Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc


“Xin lỗi tổng giám đốc Quách, tôi vẫn chưa hiểu rõ ý anh lắm.

Anh nói, nếu tôi và Tiêu Cận Ngôn không liên lạc với nhau nữa cũng sẽ có lợi đối với dự án mà chúng ta đang bàn sao?”
Tổng giám đốc Quách cười đầy ẩn ý, nói: “Cô Tô, ý của tôi là, thực ra cô làm một nhà thiết kế là một điều rất tốt, không phải cô đang yên ổn làm việc ở tập đoàn trang sức Duy Nhất sao? Hơn nữa, hình như ông chủ Lục Đình của cô cũng có ý với cô, nếu cô an phận làm mợ trẻ ở nhà họ Lục thì cuộc sống của cô sẽ tốt hơn là tự mình kiếm tiền như này.”
Tô Cẩm Tinh càng nghe, nụ cười trên khuôn mặt cô càng nhạt dần, sau đó hoàn toàn biến mất.
Cô nói một cách mạnh mẽ: “Tổng giám đốc Quách, tôi nghĩ các cuộc đàm phán nên được tiến hành trên cơ sở tôn trọng lẫn nhau.”
“Đúng vậy, tôi cũng rất tôn trọng cô, tôi chỉ góp ý với cô như vậy, giúp cô chọn một con đường dễ dàng thôi.

Cô Tô à, có thể cô nghe không hiểu những lời tôi nói hôm nay, nhưng thực ra cô mãi mãi không hiểu mới là chuyện tốt.”
Tô Cẩm Tinh cau chặt mày lại, nói: “Mạo muội hỏi anh một câu, ông chủ của anh là…?”
Tổng giám đốc Quách bật cười, nói: “Ông chủ của tôi không tiện lộ diện, nhưng tôi có thể nói cho cô biết, ông ấy họ Hình.”
“Họ Hình ư?”
Họ này hơi hiếm, cô không nhớ là mình đã gặp họ này bao giờ chưa.
“Được rồi, chúng ta nói chuyện chính đi.”
Tổng giám đốc nháy mắt ra hiệu với trợ lý nữ ở đằng sau, cô ta khẽ gật đầu, đưa máy tính xách tay cho anh ta.
Tổng giám đốc Quách nhìn màn hình máy tính, sau đó lật máy tính cho Tô Cẩm Tinh xem: “Cô Tô, cô nhìn này, đây là tiền phạt mà công ty chúng tôi đã tính ra, theo thời gian thanh toán quy định trong hợp đồng thì các người đã chậm một tháng rồi, chỉ riêng tiền nộp phạt đã bằng này, nếu các người còn chậm trễ kéo dài thêm nữa thì chúng ta đành phải gặp nhau ở tòa thôi.”
Vừa nghe đến việc phải gặp nhau ở tòa, Lưu Phấn liền lo lắng hỏi: “Tổng giám đốc Quách, nhưng hiện giờ trong tài khoản của công ty chúng tôi thực sự không có nhiều tiền như vậy… cậu có thể thư thả cho chúng tôi một thời gian không?”
Sắc mặt tổng giám đốc Quách sầm xuống, không thèm nhìn ông ta, nói: “Chúng tôi đã rất khoan dung mà cho các người kéo dài một tháng rồi, không thể chậm trễ thêm được nữa.”
“Nhưng… nếu ra tòa, liệu chúng tôi có bị kết án không?”

Tổng giám đốc Quách lại ra dấu tay cho người đàn ông trông có vẻ là luật sư ở đằng sau, tỏ ý bảo anh ta giải thích đi.
Luật sư tiến lên trước một bước, nói: “Theo tình hình nợ nần và số nợ hiện tại, nếu bán đấu giá phá sản cả công ty này có thể trả được một phần nợ, nhưng vẫn bị kết án trong khoảng từ ba đến bảy năm.”
Lưu Phấn hoảng hốt: “Lâu như vậy ư?”
“Vì số nợ đã quá lớn, lại kéo dài lâu đến vậy, và đây là trường hợp sau khi dùng tất cả tài sản của công ty các người để trả nợ.

Nói cách khác, nếu các người không tính toán rõ ràng khoản tiền này, công ty không còn, người đại diện pháp lý của công ty cũng phải ngồi tù, chỉ đơn giản như vậy thôi.

Tổng giám đốc Lưu, ông tự cân nhắc đi.”
Lưu Phấn nghe vậy lại đột nhiên bật cười: “Là người đại diện pháp lý của công ty phải ngồi tù đúng không?”
“Đúng vậy.”
Lưu Phấn đảo mắt, trong lòng đã nảy ra một suy nghĩ.
Vẻ mặt của ông ta đều bị Tô Cẩm Tinh nhìn thấy hết, chắc chắn là Lưu Phấn muốn làm một chiêu kim tiền thoát xác, để người khác gánh chịu kiếp nạn phải ngồi tù cho ông ta.
“Cô Tô.” Tổng giám đốc Quách gọi Tô Cẩm Tinh, nói: “Hôm nay tổng giám đốc Lưu gọi cô đến đây là để bàn bác với chúng tôi về khoản thanh toán cuối cùng của dự án này, đúng không? Vậy thì, xin hỏi, khi nào thì cô định gửi nốt khoản tiền đó.”
Lưu Phấn khẽ kéo tay cô, thì thầm: “Cẩm Tinh, vừa nãy không phải cháu rất tự tin hay sao? Có phải là cháu có cách gì không?”
“Cháu…”
Tinh tinh tinh.
[Làm lại từ đầu.]
Tô Cẩm Tinh khẽ cười, cất điện thoại đi.
Xem ra suy nghĩ của tiên sinh cũng giống cô, có lẽ đây là sự ăn ý ngầm.
“Cháu cười gì thế, nói gì đi chứ.” Lưu Phấn rất nôn nóng, hỏi: “Cách của cháu là gì.”

“Cháu không có cách nào hết.” Cô đáp.
Lưu Phấn lập tức trở nên lo lo lắng: “Sao cháu lại có thể không có cách gì được? Cháu và Lục Đình… đúng rồi, Lục Đình, bảo cậu ta giúp cháu đi.

Chẳng lẽ cháu có thể trơ mắt nhìn cậu cháu bị bắt vào trại giam hả? Cậu là em trai duy nhất của mẹ cháu đấy! Không phải mẹ cháu đã từng dặn dò cháu là, phải tôn trọng và đổi xử tốt với cậu hả?”
Tô Cẩm Tinh thở dài, tỏ ra bất lực, nói: “Cậu, cháu thật sự không có quan hệ gì với Lục Đình hết, anh ta sẽ không vì cháu mà bỏ ra một số tiền lớn đến vậy đâu.”
“Vậy vừa rồi trông cháu tràn đầy tự tin như vậy giả vờ sao?”
“Không phải, khi nãy cháu đã nghĩ ra một cách, chính là đầu tiên lấy hết toàn bộ đá quý về, sau đó tìm đường tiêu thụ.

Nhưng cách này cần phải có thời gian, lúc nãy cháu cũng không biết chuyện phải đóng tiền phạt vì thanh toán chậm đâu! Bao nhiêu đồ quý giá như thế, muốn tìm được người mua để lấy được tiền cũng không phải chuyện một sớm một chiều.

Nếu kéo dài đến lúc đó thì chúng ta sẽ không thể gánh được tiền phạt đâu, tiền bán đá quý hoàn toàn không đủ!”
Nói đến đây, cô còn không quên trách móc một câu: “Cậu, trước đó cậu không nói với cháu trong hợp đồng còn có điều khoản về việc nộp tiền phạt nếu thanh toán chậm.”
Lưu Phấn bị cô nói cho cứng họng, mặt đỏ phừng phừng, đáp: “Cậu… cậu đã gửi hết tài liệu cho cháu rồi, là cháu không đọc đấy chứ, bây giờ còn trách cậu sao?”
“Hai tiếng đồng hồ, cháu phải đọc hết một chồng tài liệu cao ngất ngưởng, cậu thấy có ổn không?”
“Cậu…”
Tô Cẩm Tinh hít một hơi thật sâu, giả bộ thương tiếc, nói: “Xem ra cháu vẫn còn quá ngây thơ, cháu tưởng là có thể giữ được công ty của bố cháu, để cậu có thể yên tâm hưởng phúc.

Bây giờ chỉ e là không được rồi, nhưng cậu đừng lo lắng, cháu và mẹ sẽ thường xuyên đến nhà giam thăm cậu.


Còn về phần mợ… bà ấy có vì cậu mà ở lại cùng chúng ta vượt qua khó khăn này không?”
Nếu là trước đây, Lưu Phấn sẽ khẳng định chắc như đinh đóng cột mà nói: “Có!”
Nhưng bây giờ, chữ “Có” đó, ông ta hoàn toàn không thể thốt nên lời.
Nếu Vương Gia Linh đã qua lại với bao nhiêu người đàn ông giàu có, nhưng sau cùng bà ta vẫn chọn Lưu Phấn thì chẳng qua là vì trong tay ông ta đang nắm giữ tất cả tài sản của nhà họ Tô và nhà họ Tiêu cộng lại, có thể nói, ông ta đứng top một top hai trong danh sách những người giàu có ở thành phố H.
Với tính cách của Vương Gia Linh, một khi ông ta phải vào trại giam, sợ là ngay ngày hôm sau thôi, bà ta sẽ thu dọn đồ đạc mà rời đi ngay.
Lưu Phấn nghiến răng đáp: “Đừng nhắc đến bà ta!”
Tô Cẩm Tinh cười tủm tỉm, lắc đầu nói: “Được, cậu nói không nhắc nữa thì chúng ta sẽ không nhắc nữa, cháu nghe lời cậu.”
“Vậy bây giờ phải làm thế nào?” Lưu Phấn ngẩng đầu lên: “Lục Đình thật sự không bằng lòng sao? Không phải cậu ta thích cháu sao? Cậu ta không thể bỏ ra số tiền đó cho cháu hả? Đến chút tiền cỏn con này cũng không nỡ bỏ ra mà còn muốn lấy cháu gái của cậu hả? Nằm mơ đi!”
Đúng lúc này, cửa phòng họp đột nhiên bị ai đó đẩy ra.
“Ý của ông là, chỉ cần tôi bỏ ra số tiền này thì có thể gả Tô Cẩm Tinh cho tôi hả?”
Tô Cẩm Tinh ngẩng đầu lên, không khỏi đổ mồ hôi.
Hôm nay Lục Đình không mặc vest, thay vào đó là một chiếc áo da cùng một chiếc quần bò, còn là loại được mài rách, trên áo da dày đặc những chiếc đinh tán, trông như một con nhím.

Một tay anh ta cầm một chiếc mũ bảo hiểm mô tô cực lớn, mái tóc còn ướt đẫm mồ hôi, thở hổn hển, có vẻ như anh ta đã rất vội vã khi đến đây.
“… Tổng giám đốc Lục, anh đến đây làm gì?”
Lục Đình nhướng mày, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Cô quản được tôi hả, tôi muốn đến thì đến thôi.”
“Bây giờ tôi đang làm việc…”
Lục Đình gật đầu, đặt mông ngồi xuống bên cạnh Tô Cẩm Tinh, cười hì hì, nói: “Vừa rồi tôi đều nghe thấy hết rồi, cậu cô nói, tôi theo đuổi cô mà không nỡ bỏ ra chút tiền đó, đây không phải là tác phong của cậu hai nhà họ Lục là tôi đây.

Chỉ cần cô đồng ý lấy tôi, tôi sẽ bỏ ra số tiền đó cho cô.”
Tô Cẩm Tinh nhíu mày, nói: “Anh biết số tiền đó là bao nhiêu không?”
Lục Đình cười khẩy, đáp: “Bao nhiêu cũng được, tôi trả được hết.


Sao nào, tiên sinh không chịu bỏ ra bằng đấy tiền cho cô hả? Cô xem, vừa nhắc đến tiền người ta liền hiện nguyên hình.

Bây giờ mới là lúc nhìn rõ tình cảm chân thật của một người đó.”
Tổng giám đốc Quách và những người khác vẫn đang có mặt ở đó, Lưu Phấn cũng thế, Tô Cẩm Tinh không muốn anh ta nhắc đến tiên sinh nên liền vội vàng chuyển chủ đề: “Đợi lát nữa chúng ta sẽ nói chuyện tiếp, tôi phải giải quyết xong chuyện công việc đã…”
“Sợ cái gì chứ, đúng lúc có tôi ở đây rồi.

Tôi sẽ giải quyết giúp cô.” Lục Đình nhìn tổng giám đốc Quách ngồi ở phía đối diện, gật đầu coi như một lời chào hỏi, sau đó nói: “Anh nói đi, cô ấy nợ các người bao nhiêu tiền.”
Tổng giám đốc Quách nhướng mày, nói: “Cậu là cậu hai nhà họ Lục của Vân Thành?”
“Đúng vậy, sao nào?”
“Cậu chắc chắn là muốn giúp cô ta chứ?”
“Bớt phí lời đi, ông đây ghét nhất là đám người lề mà lề mề.”
Tổng giám đốc Quách chỉ vào màn hình máy tính trên bàn làm việc, nói: “Vậy mời tổng giám đốc Lục xem, số tiền cụ thể ở đây.”
Lục Đình liếc mắt nhìn một cái, sau đó nhìn sang Tô Cẩm Tinh với vẻ nghi hoặc: “… Cô làm gì mà nợ nhiều tiền như này? Nhưng không sao, tôi đã nói sẽ giúp cô là chắc chắn sẽ giúp cô mà.

Này anh kia, gửi số tài khoản cho tôi.”
Thấy hiện trường càng lúc càng trở nên hỗn loạn, Tô Cẩm Tinh lập tức kéo Lục Đình ra ngoài: “Anh ra ngoài trước đã, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
“Này này này, có chuyện gì thì nói tử tế với nhau, cô đừng có động tay động chân với tôi được không, tôi đồng ý lấy cô chứ đâu có đồng ý làm chuyện gì khác với cô đâu…”
“Anh im miệng đi!” Tô Cẩm Tinh thực sự không thể chịu được nữa, gầm lên.

Nhưng sau đó cô nhanh chóng ý thức được mình làm như vậy là không ổn bèn quay người tỏ ý áy náy với tổng giám đốc Quách: “Tổng giám đốc Quách, thật ngại quá, tôi có chút chuyện riêng cần phải giải quyết gấp, phiền anh ngồi đợi một chút.”
Tổng giám đốc Quách khoanh hai tay trước ngực, tỏ ra đầy thích thú, nói: “Cô cứ tự nhiên, tôi chỉ coi như là đang xem một màn kịch vui thôi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui