Con Đường Truy Thê Dài Dằng Dặc


Lưu Phấn vẫn mạnh miệng: “Cậu sẽ thuê một CEO chuyên nghiệp giúp cậu quản lý công ty, cùng lắm cậu trả anh ta lương cao một chút là được.”
“Nhưng người đó có thể giúp cậu giải quyết vấn đề tiền bạc à?”
“Anh ta…” Lưu Phấn dừng lại.
Cho dù có thuê CEO chuyên nghiệp để quản lý công ty, nhưng chuyện này vốn là kẹt ở chỗ này, làm thế thì chuyện cũng vẫn vậy không thể lung lay gì, các hạng mục về sau cũng sẽ chịu ảnh hưởng, căn bản không có vốn để phát triển.
“Cậu…” Tô Cẩm Tinh rèn thép khi còn nóng: “Cháu có thể giúp công ty giải quyết khốn cảnh.”
Lưu Phấn nghi ngờ nhìn cô: “Cháu? Ý cháu là người đàn ông sau lưng cháu đấy à, anh ta có thể đầu tư cho công ty sao?”
“Anh ấy có thể, nhưng đây dù gì cũng là chuyện trong gia đình mình, cháu không quá muốn anh ấy nhúng tay vào chuyện này, một khi đầu tư, nhiều cổ phần chắc chắn sẽ rơi vào tay anh ấy, cậu, cậu cũng không muốn như thế đúng không?”
Lưu Phấn nửa tin nửa ngờ: “…Rốt cuộc cháu muốn thế nào?”
“Cháu muốn tiến vào hội đồng quản trị của công ty, đồng thời sẽ phụ trách triển khai các loại hạng mục sau này của công ty và quản lý nghiệp vụ.” Tô Cẩm Tinh nói: “Nói cách khác, thay vì cậu dùng lương cao mời người khác, không bằng giao cho cháu, cháu không lấy bất cứ đồng lương nào của cậu, cậu chỉ cần an tâm ngồi chờ tiền về tay là được.”
Ánh mắt Lưu Phấn vẫn phòng bị như cũ: “Chỉ như vậy? Cháu không lấy tiền, vậy cháu có tính toán gì?”
“Tất nhiên, cháu có điều kiện.”
Lưu Phấn nhìn cô với ánh mắt “rốt cuộc cũng lòi cái đuôi hồ ly ra rồi”, cười nhạt nhìn cô: “Tôi cũng biết cô không an tâm, cô muốn cái gì? Cổ phần công ty?”
“Không, cháu muốn cùng mẹ dọn về.”
Lưu Phấn giật mình nhìn lên, giọng điệu không quá tin tưởng: “Chỉ đơn giản như thế?”

“Chỉ đơn giản như vậy, mẹ ở chỗ này cả đời, đã tạo thành thói quen rồi, cháu chỉ là muốn bà ấy được vui vẻ hơn một chút, hơn nữa còn có thể… thỉnh thoảng nhớ về bố cháu một chút.”
Lưu Phấn cắn một miếng sandwich to, nhai kỹ rồi nói: “Tô Cẩm Tinh, cô phải nhớ cho rõ, bố cô qua đời, tính cách mẹ cô lại mềm yếu như vậy, nếu không phải tôi gồng gánh công ty này thì nó sớm đã không còn rồi.”
Trong lòng Tô Cẩm Tinh cười lạnh, nhưng ngoài mặt vẫn gật đầu nói dạ.
“Cho nên, công ty là dựa vào tôi mới có thể kinh doanh đến tận bây giờ, nó là của tôi, ai cũng đừng nghĩ muốn đoạt được nó.”
Tô Cẩm Tinh gật đầu: “Cháu cũng đã nói, cháu chỉ muốn giúp công ty vượt qua khốn cảnh này, công ty trở nên ngày càng tốt hơn thì bố ở trên trời có linh cũng có thể thấy rõ.”
Nói đến đây, Lưu Phấn đã tin một ít.
Người anh rể đó của ông ta rõ là nô ɭệ của con gái, đứa con gái này được ông ấy cưng chiều quá đáng.

Lúc xưa ông ấy đã chứng kiến hết, bây giờ ông ấy chết rồi, Tô Cẩm Tinh muốn gìn giữ giang sơn mà bố cô gây dựng cũng coi như là hợp tình hợp lí.
“…Cô thật sự không lấy tiền?”
Tô Cẩm Tinh cười khẽ: “Cậu, cậu cũng biết, bây giờ bạn trai cháu rất có tiền mà, cháu căn bản không thiếu tiền.”
Những lời này cuối cùng cũng gạt bỏ hết mọi nghi ngờ của Lưu Phấn.
Ông ta do dự một hồi, cuối cùng vẫn gật đầu: “Vậy cứ thế đi, trước tiên cô đến công ty xử lý chuyện này, nếu giải quyết êm đẹp, tôi sẽ để cô ở lại công ty, nếu không thể, vậy tôi không thể giữ cô lại.”
“Được.”

“Còn nữa.” Lưu Phấn nghi ngờ hỏi: “Bạn trai hiện tại của cô, rốt cuộc là ai?”
“Anh ấy không muốn để người khác biết thân phận mình.”
“Không phải là Lục Đình sao, còn có gì mà giấu giếm chứ?” Dương Tuyết Duyệt đã thay quần áo xong, đi từ trên lầu xuống, vết thương trên chân hình như đã được xử lý.
Lưu Phấn nghe câu này, nghi ngờ hỏi: “Thật sự là Lục Đình sao? Con trai nhỏ của nhà họ Lục?”
“…Không phải.” Tô Cẩm Tinh nhẹ nhàng phủ nhận, cúi đầu tiếp tục ăn sandwich.
Lưu Phấn suy nghĩ một chút, trầm ngâm nói: “Chả trách lúc trước Gia Linh sống chết hỏi tôi, ở thành phố H này có còn thanh niên tài giỏi đẹp trai giống Cận Ngôn nữa không, thì ra là vì cái này… Có điều, nếu như là Lục Đình, căn cơ của nhà họ Lục ở thành phố H rất sâu, sau này chắc chắn sẽ giúp ích cho chúng ta rất nhiều.

Nhưng tên Lục Đình này rất phản nghịch, nghe nói rất quyết liệt với người nhà, thậm chí làm mẹ nó giận đến tăng huyết áp…”
Nói đến đây, ông ta nghiêng đầu nhìn về phía Tô Cẩm Tinh, chỉ thấy Tô Cẩm Tinh vẫn là một bộ dạng lão già chỉ biết cặm cụi ăn, một chút cảm xúc chập chờn cũng không có.
Lục Đình này thật sự là một tâm bệnh của nhà họ Lục.
Công ty nhà mình thì không vào, nhất định phải đi làm nhà thiết kế trang sức, có điều thật sự là anh ta đã làm được, phụ kiện trang sức phối với thời trang của Katrina được tung ra đã một phát thành danh, danh tiếng vang xa.
Nếu Tô Cẩm Tinh có thể thu phục được Lục Đình, vậy thì việc từ bỏ quan hệ với Tiêu Cận Ngôn cũng không quan trọng đến thế nữa.
Trong lòng Lưu Phấn đã tính toán tỉ mỉ, con ngươi đảo qua đảo lại, Tô Cẩm Tinh đều thấy hết trong mắt, trong lòng nở nụ cười giễu cợt.
Cô nhớ đến tin nhắn ngắn mà mấy ngày trước tiên sinh gửi cho cô lúc sắp đi: [Phân chia và phá vỡ.]

Lưu Phấn, Vương Gia Linh và Dương Tuyết Duyệt đã buột thành một dây, cô không thể cứ tùy tiện vào công ty được, cho dù cầm cổ phần của bố cưỡng ép tiến vào hội đồng quản trị vẫn sẽ bị gạt bỏ như thường, không có quyền phát biểu, không được quyết định chuyện của công ty, cô vẫn chỉ là một người dưng không làm nên trò trống gì.
Nếu như có thể khiến cho Lưu Phấn sinh ra nghi ngờ với Vương Gia Linh, vậy là cô có thể thừa dịp mà vào, trước tiên dùng sự tín nhiệm của ông ta để tiến vào công ty.

Tận khi cô nắm giữ toàn bộ đường dây nghiệp vụ và khách hàng của công ty, đây mới là mạch máu căn bản nhất của một công ty.
Có điều nhìn tình hình hôm nay, phản ứng của Lưu Phấn còn lớn hơn cô tưởng tượng.
Đã không thể dùng từ nghi ngờ, thậm chí có thể gọi là chán ghét để hình dung.
Mà Vương Gia Linh lúc này, một câu cũng không dám nói, sợ sau khi nói xong lại chọc giận Lưu Phấn, ông ta còn có thể trở mặt với chị ruột và anh rể một tay dìu dắt mình thì cũng có thể đuổi bà ta ra ngoài bất cứ lúc nào.
Bà ta vất vả lắm mới có được cuộc sống thế này, mới được mấy ngày, không thể cứ nhận thua như thế được.
Chỉ cần Lưu Phấn không hoàn toàn ly dị với bà ta, bà ta vẫn còn cơ hội bắt lại trái tim của ông ta một lần nữa, còn có thể lấy được tài sản dưới danh nghĩa của ông ta.
Dương Tuyết Duyệt đến đỡ bà ta: “Mẹ…”
Vương Gia Linh oán độc liếc nhìn cô ta một cái, dùng sức bỏ cánh tay cô ta ra, toàn lực đè nén cơn tức trong người: “Con qua đây với mẹ.”
Tô Cẩm Tinh cao giọng hỏi: “Mợ, mợ không ăn điểm tâm hả?”
Vương Gia Linh kéo Dương Tuyết Duyệt trốn càng nhanh hơn.
Bà ta kéo Dương Tuyết Duyệt đến cuối hành lang, chắc chắn rằng hai người trong phòng ăn không nghe được họ nói chuyện mới thả lỏng cánh tay Dương Tuyết Duyệt ra, tự mình khóa chặt cửa lại.
Dương Tuyết Duyệt cũng biết mình đuối lý, hòa nhã nói xin lỗi: “Mẹ, con cũng không còn cách nào khác, gương mặt này của con không thể hủy được! Tô Cẩm Tinh là một con điên! Cô ta thật sự sẽ dùng nước sôi tạt lên người con đấy! Mẹ nhìn cẳng chân con này, là do nước sôi tạt vào đấy.”
“…Lần này Tô Cẩm Tinh đến là đã có chuẩn bị.” Ánh mắt Vương Gia Linh lạnh lùng: “Hôm nay cô ta thật kiêu ngạo, chắc chắn là nhờ Lục Đình, chỉ có Lục Đình mới khiến cô ta vênh váo như vậy.”
Dương Tuyết Duyệt lại lần nữa kích động, lên tiếng: “Lục Đình đó cũng thật là mù mắt.”

“Mù mắt cũng tốt, không mù cũng được, người ta hiện tại là công khai che chở cho Tô Cẩm Tinh, nếu không con cho rằng cô ta dám một người một ngựa xông vào nhà chúng ta, còn có thể dùng nước sôi uy hiếp con sao?”
“Vậy bây giờ phải làm sao? Lục Đình thì chúng ta chọc không nổi, vậy phải nhìn cô ta bắt nạt ngồi lên đầu chúng ta à?”
Vương Gia Linh bình tĩnh lại, nói: “Mẹ hỏi con, con và Cận Ngôn rốt cuộc vẫn chưa nói rõ chính xác thời gian kết hôn à?”
“…Chưa, nhưng lúc trước có nói rồi, anh ấy nói sau khi hoàn tất thủ tục ly hôn với Tô Cẩm Tinh thì sẽ kết hôn với con.”
“Nó không có nghi ngờ gì về cái thai của con chứ?”
“…Con không biết, dường như anh ấy không quan tâm xem con có thai hay không, anh ấy chỉ để ý Tô Cẩm Tinh thôi.

Anh ấy kết hôn với con cũng chỉ vì đổi phổi cho Tô Cẩm Tinh, cho nên đứa bé này cũng không quan trọng lắm.”
Vương Gia Linh gật đầu: “Vậy cũng được, chỉ cần có thể nắm được một chân của nó, lấy được lấy chứng nhận kết hôn, vậy tài sản sau khi cưới của nó sẽ có một nửa là của con, cho dù sau đó con rời đi thì cũng có thể cầm một số tiền kha khá.

Chờ khi chúng ta có tiền thì sẽ ra nước ngoài sống thoải mái, không ở lại nơi chịu nhiều uất ức này nữa.”
“Mẹ, vừa nãy mẹ cũng nghe thấy rồi, Tô Cẩm Tinh muốn trở về công ty, con sợ cô ta có ý muốn lấy lại công ty.”
Vương Gia Linh cười lạnh một tiếng: “Không có dễ đến thế.

Làm được là một chuyện rất khó, cùng lắm chỉ khuấy lên được một chút sóng gió thôi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui