“Tiên sinh…”
“Ừm.” Giọng tiên sinh nghe có vẻ rất mệt mỏi: “Anh vốn định đợi em ở dưới, nhưng có người ngủ giống lợn quá, gọi điện thoại cũng không ai nghe nên anh đành tự mình lên trên.”
Tô Cẩm Tinh ngẩn người một lúc, sau đó nhanh chóng mò điện thoại của mình trên giường.
Quả nhiên, trong lịch sử có mấy cuộc gọi nhỡ.
Cô hơi buồn bực mà gãi gãi đầu, nói: “Xin lỗi anh, em ngủ say quá.”
Tiên Sinh vẫn dịu dàng như vậy, nhưng anh lại kéo mạnh cô vào lồng ngực của mình, nói: “Mấy năm nay em đã quá vất vả, em nên có một giấc ngủ tử tế.”
“Người vất vả là anh mới đúng, vừa phải lo lắng cho chuyện của mình, còn phải lo lắng trang hoàng tu sửa lại nhà em.”
Tiên sinh mỉm cười, nói: “Anh rất sẵn lòng mà.”
“Tiên sinh, anh không cần ngủ hả? Trước đây bố em đã từng nói, người có thể thành công có thể hoàn thành giấc ngủ của bản thân trong thời gian ngắn nhất.”
“Ừm, vậy có lẽ anh nên cảm ơn bố vợ tương lai đã khen ngợi anh như vậy.”
Tô Cẩm Tinh đỏ mặt, cắn anh một cái, đổi sang một tư thế thoải mái hơn nằm trong lòng anh, nói: “Bố em đã qua đời trong một âm mưu.”
“Anh biết.”
“Em nhất định sẽ khiến Dương Tuyết Duyệt và Vương Gia Linh phải trả giá!”
“Nhất định, trên đời này có luật nhân quả, thiện giả thiện lai ác giả ác báo.
Tất cả rồi sẽ đến thôi.”
“Bọn trẻ vẫn ổn chứ?”
“Vẫn ổn, còn rất ổn là đằng khác.
Tiểu Dương coi anh như bức tường để leo núi, trèo lên trèo xuống.
Còn Viên Nguyệt lại rất ngoan, luôn thích cười, má Phúc nói dạo gần đây khẩu vị của con bé đã thay đổi, ngày nào cũng phải uống thêm một bình sữa nữa.”
Trong lòng Tô Cẩm Tinh cảm thấy rất ngọt ngào: “Hai đứa nhóc có nhớ em không?”
“Đương nhiên là có rồi, Tiểu Dương luôn miệng hỏi anh là em đi đâu rồi.”
“Vậy anh đáp sao?”
“Anh nói, siêu anh hùng cũng phải thay ca, gần đây đến lượt anh được nghỉ ngơi, mẹ đi giải cứu thế giới rồi.”
“Thế mà Tiểu Dương cũng tin ư?”
“Tin chứ, đương nhiên là tin rồi.
Thằng bé còn rất kinh ngạc vì hóa ra bố mẹ đều là siêu anh hùng.”
Tô Cẩm Tinh đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ ngốc nghếch đáng yêu của con trai mình, không khỏi bật cười: “Đợi đến khi thằng bé lớn lên, liệu anh có thấy xấu hổ không?”
Giọng tiên sinh cũng ngập tràn ý cười: “Chỉ cần anh không thấy xấu hổ thì người ngại ngùng phải là người khác đó.”
“Anh! Ưm…” Tô Cẩm Tinh che miệng, kinh ngạc nhìn anh: “Tiên sinh, anh học thói hư rồi, sao anh có thể tấn công bất ngờ như vậy chứ!”
“Xin lỗi em, anh không kìm lòng được.”
Dường như hơi ấm của anh vẫn còn lưu lại trên môi cô, Tô Cẩm Tinh nhẹ nhàng dùng tay vuốt ve.
Từ khi cô quen biết tiên sinh đến lúc cả hai đã hiểu rõ lòng nhau cho đến bây giờ, thực ra cũng đã gần hai tháng.
So với mười năm dây dưa với Tiêu Cận Ngôn, hình như cô và tiên sinh đã đi hết quá trình bằng tốc độ gấp năm lần, và có vẻ như khi đã đến cái tuổi này, mọi rạo rực nhiệt huyết của thời trẻ đã không còn quan trọng nữa.
Chỉ sau khi trải qua bao nhiêu chuyện, con người ta mới biết bình đạm an yên mới là hạnh phúc thực sự.
Nhưng, dường như người ở sau lưng cô lại không hề nghĩ như vậy.
Bây giờ mới là tháng mười, thành phố H là nơi quanh năm chỉ có mùa hè, vào thời điểm này mà vẫn nóng đến kinh người.
Hai người dựa vào nhau quá sát, trong phòng lại không mở điều hòa, nhiệt độ cơ thể dần dần tăng lên, hình như bầu không khí cũng trở nên mờ ám.
Đặc biệt là tiên sinh, hơi thở anh nóng rực sau gáy cô, càng lúc càng gấp gáp.
Cô gần như có thể nghe thấy tiếng anh nuốt nước bọt, còn có… sự thay đổi trên cơ thể.
Đã sáu năm cô không trải qua chuyện đó rồi.
Dù trước đây đã từng làm với Tiêu Cận Ngôn, nhưng chẳng qua cũng chỉ có hai lần, lần lượt mang thai Tiểu Dương và Viên Nguyệt.
Trước khi kết hôn, Tiêu Cận Ngôn không đụng vào cô, sau khi kết hôn, anh hoàn toàn không muốn đụng vào cô.
Mặc dù cô đã làm mẹ của hai đứa trẻ, nhưng kinh nghiệm của cô về chuyện này vẫn ít đến đáng thương.
Bầu không khí đột nhiên trở nên mờ ám khiến cô có chút bối rối, sau khi giãy ra khỏi người anh kéo dài khoảng cách, cô liền vội vàng muốn chuyển chủ đề.
“Chuyện đó… tiên sinh, chúng ta nói chuyện nghiêm túc được không? Bây giờ người đại diện pháp lý của công ty đã là mẹ em rồi, tiếp sau đây em nên làm thế nào… Này…”
Tiên sinh cắn một cái lên vai cô, lực không nặng không nhẹ, chỉ hơi hơi đau.
Cô kinh ngạc kêu lên, sợ hãi rụt người lại như một chú thỏ.
“Cẩm Tinh, anh là đàn ông.”
“Em biết, nhưng bây giờ không được, phòng mẹ em khá gần đây…”
Tiên sinh buồn bực nói: “Mẹ em đang ở tầng một, trừ phi chúng ta nổ pháo trong phòng em, nếu không dựa vào hiệu quả của mấy tấm cách âm mà anh đã sai người gia cố thêm, bà ấy hoàn toàn không nghe thấy gì đâu.”
“Anh cho người lắp thêm mấy tấm cách âm dày ư?”
“Ừm.”
“Anh anh anh, anh cố ý đúng không?”
“Đi một ngày đàng học một sàng khôn, dù sao anh cũng được coi là người thừa hưởng thành quả của người đi trước, chuyện mà Tiêu Cận Ngôn không làm được, anh đã làm được rồi.”
Tô Cẩm Tinh vừa thẹn vừa tức: “Chuyện như vậy… sao anh có thể không thấy xấu hổ mà còn tự hào như vậy chứ?”
Tiên sinh bật cười đầy bất lực: “Được rồi, không chọc em nữa.
Anh đã nói rồi, anh đợi em thì nhất định có thể đợi được đến một ngày chính miệng em đồng ý.”
“Tiên sinh…”
“Vừa rồi em nói bây giờ nên làm gì hả? Hôm nay anh đến tìm em vốn cũng là để nói chuyện này.
Cẩm Tinh, anh muốn mách cho em chiêu thứ ba, gọi là giả làm con heo để ăn thịt con hổ.”
Tô Cẩm Tinh lập tức hiểu ngay.
“Con người Lưu Phấn chẳng có năng lực gì, nhưng lại hám danh hám lợi, thích khoe mẽ.
Chẳng phải Vương Gia Linh đã dựa vào chiêu đó để bám chặt lấy ông ta hay sao? Con người ông ta ưa nhẹ không ưa nặng, nếu cứng với ông ta, ông ta thật sự sẽ bán hết tất cả cổ phần của mình, ôm tiền bỏ chạy, tương lai em muốn mua lại đám cổ phần đó sẽ càng khó hơn.
Chi bằng em cứ để ông ta nắm giữ, sau này nghĩ cách lấy lại sau.”
Tô Cẩm Tinh rất nghiêm túc lắng nghe, gật đầu liên tục: “Thực ra, nhà họ Tô hiện giờ là nhà họ Tô của lúc trước và nhà họ Tiêu của lúc trước gộp lại.
Em có một nửa cổ phần của nhà họ Tiêu, nửa còn lại nằm trong tay một số cổ đông.
Tất cả cổ phần của bố em đều bị Lưu Phấn nắm giữ hết.
Sau khi nhà họ Tiêu lúc trước bị gộp vào, tất cả cổ phần đều đặt dưới tên Lưu Phấn, tức là bây giờ ông ta vẫn là cổ đông lớn nhất của công ty, nắm giữ hơn năm mươi phần trăm cổ phần, có quyền phát biểu tuyệt đối.”
Tiên sinh gật đầu đáp: “Đúng vậy, hơn nữa cũng nên thấy may mắn vì Lưu Phấn là một người đa nghi, ông ta cũng không tin tưởng ai quá, ngay cả những lời đường mật ngon ngọt của Vương Gia Linh cũng không thể lừa lấy được một chút cổ phần nào trong tay ông ta.
Ông ta chỉ cho Vương Gia Linh tiền, tiền có thể tiêu hết trong một ngày hai ngày, còn công ty mới là con gà mái biết đẻ trứng.
Chỉ là con người Lưu Phấn thực sự không có đầu óc kinh doanh, ông ta nắm giữ hai công ty có tài nguyên, quy mô lớn như thế trong sáu năm mà chỉ khiến giá trị, lợi nhuận của cả hai giảm xuống một nửa, đây cũng được coi là một loại tài năng đó.”
Tô Cẩm Tinh cười khẩy, giọng điệu giễu cợt: “Vốn dĩ ông ta đã chẳng làm nên được trò trống gì.
Trước đây ông ta sống cũng rất nhàm chán, thường hỏi mượn bố em tiền để đi đầu tư, mỗi lần như vậy đều thua lỗ, sau cùng lại đến vay mượn tiếp.
Sau đó mẹ em thấy ông ta cứ như vậy cũng không phải là cách, mới bàn bạc với bố em để ông ta đến công ty làm việc, không ngờ lần đó lại dẫn đến thảm họa dẫn sói vào nhà.”
“Bố mẹ em quá lương thiện.
Cẩm Tinh, anh phải nói một cách khá tàn nhẫn là, trên thương trường, người quá lương thiện sẽ luôn là người chịu thiệt.
Con người có thể lương thiện, nhưng nhất định phải có sự sắc sảo.”
“Ừm, em biết rồi.”
Tiên sinh ôm chặt cô, khẽ thở dài: “Bây giờ việc em cần làm là nhanh chóng dùng khả năng của mình để mang lại lợi ích thực tế cho công ty, khiến Lưu Phấn thấy em có bản lĩnh kiếm tiền cho công ty, để ông ta từ từ tin tưởng em.”
“Vâng, em hiểu rồi.”
“Còn một chuyện nữa anh phải dặn dò em.”
“Vâng, tiên sinh cứ nói đi, em đang nghe đây.”
Lần đầu tiên tiên sinh nghiến răng một cách hung dữ, nói: “Em hãy giữ khoảng cách với Lục Đình, càng xa càng tốt, gần đây thằng nhãi này rất không an phận, luôn tìm cách ngáng đường anh.”
“Anh ta làm sao cơ?”
“Hừ!”
Tiên sinh đã học được cách làm nũng, chỉ hừ một tiếng, chẳng nói gì nữa.
Nhưng ngày hôm sau lúc gặp Hà Hiểu Hiểu, Tô Cẩm Tinh đã có được đáp án.
“Lục Đình á? Chậc!” Hà Hiểu Hiểu nói: “Gần đây anh ta cứ như tẩu hỏa nhập ma, điên cuồng điều tra tất cả trẻ mồ côi của thành phố H.
Anh trai anh ta cứ tưởng anh ta bị cậu từ chối, bị đả kích quá mạnh nên đầu óc có vấn đề.”
“Anh ta thật sự đi điều tra ư?”
Hà Hiểu Hiểu vừa chọc chọc vào nhúm bông trong chăn theo thói quen vừa lắc đầu bất lực: “Haizzz, Lục Đình là một tên thần kinh, nhưng tớ lại thấy, nếu anh ta thật sự có thể điều tra ra cũng không phải chuyện gì xấu.
Cẩm Tinh, không phải cậu cùng tò mò về tên thật của tiên sinh sao?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...