Thời gian chậm rãi trôi qua, mặt trời đã hoàn toàn nhô lên từ phía chân trời, vừa tròn vừa to, màu đỏ vàng, không chói chang như mặt trời vào chính ngọ, cũng không lạnh lẽo và hiu hắt như lúc hoàng hôn.
Hóa ra cảnh mặt trời mọc là như thế này.
Vừa ấm áp vừa khiến người ta thấy kinh ngạc và ấn tượng.
“Thật sự rất đẹp.” Tô Cẩm Tinh không khỏi cảm thán.
“Em có thích không?”
“Có, em rất thích.” Tô Cẩm Tinh đáp: “Tiên sinh, nếu trong tương lai chúng ta ra nước ngoài, liệu chúng ta còn có cơ hội đến núi Vân Đài ngắm cảnh mặt trời mọc nữa không?”
Tiêu Cận Ngôn ôm chặt lấy cô, nói: “Nhất định sẽ có cơ hội.”
Anh ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: “Bốn năm, bốn năm sau, chúng ta sẽ cùng đây, cùng đến núi Vân Đài một lần nữa.”
“Tại sao lại là bốn năm?”
“Bốn năm sau là em vừa tròn ba mươi tuổi.” Tiêu Cận Ngôn nói: “Ngày hai mươi sáu tháng tám của bốn năm sau là sinh nhật em, chúng ta cùng đến đây.”
Tô Cẩm Tinh dở khóc dở cười: “Ba mươi tuổi thì có gì đáng để chúc mừng chứ.”
“Người xưa nói, khi chúng ta đến ba mươi tuổi có thể tự lập, tự dựng nên sự nghiệp cho mình.
Bắt đầu từ ngày hôm đó, em cũng có thể chính thức dã từ dĩ vãng.”
Thấy anh nói cũng có lý, Tô Cẩm Tinh gật đầu: “Bốn năm, hẳn là mọi gập ghềnh khúc khuỷu cũng đã bằng phẳng rồi.
Tiêu Cận Ngôn và Dương Tuyết Duyệt cũng sẽ kết hôn, sinh con, chắc hẳn công ty cũng sẽ đi vào quỹ đạo.
Anh đã nói rồi đấy, anh phải giúp em quản lý công ty, đến lúc đó em đã là bà chủ rồi.”
“Được, em là bà chủ, anh kiếm tiền cho em.
Em chỉ cần làm những việc em thích là được.
Chỉ có điều…”
“Chỉ có điều gì cơ?”
“Chỉ có điều, thời gian bốn năm hẳn là đã đủ để sinh hai đứa con.” Tiêu Cận Ngôn thở dài với vẻ hài lòng: “Cẩm Tinh, em sinh thêm cho anh hai đứa con nữa, được không? Con trai hay con gái đều được, tốt nhất là con gái, xinh đẹp giống em, mềm mại đáng yêu, biết sà vào lòng anh làm nũng gọi anh là bố, sẽ giống như Tiểu Dương, coi anh là tường leo núi để bò lên bò xuống, sau đó ngủ ngoan trong vòng tay của em.
Khi bọn trẻ đã ngủ, chúng ta có thể lên đỉnh núi ngắm bình minh.”
Tô Cẩm Tinh nghe mà vừa thấy ngọt ngào, vừa thấy hơi lo lắng; “Còn phải sinh thêm hai đứa nữa ư?”
Tiên sinh muốn có con, cô biết điều đó.
Có thể sinh con cho anh, cô cũng rất vui.
Chỉ là…
“Em chỉ hơi lo lắng…”
“Lo lắng về bệnh tình của em ư?”
Tô Cẩm Tinh gật đầu: “Mặc dù bây giờ sức khỏe của em đã ổn định, nhưng anh cũng biết căn bệnh này rồi đấy, không biết lúc nào nó sẽ tái phát.”
“Sẽ không đâu.” Tiêu Cận Ngôn càng siết chặt vòng tay, ôm cô chặt hơn: “Gặp đại nạn mà không chết ắt có phúc trong tương lai.
Lần trước em đã vượt qua được quỷ môn quan, sau này em sẽ chỉ có hạnh phúc và vui vẻ thôi.
Cẩm Tinh, lúc em sinh Tiểu Dương anh đã không thể ở bên cạnh em, lúc em sinh Viên Nguyệt anh cũng không ở bên em.
Lần này, anh nhất định sẽ ở cạnh em, đưa em đi khám thai, cùng em vào phòng sinh, ở bên em khi em ở cữ, làm tất cả những việc mà một người chồng, một người cha nên làm.”
“Thực ra…” Tô Cẩm Tinh nói: “Lúc em sinh Tiểu Dương và Viên Nguyệt, Tiêu Cận Ngôn cũng không ở cạnh em.
Anh ta vẫn là bố ruột của hai đứa trẻ, đến anh ta cũng không làm tròn trách nhiệm, vậy thì anh cũng không cần phải tự trách.”
“…”
Thấy tiên sinh không nói gì, Tô Cẩm Tinh còn tưởng là mình đã nói những lời không hay lắm, bèn vội vàng nói thêm: “Em biết, anh đã coi Tiểu Dương và Viên Nguyệt như con ruột của mình, điều em muốn nói là… em cũng muốn có đứa con thuộc về hai chúng ta với anh.”
Càng nói đến cuối, giọng Tô Cẩm Tinh càng nhỏ lại, ít nhiều cũng có vẻ ngại ngùng xấu hổ.
Tiêu Cận Ngôn khẽ cười, tiếng thở dài như hòa cùng tiếng gió: “Không sao, cứ thuận theo tự nhiên, em đừng tạo áp lực cho bản thân.
Anh chỉ cảm thấy mình đã bỏ lỡ quá nhiều thứ, hơn nữa, anh cũng thật sự thích trẻ con.”
“Em có thể nhìn ra điều đó, anh quá chiều chuộng Tiểu Dương! Thằng bé muốn gì anh cũng mua cho nó, Tiểu Dương là con trai, không nên chiều thằng bé như vậy.”
Tiêu Cận Ngôn nhướng mày đáp: “Chỉ cần con trai anh muốn, anh đều sẽ đáp ứng.”
Tô Cẩm Tinh nhíu mày, nói: “Lần sau thằng bé muốn tận mắt nhìn thấy Iron Man, anh cũng đưa nó đi ư?”
“Tại sao lại không chứ?”
Tô Cẩm Tinh hoàn toàn câm nín: “Ngộ nhỡ thằng bé muốn đi trăng sao trên trời thì sao?”
“Cẩm Tinh.” Tiên sinh không trực tiếp trả lời câu hỏi của cô, chỉ nói: “Đợi đến ngày tất cả mọi chuyện kết thúc, ngày mà em đồng ý gả cho anh, anh sẽ tặng cho em một món quà.
Món quà đó, anh đã chuẩn bị sáu năm liền, vẫn luôn muốn tặng nó cho em, nhưng mãi mà chưa có cơ hội.”
“Món quà đó là gì vậy?”
“Bây giờ phải giữ bí mật trước đã, đợi đến ngày… em gả cho anh, những chuyện anh đã hứa với em, anh nhất định sẽ làm được.”
Cảnh tượng trước mắt quá đẹp đẽ, người trong lòng cũng quá tốt đẹp, Tiêu Cận Ngôn suýt chút nữa đã buột miệng thốt ra chữ “lại”, nhưng lời vừa đến miệng đã bị anh vội vã nuốt trở lại.
May là Tô Cẩm Tinh không nghe thấy.
Cô nói: “Vào ngày chúng ta kết hôn ư?”
Tiêu Cận Ngôn gật đầu đáp: “Đúng vậy.”
“Nhưng, trước đây anh đã từng hứa với em, muốn tặng em món quà gì đó ư? Sao em không có ấn tượng gì nhỉ?”
“Em không nhớ cũng không sao, anh nhớ là được rồi.”
Tiêu Cận Ngôn, những ngôi sao anh tặng em đều là đồ giả.
Vậy em đồng ý gả cho anh đi, anh sẽ tặng em một ngôi sao thật.
Hừ, còn lâu em mới tin, anh có thể hái sao trên trời xuống cho em ư?
Anh có thể.
Anh khoác lác!
Nếu không tin thì em gả cho anh thử xem sao?
Sau đó, cô đã gả cho anh.
Sau đó nữa, cô đã rời bỏ anh.
Ngôi sao đó, anh đã chuẩn bị xong xuôi rồi.
Sáu năm trước, anh đã mua một tiểu hành tinh.
Theo quy định của quốc tế, người quan sát đầu tiên phát hiện ra một hành tinh mới có thể có quyền đặt tên cho ngôi sao đó.
Năm hai mươi ba tuổi, anh đã mua lại quyền đặt tên cho hành tinh nhỏ đó từ một người quan sát, đợi đến khi kết hôn sẽ nói cho cô biết chuyện này, để cô đích thân đặt tên cho nó.
Thế nhưng, anh còn chưa kịp tặng món quà đó cho cô, tất cả mọi chuyện đã thay đổi trong một cái chớp mắt.
Sáu năm trôi qua, cô đã không còn là Tô Cẩm Tinh của năm đó, anh cũng không còn là chàng thanh niên hai mươi ba tuổi bồng bột, mù quáng vì thù hận nữa.
“Cẩm Tinh, bốn năm sau, chúng ta nhất định sẽ đưa bọn trẻ cùng lên núi Vân Đài ngắm nhìn toàn cảnh thành phố H, và cùng ngắm bình minh một lần nữa.”
…
Tương lai luôn luôn tốt đẹp, nhưng suy cho cùng vấn đề của hiện tại vẫn cần phải giải quyết.
Tiên sinh đích thân đưa Tô Cẩm Tinh đến tận cửa công ty của nhà họ Tô.
Cô đã quá mê luyến và tham lam vẻ đẹp của cảnh mặt trời mọc nên lúc rời khỏi núi Vân Đài đã hơi muộn.
Tiên sinh gần như phóng như bay trên đường, lúc đến công ty thì vừa kịp giờ đi làm.
Tiêu Cận Ngôn ở sau lưng cô, khẽ đẩy một cái, nói: “Em đi đi, dũng cảm làm chuyện em muốn làm, có anh ở đây rồi.”
Tô Cẩm Tinh gật đầu, nói: “Anh mau đi đi, ở đây đông người, lát nữa sẽ bị người ta nhìn thấy đấy.”
Anh không thể ở lại lâu, chỉ có thể nhìn cô một cái thật chăm chú, sau đó đội mũ bảo hiểm lên rồi khởi động mô tô rời đi.
Hôm nay là ngày đầu tiên Tô Cẩm Tinh chính thức tiếp quản công ty.
Cô hít một hơi thật sâu, thắt chặt dây lưng, bước vào nơi mà bố cô đã vất vả phấn đấu mấy chục năm trời.
Nhưng hiển nhiên là, có người không hề muốn cô thành công một cách dễ dàng như vậy.
Vừa bước vào công ty, nhân viên quầy lễ tân đã chặn ngay Tô Cẩm Tinh lại, nói: “Xin lỗi cô Tô, hôm nay tạm thời cô vẫn chưa thể vào đây được.”
“Tại sao?”
“Phu nhân tổng giám đốc vừa dặn dò, tổng giám đốc đã đi nước ngoài, bà ấy sẽ tạm thời nằm quyền điều hành công ty.
Hơn nữa hôm nay có một vị khách rất quan trọng sẽ đến bàn chuyện hợp tác, bà ấy thấy… cô không thích hợp để xuất hiện ở đây.”
Hóa ra là Vương Gia Linh.
Mấy hôm trước bà ta bị đuổi ra nhà họ Tô, chắc chắn là bây giờ bà ta đang tìm mọi cách để ngăn cản cô, Tô Cẩm Tinh đã có chuẩn bị tâm lý từ trước.
Cô cũng không làm khó nhân viên quầy lễ tân, gật đầu, sau đó đi thẳng đến khu nghỉ ngơi nằm bên cạnh đại sảnh, còn không quên dặn dò: “Cô cho tôi một ly sữa đá nhé.”
“Cô Tô, cô…”
“Yên tâm đi, tôi sẽ không đi lên khiến cô khó xử đâu.” Tô Cẩm Tinh mỉm cười rất thân thiện, tiện thể nhắc nhở cô ta: “Nhớ là sữa đá đừng bỏ thêm đường, cảm ơn cô.”
Nhân viên quầy lễ tân là một cô gái trẻ mới hơn hai mươi tuổi, Vương Gia Linh là người ra lệnh, cô cũng không muốn làm khó nhân viên.
Tuy nhiên, cô rất muốn xem xem, công ty đã bị Lưu Phấn đày đọa đến mức trở nên thối nát như này, sẽ có ai chủ động đến bàn chuyện hợp tác đây? Cho dù có người đến, Vương Gia Linh định làm thế nào?
“Cô Tô, sữa… cô có chắc là mình muốn uống lạnh không? Hay là để tôi hâm nóng cho cô nhé?”
Tô Cẩm Tinh lắc đầu nói: “Không cần đâu, tôi không uống được đồ nóng, cảm ơn cô.”
“Vâng, vậy được, phiền cô đợi một lát.”
Cô gái ở quầy lễ tân chạy đến phòng chuẩn bị trà nước, còn Tô Cẩm Tinh thì ngồi trên ghế sô pha trong khu vực nghỉ ngơi.
Cô không kịp xem nhưng tài liệu mà lần trước Lưu Phấn gửi cho cô nên cô đã chụp lại một số tài liệu quan trọng.
Lúc trước cô đã xem qua một lượt, bây giờ có thể lấy ra xem kỹ càng hơn.
Đợi khoảng mười phút đồng hồ, Tô Cẩm Tinh liền nghe thấy tiếng ồn ào ở cửa.
“Mau đến xem này, là chủ tịch Tiêu! Là chủ tịch Tiêu đấy! Anh ấy thật sự đã đến!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...