tay nhỏ nhắn vỗ nhè nhẹ trên lưng anh trấn an: “Không… Em không sao…”
Bên tai cô lại truyền đến giọng khàn khàn của anh: “Chúng ta rời khỏi đây trước đã.”
Đôi chân dài vừa nhấc lên, anh đã nhanh chóng ngồi trên xe máy.

Anh nhẹ nhàng đưa một tay ra kéo cô lên, lại giống như lần trước, cô dễ dàng leo lên xe và ngồi vững vàng trong vòng tay của anh.
Tuy nhiên, Tô Cẩm Tinh vẫn nhận ra điều khác thường.

Đó là đường núi không dễ lái mà anh lại chỉ lái xe bằng một tay.
Giống như tay trái của anh không được bình thường, vẫn buông thõng một cách yếu ớt bên người anh.
Vừa rồi anh vung cây gậy đánh gôn, cởi mũ bảo hiểm, ôm cô đều hoàn toàn bằng tay phải.
“Tiên sinh.”
“Ừ.”
“Tay trái của anh… bị thương à?”

“Không có.”
Cô đưa tay ra và nhẹ nhàng chạm vào cánh tay đang buông thõng của anh, lập tức toàn thân anh như căng cứng.
Tô Cẩm Tinh càng chắc chắn rằng cánh tay của anh có vấn đề nhưng nơi này không thể ở lâu, khi chiếc xe mô tô thuận lợi ra khỏi sân golf, bỏ lại núi Vân Đài phía sau thì Tô Cẩm Tinh lập tức nói: “Dừng xe.”
“Sao vậy Cẩm Tinh?”
“Tiên sinh, anh dừng xe trước đi.”
Tiêu Cận Ngôn ngoan ngoãn dừng xe ở bên đường, đôi chân dài chống đỡ chiếc xe rồi tắt máy.
Tô Cẩm Tinh hoặc là không làm, mà đã làm thì phải làm đến cùng, cô đi thẳng đến lật ống tay áo của anh lên.
Nhưng ngay khi tay cô vừa chạm vào anh thì đã bị kéo đi.
Một tay Tiêu Cận Ngôn giữ lấy hai cổ tay của cô, cúi đầu cười: “Làm gì thế?”
“Cho em xem tay của anh.”
“Anh đã nói rồi, không sao.”
“Em không tin!” Tô Cẩm Tinh nói xong, cố gắng thoát khỏi tay của anh.

Lần này cô quyết định giải quyết tận gốc, dứt khoát cởϊ áσ khoác của anh ra cho đến khi cái áo khoác bị rách toạc.
Trước mắt cô, cánh tay trái vốn dĩ mạnh mẽ đầy cơ bắp thì nay đã bẹp dí.

Mặc dù không nhìn thấy miệng vết thương nhưng chỗ khuỷu tay lại đầy máu hòa lẫn với thịt, nhìn thấy mà đau lòng.
Tô Cẩm Tinh gần như hít một hơi lạnh: “Anh …”
“Ừ.” Anh thờ ơ nói: “Lúc đến không cẩn thận đụng phải chân núi, không có gì to tát đâu.”
“Đã như vậy rồi mà còn bảo không có gì to tát? Hơn nữa, vết thương này của anh đã đóng vảy rồi, sao có thể vừa mới đụng phải chứ? Anh nói thật cho em biết có chuyện gì vậy?”
Tiêu Cận Ngôn choáng váng trước sự dạy dỗ của cô, nhưng trong lòng lại ấm áp như kẹo tan ra: “Dọa em sợ à?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui