Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc


Tiếng chuông điện thoại vang lên.
Tô Cẩm Tinh theo bản năng muốn nhận điện thoại, nhưng tiên sinh lại không vui vẻ gì mấy, anh đột nhiên ôm chặt cô hơn, không cho cô lấy điện thoại, nhíu mày nói: “Hiện tại là thời gian tan tầm, không phải lúc làm việc.”
Tô Cẩm Tinh buồn cười: “Chắc không phải chuyện công việc đâu? Anh buông em ra trước đã…”
“Là Lục Đình gọi cũng không được, em không được nghe.”
Hiếm khi nào thấy tiên sinh lộ ra tính cách trẻ con thế này, Tô Cẩm Tinh cảm thấy hơi buồn cười: “Ghen sao?”
“Ừ, ghen đó.

Hôm nay Lục Đình tham gia một cuộc đua motor trên đỉnh núi, cuộc thi này bốn năm mới tổ chức một lần, anh ta đã mong chờ ngày thi đấu này rất lâu rồi, nhưng cuối cùng lại vì em mà từ bỏ cuộc thi.

Khi anh nghĩ đến chuyện này, anh thật sự rất muốn đấu một trận với Lục Đình."
Tô Cẩm Tinh không nhịn được, cô bật cười: “Thật vậy sao? Em thấy anh ta thường xuyên nghe rock and roll, em còn tưởng anh ta thuộc loại người yêu thích heavy metal cơ đấy.”
Cô khẽ tách ra khỏi người anh, lấy điện thoại trong túi ra, sau đó giơ màn hình lên trước mặt anh.
Là má Phúc gọi tới.
Lúc này tiên sinh mới chịu buông lỏng cô ra.
Tô Cẩm Tinh ấn nút nghe, điện thoại vừa được kết nối, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói non nớt dễ nghe của Tiểu Dương: “Mẹ ơi! Con nhớ mẹ lắm!”
Tô Cẩm Tinh cười dịu dàng: “Mẹ cũng rất nhớ con, xin lỗi Tiểu Dương nha, hôm nay mẹ có nhiều việc nên tan làm hơi muộn xíu, giờ mẹ về nhà với con đây được không?”
“Không cần không cần, mẹ, má Phúc nói với con là bố và mẹ đang ở trong thế giới riêng của hai người, con gọi là để nói mẹ không cần phải về sớm.”

Ánh mắt Tô Cẩm Tinh bỗng có phần mất tự nhiên: “Má Phúc nói với con sao?”
“Dạ đúng.” Tiểu Dương cười hề hề trong điện thoại: “Ha ha ha, má Phúc còn nói, nếu để bố và mẹ có thời gian ở riêng với nhau thì sẽ sinh cho con thêm một đứa em trai, đến lúc đó con lại có thêm một người gọi là anh! Nghĩ tới thôi là đã thấy oai phong lẫm liệt rồi!”
Tô Cẩm Tinh dở khóc dở cười.
Điện thoại đột nhiên bị ai đó giành lấy, chớp mắt một cái, nó đã nằm gọn trong tay tiên sinh, giọng nói anh vang lên: “Tiểu Dương muốn có em trai sao?”
“Đúng vậy đúng vậy! Bố ơi, bố là siêu anh hùng, vậy bố có thể sử dụng được 72 phép biến hóa như Tôn Ngộ Không không vậy bố? Bố có thể biến cho con một đứa em trai được không? Hôm nay con đi học, mấy anh em tốt của con ai cũng có em trai hết, còn con thì không có!"
“Biến sao… Những thứ khác thì bố có thể biến ra cho con được, nhưng em trai thì không thể biến được.”
“Tại sao lại không thể biến ra một em trai ạ?”
“Bởi vì…” Tiên sinh cúi đầu, liếc nhìn Tô Cẩm Tinh một cái đầy ẩn ý: “Mẹ con không đồng ý.”
“Biến ra một em trai cũng cần mẹ đồng ý sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy con sẽ xin mẹ! Mẹ yêu con nhất mà, chỉ cần con xin mẹ, mẹ nhất định sẽ đồng ý với con ngay thôi!”
Càng ngày càng thái quá.
Tô Cẩm Tinh nhón chân lên giật lại điện thoại từ trong tay anh, nói với Tiểu Dương: “Không được nghe bố con nói bậy nghe chưa, Tiểu Dương, con mau đi ngủ sớm đi, ngày mai còn phải dậy đi học nữa đó, bố mẹ sẽ về nhanh thôi, được không?”
“Mẹ ơi, con muốn có em trai cơ…”
“…”
“Được không mẹ…”
Mặt Tô Cẩm Tinh nóng ran rồi đỏ bừng lên, dù gió lạnh ban đêm có thổi tới cũng không khiến cô cảm thấy lạnh.
“Được không mẹ, con xin mẹ đó…”

Tô Cẩm Tinh hoàn toàn không biết phải trả lời con trai thế nào, cô chỉ đành dùng sức trừng mắt nhìn người khơi mào.
Tiên sinh khẽ cười, anh lại giơ tay giành lấy điện thoại cô lần nữa, đặt lên tai mình rồi nói: “Được rồi Tiểu Dương, chuyện này cứ để mẹ con suy nghĩ thêm thời gian nữa đã, được không? Muốn biến ra một đứa em trai, cơ thể mẹ con phải tốn rất nhiều sức, trước tiên chúng ta phải chăm sóc mẹ con thật tốt đã, được không?”
Tiểu Dương ngoan ngoãn đáp lại: “Dạ được, con nghe bố.”
Tô Cẩm Tinh cạn lời.
Cô thật sự đã quá xem nhẹ sức ảnh hưởng của một người bố với con trai rồi, lúc cô nói chuyện với Tiểu Dương thì phải năn nỉ ỉ ôi, vậy mà tiên sinh nói Tiểu Dương lại nghe lời răm rắp.
“Tiên sinh, anh đúng là một người bố cực kỳ lợi hại đó.

Đến bố ruột nói có lẽ nó cũng không nghe lời như vậy đâu.”
Tiên sinh vẫn đáp lại bằng nụ cười khẽ như cũ: “Vậy thì hãy để Tiểu Dương luôn coi anh là bố ruột của nó đi.”

Đêm nay, tiên sinh vẫn không chạm vào cô.
Anh vẫn giữ nguyên tư thế như lúc ở khách sạn Dung Thành, ôm cô từ phía sau rồi ngủ ngon lành.
Sáng hôm sau, lúc cô tỉnh dậy thì tiên sinh đã không còn ở đây nữa, anh đã rời đi từ lúc nào rồi.
Sau khi ăn bữa sáng do má Phúc chuẩn bị, cô đi bế con gái một lúc, rồi đưa Tiểu Dương đến trường học, sau đó bắt taxi tới bệnh viện một chuyến.
Có lẽ do được gặp hai đứa cháu ngoại nên sắc mặt Lưu Uyển Chân trông phấn chấn hơn rất nhiều, khuôn mặt hơi ửng hồng, bà đang cầm điện thoại lướt, dù đứng cách xa vẫn có thể nghe ra được video bà đang xem là chỉ cách nấu những món ăn cho trẻ con, Lưu Uyển Chân ngồi xem vô cùng nghiêm túc.
Thấy tình trạng của mẹ như vậy, tâm tình Tô Cẩm Tinh cũng tốt hơn rất nhiều: “Mẹ.”
Lưu Uyển Chân vừa nhìn thấy cô đã tỏ ra cực kỳ vui vẻ: “Tiểu Tinh Tinh, sao bây giờ con mới đến? Mẹ đang định nói với con, sáng nay bác sĩ mới nói mẹ có thể xuất viện rồi đấy.”

Đúng lúc như vậy sao?
Nhưng mà bác sĩ chủ trị của mẹ vốn là do tiên sinh mời từ nước ngoài về.
Việc mẹ có thể xuất viện chắc hẳn là do tiên sinh chỉ định.
Anh dường như luôn nghĩ cho cô trước một bước, lúc nào cũng ra tay giúp cô xử lý tốt mọi chuyện đâu ra đấy.
“Tiểu Tinh Tinh, trông con có vẻ béo hơn rồi thì phải?”
Tô Cẩm Tinh hơi kinh ngạc, cô sờ lên mặt mình: “Thật vậy ạ?”
“Thật mà, con là con gái mẹ, chẳng lẽ mẹ còn không nhìn ra sao?" Tâm trạng Lưu Uyển Chân hiện giờ thực sự rất tốt: “À đúng rồi Tiểu Tinh Tinh, tuy hiện giờ nhà chúng ta đã bị cậu mợ con chiếm đoạt, nhưng không vấn đề gì hết, mẹ có tiền, chúng ta sẽ thuê nhà bên ngoài.”
Dứt lời, Lưu Uyển Chân lôi từ dưới gối ra một chiếc túi nhỏ được bọc bởi một cái khăn tay, thận trọng mở từng lớp ra.
Sau khi mở xong, bên trong còn có một lớp khăn tay khác nữa.
Bà lại lật mở thêm lần nữa, lần này thì đã nhìn thấy một xấp tiền mặt màu hồng phấn ngay ngắn chồng lên nhau, nhìn thoáng qua thì cũng rơi vào khoảng hai, ba vạn.
Lưu Uyển Chân nói: “… Tất cả là do người làm mẹ này vô dụng, đến nhà ở cũng không có cho con, với số tiền này chúng ta sẽ tìm một căn hộ nhỏ để ở, có thể đủ dùng trong một hai năm.”
“Mẹ, mẹ lấy đâu ra số tiền này?”
Ánh mắt Lưu Uyển Chân có phần né tránh: “… Chuyện này con đừng quan tâm, mẹ có tiền mà.”
Tô Cẩm Tinh đã nhạy bén phát hiện ra gì đó, cô cầm cổ tay mẹ nâng lên, hỏi: “Mẹ, vòng ngọc của mẹ đâu?”
“…”
“Mẹ đem bán cái vòng ngọc đó sao?”
Lưu Uyển Chân cố gắng lộ ra vẻ mặt tươi cười để an ủi cô: “Không sao đâu mà Tiểu Tinh Tinh, bán thì cũng đã bán rồi, nó chỉ là vật vô tri thôi, đeo trên tay cũng chẳng có tác dụng gì cả, mẹ không thể để con gái mẹ và hai đứa cháu mẹ không có chỗ ở được! Còn nữa, mẹ cũng đã xem qua rồi, thằng nhóc họ Lục đó cũng không tồi đâu, nhìn cậu ta có vẻ rất để ý đến con đấy, mẹ rất vừa lòng với cậu thanh niên này.

Nếu tương lai hai đứa tính đến chuyện cưới hỏi, con sẽ xuất giá từ nhà mẹ đẻ, chúng ta cần phải tìm một chỗ ở mới đàng hoàng hơn.”
“Nhưng mà cái vòng tay đó… Là bố tặng mẹ mà.”
Nhắc đến chồng, Lưu Uyển Chân thật sự đã rơm rớm nước mắt, nhưng mà bà vẫn nở nụ cười như cũ: “Nếu bố con còn sống trên đời này, ông ấy chắc chắn sẽ đồng ý với việc mẹ làm thôi.


Lúc đó ấy mà, ngày nào ông ấy cũng trông ngóng về hưu sớm một chút, để có thể về nhà bế cháu trai.

Hiện giờ cháu trai cháu gái đều có cả rồi, ông ấy chắc vui lắm.”
Mũi Tô Cẩm Tinh bắt đầu cay cay, trong lòng cô dấy lên cảm giác đau đớn như bị kim đâm, cô dùng sức nắm chặt tay mẹ: “Mẹ, mẹ đã bán cái vòng ngọc đó cho ai rồi? Con sẽ đi mua lại nó.”
“Đừng, bán thì cũng đã bán rồi, hơn nữa hiện giờ con cũng cần tiền mà.”
“Con có tiền."
“Con thì có bao nhiêu tiền được chứ? Con còn phải dùng tiền để nuôi con con nữa.

Mẹ biết, cậu thanh niên họ Lục kia nhìn thoáng qua cũng biết là điều kiện kinh tế cậu ta không tồi, nhưng mẹ không muốn con gặp tai tiếng, Tiểu Dương và Viên Nguyệt không phải con ruột của cậu ta, mẹ sẽ nuôi hai đứa nhỏ giúp con.

Bố con để lại cho mẹ không ít trang sức đâu, đến lúc đó nếu cần mẹ sẽ lấy ra…"
“Mẹ!” Tô Cẩm Tinh ứa nước mắt nói: “Con có tiền, con có thể kiếm tiền! Con có khả năng nuôi con con, con cũng có khả năng nuôi mẹ, thậm chí con có thể khiến những ngày tháng sau này của mẹ trở nên tốt đẹp, sung túc hơn nữa.

Mẹ à, chúng ta không cần đi thuê nhà ở đâu hết, chúng ta có nhà.

Đi, giờ con sẽ đưa mẹ về nhà!”
Lưu Uyển Chân còn chưa kịp phản ứng lại: “Chẳng phải nhà của chúng ta đã bị cậu con…”
“Từ hôm nay trở đi, đó chính là nhà của chúng ta, chúng ta có thể danh chính ngôn thuận ở đó.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui