Nhưng má Phúc lập tức cười xòa rồi nói: “Có lẽ là do hôm qua tiên sinh có thể đoàn tụ với gia đình nên giọng của cậu ấy phấn khởi hẳn lên.
Cậu ấy bận việc như vậy, ít khi có thời gian ở bên cạnh cô và bọn trẻ.
Hôm qua về ăn là cũng đã phải bớt chút thời gian, chơi game cùng bọn trẻ, ngủ cùng cô và bọn trẻ, đợi mọi người ngủ rồi mới vội vã rời đi.
Haizz… tiên sinh đúng là rất vất vả.”
Tô Cẩm Tinh nghe bà ấy nói vậy, những nghi hoặc lợn cợn trong lòng cũng dần biến mất.
Mà thay vào đó là sự lo lắng, ban ngày anh phải làm việc, buổi tối còn phải ở cạnh cô, một ngày gần như chẳng ngủ được mấy tiếng, mà những ngày tháng như vậy đã kéo dài hơn một tháng, liệu sức khỏe của anh có chịu được không đây?
Nhưng lúc cô nhắn tin hỏi anh vấn đề này lại nhận được một câu trả lời rất “chân thực”: [Muốn biết sức khỏe anh thế nào, hay là em tự mình kiểm nghiệm đi?]
Mặt Tô Cẩm Tinh đỏ bừng lên, đến bàn tay đang cầm điện thoại cũng như bị bỏng, cô ném nó sang bên cạnh.
Anh vẫn có tâm trạng để đùa như vậy thì hẳn là tinh lực của anh vẫn rất dồi dào.
Có lẽ Tiểu Dương nói không sai, anh là siêu anh hùng, không bao giờ biết mệt.
Má Phúc làm hoành thánh càng ngày càng lên tay, gần như không khác gì mấy so với hương vị trong ký ức của cô.
Lúc ăn cơm, Tiểu Dương hỏi cô: “Mẹ ơi, hôm nay bố không ở đây, chúng ta nên làm gì ạ?”
Tô Cẩm Tinh đáp: “Chúng ta sẽ đi thăm bà ngoại, bà là mẹ của mẹ, bà rất muốn gặp con và em gái.”
Tiểu Dương gật đầu: “Cũng giống ông cố phải không ạ?”
“Đúng vậy, ông cố và bà ngoại đều rất thích Tiểu Dương và em gái.”
Má Phúc hơi lo lắng: “Cô Tô, một mình cô dắt hai đứa trẻ đi có ổn không? Có cần tôi đi cùng cô không?”
Tô Cẩm Tinh mỉm cười, lắc đầu đáp: “Không sao đâu ạ, đi taxi rất tiện, má Phúc chăm sóc bọn trẻ cũng rất vất vả, hôm nay coi như ngày nghỉ, bác nghỉ ngơi đi ạ.”
Vừa ăn cơm xong, chuông cửa đã reo lên.
Tinh tinh tinh…
Lúc này có thể là ai chứ? Tiên sinh đã về sao?
Má Phúc đi mở cửa, thấy một người thanh niên lịch sự đĩnh đạc đứng ở cửa, hơi nghi hoặc hỏi: “Chàng trai trẻ, cậu tìm ai thế?”
“Cháu tìm cô Tô ạ.”
Tô Cẩm Tinh đang thu dọn bát đĩa, bước ra nhìn, hóa ra là tài xế Tiểu Chu của tiên sinh.
Tiểu Chu cười nói: “Cô Tô, tiên sinh sai tôi lái xe đưa cô và bọn trẻ đến bệnh viện.”
“Bệnh viện? Mẹ tôi xảy ra chuyện gì rồi ư?”
“Không phải, gần đây mẹ cô hồi phục rất tốt, tiên sinh nhớ cô đã từng nói là mẹ cô rất muốn gặp bọn trẻ một lần nên anh ấy phái tôi đến đưa cô và bọn trẻ qua đó đoàn tụ với bà ấy.”
Má Phúc đứng bên cạnh cảm khái: “Tiên sinh đúng là rất chu đáo.”
Tiểu Chu nói tiếp: “Cô Tô, xe đang đậu dưới lầu, tôi xuống dưới đợi cô nhé.”
“Được.”
“Cháu chào chú!” Tiểu Dương chạy tới, kéo tay Tiểu Chu, tò mò hỏi: “Chú là bạn của bố cháu ư?”
Tiểu Chu hơi lúng túng đáp: “Chú là cấp dưới của bố cháu.”
“Thế nào là cấp dưới ạ?”
“Chính là… bố cháu muốn làm gì, chú sẽ giúp bố cháu làm.”
Bấy giờ Tiểu Dương càng vui vẻ hơn, nói: “Chú ơi, vậy chú kể cho cháu nghe chuyện về bố cháu đi, có được không ạ? Bố cháu luôn rất bận rộn, cháu sợ làm phiền bố cháu ạ.”
Tiểu Chu nghe vậy liền thấy hơi khó xử mà cười khổ: “Được, chú ở dưới lầu đợi cháu, trên đường đi chú sẽ kể cho nghe, được không nào?”
“Được ạ.”
Tiểu Dương chạy vào phòng ngủ để thay quần áo.
Tô Cẩm Tinh không thay đồ, đi gặp mẹ mình cũng không cần phải chú ý trang điểm ăn mặc gì, đợi Tiểu Dương thay sang chiếc áo sơ mi mà cậu bé thích nhất, cô bế Tiểu Viên Nguyệt lên, còn Tiểu Dương nắm góc áo cô, ba mẹ con họ từ từ xuống lầu.
Tài xế đã đợi được một lúc, thấy họ xuống, anh ta chủ động xuống xe mở cửa cho họ.
Hàng ghế ngồi phía sau đã lắp ghế dành cho trẻ em, tài xế bế Tiểu Dương lên để cậu bé ngồi vào, thắt dây an toàn cho cậu bé.
Trên đường đi Tiểu Dương rất phấn khích, luôn miệng nói chuyện với Tiểu Chu.
“Chú tài xế, rốt cuộc bố cháu lợi hại đến mức nào ạ?”
Tiểu Chu vừa lái xe vững vàng vừa đáp: “Bố cháu rất lợi hại.”
“Bố cháu có phải là người cưỡi rồng đến cứu công chúa không ạ? À không đúng, là cứu mẹ cháu chứ!”
“Đúng vậy, bố cháu rất tỉ mỉ có lòng với mẹ cháu, cũng đã vì mẹ cháu mà hi sinh và nhượng bộ rất nhiều.”
“Nhưng không sao đâu ạ, bố cháu lợi hại như thế, nhất định có thể đánh bại kẻ xấu và cứu được mẹ cháu, sau đó cùng mẹ cháu sống vui vẻ hạnh phúc bên nhau.”
“Đúng vậy, nên cháu và em gái mới ra đời đó.”
Tiểu Dương đột nhiên nhíu mày, nói: “Vậy ạ? Nhưng mẹ cháu nói, cháu và em gái là con của bố cũ, chúng cháu không phải con của bố mới.
Chú, có phải chú nhầm rồi không?”
Tô Cẩm Tinh cũng hơi bất ngờ.
Tài xế chợt bừng tỉnh, vội nói: “Nhưng bố của bây giờ cũng rất yêu thương cháu và em gái không kém gì bố cũ, đúng không?”
Đúng là như vậy.
Tiểu Dương bĩu môi, hơi không hài lòng: “Cháu và em gái là con của bố cũ, nhưng bây giờ bố cũ đã có dì khác, không cần chúng cháu nữa.
Cháu vẫn thấy bố mới tốt hơn, bố rất tốt với mẹ, cũng rất tốt với cháu và em gái.”
Tài xế an ủi cậu bé: “Dù là bố cũ hay bố mới, chỉ cần có thể khiến mẹ cháu vui vẻ, có thể khiến cháu và em gái hạnh phúc thì đều rất tốt đúng không?”
“Vâng ạ!” Tiểu Dương luôn là đứa trẻ rất dễ dỗ dành, chưa bao giờ ghi thù, cậu bé đáp: “Chú ơi, chú quen bố cũ của cháu ạ?”
“… Cũng coi như là có quen biết.”
“Bố cháu có phải người tốt không?”
Tiểu Chu liếc mắt nhìn Tô Cẩm Tinh qua gương chiếu hậu, cô đang ôm Tiểu Viên Nguyệt ngồi ở đằng sau, dáng vẻ dịu dàng yên tĩnh, trên mặt không có bất cứ biểu cảm gì, ngay cả lúc nhắc đến Tiêu Cận Ngôn cũng không có thay đổi gì.
Anh ta không khỏi thở dài, cảm thán thay cho ông chủ của mình.
Ông trời đúng là biết cách giày vò người ta, hai người họ đẹp đôi như vậy, có hai đứa con đáng yêu như vậy, nhưng bây giờ lại đến nỗi như hai người xa lạ, sao cứ phải tự làm khổ nhau như thế chứ.
Tiểu Chu không biết nên trả lời câu hỏi này như nào bèn trực tiếp chuyển chủ đề, anh ta nói với Tô Cẩm Tinh: “Cô Tô, tiên sinh dặn tôi nói với cô một tiếng, dù sao anh ấy cũng có ngoại hình khá giống Tiêu Cận Ngôn, không tiện xuất hiện trước mặt mẹ cô, cũng không tiện giải thích, thế nên…”
Tô Cẩm Tinh gật đầu đáp: “Tôi có thể hiểu, bao nhiêu năm qua anh ấy không liên lạc với nhà họ Tiêu, hẳn là cũng có lý do của mình.
Anh ấy đã rất bận, tôi cũng không muốn làm phiền anh ấy, tự tôi có thể đến gặp mẹ mình.”
Nửa tiếng sau, chiếc xe dừng ở lối vào bệnh viện.
Hình như tài xế Tiểu Chu đã nhận được sự ủy thác của tiên sinh, hộ tống ba người vào khoa nội trú, đi thang máy đến tận cửa phòng bệnh mới dừng lại: “Cô Tô, tôi đợi ở ngoài, cô cần gì thì có thể gọi tôi bất cứ lúc nào.”
“Thực ra anh không cần phải đợi ở đây mãi đâu, anh có thể về nghỉ ngơi trước.”
Tiểu Chu rất kiên quyết: “Tiên sinh đã nói rồi, gần đây Lưu Phấn và Vương Gia Linh rất không an phận, thế nên tôi nhất định phải bảo vệ mọi người cẩn thận, đây là công việc của tôi, mong cô đừng từ chối.”
Nghe vậy, Tô Cẩm Tinh đành gật đầu, đáp: “Vậy vất vả cho anh rồi.”
“Không đâu.”
Trong phòng bệnh, hôm nay Lưu Uyển Chân vừa tiêm xong, trải qua mấy ngày điều dưỡng, sức khỏe bà ấy đã hồi phục rất nhiều, còn có thể cười nói với y tá.
Lúc Tô Cẩm Tinh dắt hai đứa trẻ vào, viền mắt cô lập tức đỏ bừng, khẽ gọi: “Mẹ!”
Lưu Uyển Chân cũng sững sờ, ánh mắt đảo quanh giữa hai đứa trẻ, hé hé miệng, hồi lâu không thốt ra được câu nào.
“Tiểu Dương, chào bà ngoại đi con.”
Tiểu Dương ngoan ngoãn chào: “Cháu chào bà ngoại, cháu là Tô Dương, Dương trong ánh dương ạ.”
Lưu Uyển Chân vẫn hơi sửng sốt: “Đây… đây là…”
“Mẹ, đây là con trai con, thằng bé được sinh ra ở nước M vào năm năm trước.” Cô từ từ bước lại gần, đặt cô con gái nhỏ đang ôm trong lòng vào lòng mẹ, nói: “Đây là con gái con, con đặt tên con bé là Viên Nguyệt.”
Lưu Uyển Chân cẩn thận ôm đứa bé, ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Dương đang ngoan ngoãn đứng cạnh Tô Cẩm Tinh, không kìm được nước mắt mà nghẹn ngào nói: “Con bé này, lúc trước con chỉ nói với mẹ là con đã sinh con gái, mẹ cũng không biết mẹ đã có đứa cháu ngoại lớn đến chừng này rồi.”
Cảm xúc của một người có thể bị ảnh hưởng, Tô Cẩm Tinh thấy mẹ nghẹn ngào khóc mà sống mũi cũng cay cay.
Cô dắt Tiểu Dương lại gần mẹ mình hơn một chút, nói: “Năm đó mọi chuyện xảy ra quá chóng vánh, mấy năm nay Tiểu Dương vẫn luôn ở nước M, gần đây mới quay về.”
“Dạ thưa bà ngoại, trước đây cháu bị bệnh, luôn điều trị ở nước M, sau khi em gái chào đời cháu mới khỏe lại ạ.” Tiểu Dương khẽ đưa tay ra, cẩn thận dè dặt dựa vào giường, bám lấy cánh tay Lưu Uyển Chân, hỏi: “Bà ngoại, bà cũng bị ốm ạ? Cháu thổi cho bà là bà sẽ không đau nữa đâu.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...