Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc


“Tổng giám đốc Lục!" Tô Cẩm Tinh kinh ngạc, chạy như bay tới nắm lấy cổ tay áo anh ta.
Một Lục Đình vừa mới hấp tấp bước đi giờ đã vội dừng bước chân, anh ta không muốn để cô vì đuổi theo mình mà mất quá nhiều sức.
Thái độ của Tô Cẩm Tinh đối với anh ta vô cùng thành khẩn, cô nói: “Tổng giám đốc Lục, xin anh đừng tra xét chuyện của tiên sinh nữa, được không? Coi như là tôi cầu xin anh đi.”
Lục Đình mím chặt môi, sau cùng, anh ta đáp lại cô: “Tôi thật sự không thể hiểu nổi, nếu tên tiên sinh đó của cô thực sự là người tốt, vậy thì sao cô lại không chịu để người khác biết anh ta là ai? Tô Cẩm Tinh, cậu của cô, và cả tên tổng giám đốc Quách đó nữa, bọn họ coi thường, trèo lên đầu lên cổ cô ngồi tới nơi rồi đấy! Còn anh ta thì sao? Cô nói anh ta yêu cô, vậy lúc cô gặp rắc rối sao anh ta lại không xuất hiện chứ hả?”
Tô Cẩm Tinh nói: “Anh ấy có chuyện riêng của anh ấy.”
“Vậy tôi thì sao? Chẳng lẽ tôi là tên vô dụng rảnh rỗi hả?" Lục Đình càng nói càng thêm giận: “Cô có biết không? Hôm nay tôi đã lái motor trên con đường dốc cao từ trên đỉnh núi xuống đây để tìm cô đấy, chưa kể con đường đấy còn kỵ motor nữa kìa.

Tôi đã bỏ lại cả đoàn đội gồm mấy trăm người của mình, không dám chậm trễ một giây nào để phi đến đây, nhưng đổi lại thì sao hả? Chỉ là một khuôn mặt lạnh tanh của cô.

Tô Cẩm Tinh, tôi nói cho cô biết, tốt nhất cô đừng để tôi biết anh ta là ai, hãy cố gắng giấu kĩ anh ta suốt cả đời này đi, nếu không tôi nhất định sẽ xử đẹp anh ta đấy.”
Tô Cẩm Tinh bực bội xoa xoa thái dương, chuyện của công ty đã đủ mệt rồi, giờ lại còn thêm một Lục Đình nữa.

Chưa kể, cái tính cách này của anh ta thật sự giống y như những lời Hiểu Hiểu từng nói, một người kiêu ngạo, bá đạo lại còn tùy hứng, khuyên cũng không khuyên nổi, nếu giờ còn đâm đầu vào cãi nhau thêm với anh ta thì chắc chỉ khiến anh ta phát rồ lên thôi, giờ cô thật sự không biết phải làm gì với một Lục Đình thế này.
Tinh tinh tinh.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, Tô Cẩm Tinh nhìn lướt qua màn hình, là tiên sinh gọi tới, cô vội vàng bấm máy nghe: “Alo?”
“Cẩm Tinh, chuyển máy cho Lục Đình."
“Sao anh biết Lục Đình đang ở đây?" Cô hơi ngừng lại một chút: “Vẫn là đoán sao?”
“Lần này thì không phải, anh đã tận mắt nhìn thấy anh ta đi vào."
“Cái gì…”

“Chuyển điện thoại cho anh ta đi, anh muốn nói với anh ta hai câu."
Giọng nói của tiên sinh nghe có phần vẫn lẳng lặng bình tĩnh trước bão táp, nhưng sâu trong giọng nói dịu dàng đó người nghe như cảm nhận được áp lực trầm trọng của cơn lửa giận đang cháy bùng bùng.
Tô Cẩm Tinh sợ xảy ra chuyện, cô vội khuyên nhủ: “Tiên sinh, chuyện này em sẽ nói rõ ràng với anh ta, hơn nữa anh chắc cũng hiểu rõ hơn em chứ, anh ta tìm tới em chỉ là vì chuyện gia đình ép buộc, chứ không có cái gì khác cả…”
“Ai nói là không có gì khác?" Lục Đình trực tiếp ngắt lời cô: “Là cái tên tiên sinh gì đó gọi đến đúng không? Được rồi, vậy thì tên ở đầu dây bên kia hãy nghe cho kỹ đây.

Lục Đình tôi thích Tô Cẩm Tinh, tôi muốn cưới cô ấy về làm vợ, nếu anh là đàn ông thì hãy đường đường chính chính mặt đối mặt đi, chúng ta một chọi một, chứ cứ lén lút trốn trong bóng tối để làm gì? Định làm rùa đen rụt cổ hả?”
Tô Cẩm Tinh thật sự không nghe nổi nữa rồi, cô nhíu mày trừng anh ta: “Anh đừng nói nữa.”
“Tôi nhất định phải nói!" Lục Đình tiếp tục: “Tô Cẩm Tinh, tôi đã sớm cảnh báo cô rồi, dựa theo những điều kiện và manh mối mà cô nói về người đó thì ở thành phố H này chỉ có hai người phù hợp là tôi và Tiêu Cận Ngôn thôi, không thể xuất hiện người thứ ba được đâu! Tên tiên sinh này chắc chắn là đang lừa cô đấy!”
“Sẽ không, tiên sinh sẽ không lừa tôi."
“Cô là đồ ngốc à, có phải cô bị tên lừa đảo này mua chuộc rồi không?"
“Tổng giám đốc Lục, cuộc đời tôi, tôi sẽ tự chịu trách nhiệm, tôi không phải kẻ ngốc, tôi có sự phán đoán của riêng mình.

Còn nữa, trang sức Duy Nhất đã từng mang tới cho tôi một công việc, để tôi có thể nuôi những đứa con của mình, về điểm này tôi thực sự rất cảm kích anh.

Nhưng như vậy không có nghĩa là anh được phép khua tay múa chân quyết định cuộc sống của tôi, người tôi thích là ai và là người như thế nào, bản thân tôi là người hiểu rõ hơn bất cứ ai."
Lục Đình giận tới mức thở không ra hơi, lồng ngực lên xuống kịch liệt: “Được lắm, Tô Cẩm Tinh, cô cứ chờ bị hại thêm lần nữa đi! Lần trước đã bị Tiêu Cận Ngôn làm tổn thương đến nỗi suýt chết, vậy mà giờ lại thế này, từ giờ về sau ông đây sẽ không thèm quản cô nữa.”
“Cầu mà không được.”
“Cô…”
“Tổng giám đốc Lục, cảm ơn anh vì hôm nay đã tới, nhưng sau này, tôi hy vọng sẽ không phải nhìn thấy anh nữa."
Từ trong điện thoại truyền đến giọng nói của tiên sinh.

Giọng điệu anh bây giờ đã không còn tức giận nữa, mà thay vào đó là sự đau lòng và quan tâm: “Lưu Phấn bắt nạt em?”
Tô Cẩm Tinh chuyển sự chú ý về phía chiếc điện thoại di động, cô nhẹ giọng phủ nhận: “Không có, hiện giờ ông ta chưa thể bắt nạt em được.”
Tiên sinh cười khẽ: “Tự tin vậy sao?"
“Đương nhiên rồi, có tiên sinh là Khổng Minh hạ phàm liệu sự như thần giúp, đưa cho em hai cái túi gấm, có lẽ chính tình thế tiến thoái lưỡng nan của dự án sẽ trở thành một bước ngoặt không chừng."
Tiên sinh nhẹ nhàng “Ừm" một tiếng: “Em làm việc đi, anh sẽ đứng ở nơi tối nhìn em.

Nếu em thật sự gặp nguy hiểm, anh sẽ đến cứu em.”
“Nhưng nếu anh xuất hiện thì, bên phía Tiêu Cận Ngôn…"
“Nếu em thật sự gặp nguy hiểm thì không lo được nhiều như vậy đâu." Tiên sinh nói tiếp: “Cẩm Tinh, em đưa điện thoại cho Lục Đình đi, anh muốn nói với anh ta vài câu.”
Tô Cẩm Tinh vẫn cảm thấy không yên tâm: “Tiên sinh, đừng thì hơn…”
“Không sao đâu, cứ tin anh."
Giọng nói khàn khàn của tiên sinh truyền đến từ đầu dây bên kia, khiến cảm xúc đang cuộn trào trong lòng cô bỗng yên bình trở lại.
Cô đưa điện thoại tới trước mặt Lục Đình: “Tổng giám đốc Lục, tiên sinh muốn nói chuyện với anh.”
Lục Đình nhướng mày: “Được, tôi cũng muốn xem thử anh ta muốn nói gì với tôi.

Alo?”
“…”
“Công ty của Cẩm Tinh nợ số tiền lên đến tám con số đó anh có biết không hả? Nếu không phải hôm nay tôi tới kịp lúc thì cô ấy đã bị cậu, ông già bên Xán Tinh và người của công ty Giáp Phương ngồi lên đầu lên cổ rồi! Anh…"
“…”

Không biết ở đầu dây bên kia tiên sinh đã nói những gì, Tô Cẩm Tinh vẫn cứ trơ mắt đứng nhìn sắc mặt Lục Đình chuyển biến liên tục, ban đầu là giận dữ, rồi đến khiếp sợ, sau đó là trầm mặc, và cuối cùng là kiểu không thốt nên lời.
Đã qua rất lâu rất lâu, ít nhất cũng phải hơn mười phút, Lục Đình mới trả lại điện thoại cho cô.

Sắc mặt anh ta lúc này trông rất khó coi, anh ta nhìn về phía cô bằng ánh mắt có phần phức tạp, giống như là có vô số lời muốn nói, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.
Tô Cẩm Tinh cầm lấy điện thoại, điện thoại vẫn chưa ngắt kết nối.
“Alo? Tiên sinh?”
“Ừm, anh đây."
Giọng nói của tiên sinh như thể mọi chuyện đều rất bình thường, không có chuyển biến gì là đặc biệt cả.
“Anh…"
“Cẩm Tinh, đây là bí mật giữa những người đàn ông."
“… Ồ."
“Giận sao?"
“Không có.”
Tiên sinh cười ha ha: “Cẩm Tinh của anh hóa ra lại trẻ con vậy sao.”
Lục Đình vẫn đang đứng bên cạnh, Tô Cẩm Tinh vội vàng xoay người, đè thấp giọng nói: “Em không có trẻ con.”
“Cẩm Tinh, trong sáu năm nay, em đã buộc mình phải trở thành một người mẹ tốt, một người vợ tốt, bởi vậy, em đã không còn là một Tô Cẩm Tinh kiêu căng tùy hứng như trước nữa."
Một câu nói mang ngữ điệu dịu dàng như nước, nhưng lại tựa như một giọt nước chanh đã tích tụ trong lòng từ lâu, chua xót mà không cách nào hòa tan được.
“… Em, thân phận mỗi con người đều sẽ thay đổi dần theo thời gian mà.

Khi em có con rồi, em cần thiết phải học được cách để trở thành một người mẹ có đủ tư cách."
“Em có thể trở thành người mẹ chăm sóc bọn nhỏ vô cùng tốt, nhưng anh thực sự rất nhớ em của trước kia đó, em có biết không? Trước kia anh rất thích đứng từ xa ngắm nhìn em, nhìn em mặc chiếc váy hoa đẹp nhất, và cả dáng vẻ nâng cái cằm kiêu ngạo của mình lên.

Cẩm Tinh, anh nói rồi, dù em có trở thành dáng vẻ thế nào đi chăng nữa anh cũng thích hết, nhưng anh vẫn muốn nỗ lực hết sức mình để biến em trở lại thành một cô công chúa nhỏ không ai bì nổi như trước kia.


Vậy nên… Em dùng tính cách trẻ con đó với anh, anh thực sự rất vui."
Tô Cẩm Tinh nghe anh nói vậy thì mặt đỏ bừng bừng: “Chuyện này… Tiên sinh, đợi tối về nói chuyện sau.”
Tiên sinh khẽ cười: “Được.”
Cuối cùng, thời điểm cô quay đầu lại sau khi tắt điện thoại, Lục Đình đã không còn ở đó nữa.
Cũng không biết anh ta đã rời đi từ bao giờ.
Tô Cẩm Tinh khẽ thở dài một hơi, trong lòng có buồn bã cũng có cảm kích, cảm xúc trở nên lẫn lộn hơn bao giờ hết.
Giác quan thứ sáu của một người phụ nữ đôi khi thật đáng sợ, nếu nói ngay từ đầu Lục Đình muốn lấy cô ra làm lá chắn để tránh việc bị gia đình ép kết hôn thì hôm đó, anh ta tới bệnh viện thăm mẹ cô, cộng thêm việc hôm nay còn lo lắng chạy vội tới giúp đỡ cô, về điểm này cô thực sự đã dần mơ hồ cảm thấy Lục Đình không chỉ đơn giản coi cô như một tấm chắn nữa.
Cô có hơi thô lỗ, nhưng cũng có cả sự bất lực.
Cũng may mới vừa nãy tiên sinh đã nói chuyện với anh ta qua điện thoại, giờ nhìn phản ứng của Lục Đình thì có vẻ như anh ta đã bị tiên sinh thuyết phục rồi, chưa nói câu nào đã rời đi.
Rõ ràng vừa nãy còn giữ trạng thái cáu gắt giận dữ, nhưng giờ lại chịu rời đi dễ dàng như vậy, nghĩ lại đúng là tiên sinh lợi hại thật, đến người lớn nhà họ Lục còn chưa có biện pháp, vậy mà anh chỉ cần nói dăm ba câu là Lục Đình đã nghĩ thông.
“Sao cháu lại chạy tới chỗ này? Cậu đã đi tìm cháu lâu lắm rồi đấy!"
Ở cuối hành lang, Lưu Phấn đang hùng hổ đi tới, theo sau ông ta còn có mấy nhân viên nữa, ông ta kéo mạnh cổ tay cô.
Tô Cẩm Tinh bị nắm chặt tay nên có hơi đau: “Cậu à, cậu tìm cháu có việc gì?”
Lưu Phấn lạnh lùng nói: “Cháu đã không đủ bản lĩnh để giải quyết vấn đề của dự án này thì thôi, lại còn làm loạn đến nỗi tổng giám đốc Quách muốn đưa chúng ta ra hầu tòa nữa chứ.

Tô Cẩm Tinh, cậu nói cho cháu biết, cậu đã vất vả chống đỡ cái công ty này suốt sáu năm trời rồi, lợi lộc thì chưa thấy đâu, ngược lại còn sắp phải vào ngục giam ngồi nữa đấy.

Cháu nghĩ cậu nên làm cái gì hả?”
Thời điểm Tô Cẩm Tinh bị ông ta kéo đi, cô nhìn thấy huy hiệu công việc đeo trước ngực mấy nhân viên đang đứng phía sau, trên mặt tấm huy hiệu đó chỉ viết - bộ phận pháp lý.
Lưu Phấn đưa nhân viên bên bộ phận pháp lý tới tìm cô, còn nói chuyện bị đệ đơn kiện lên tòa, chẳng lẽ là….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui