Con Đường Sủng Thê

Đoàn xe Triệu gia đi đến buổi trưa ngày thứ hai thì đến bến tàu Tể Trữ, khuân vác hành lý phải phí chút thời gian, Triệu Trầm đưa Ninh thị và A Kết xuống xe trước, tới trà phường bên cạnh kênh đào dùng cơm.

Trà phường có hai tầng, Triệu Trầm chọn nhã gian tốt nhất lầu hai, cửa gỗ khắc nhánh liễu, đối diện chính là sông nước mênh mông, mùa đông nắng ấm chiếu ánh sáng nhàn nhạt. Gió sông thổi tới trước, khiến mũ che mặt xõa xuống trước mặt, A Kết vừa muốn vén lên, đã có bàn tay thon dài trắng nõn của nam nhân giúp nàng.

Nghĩ đến mẫu thân đang ngồi bên kia, A Kết nóng mặt, lặng lẽ lùi hai bước, muốn cách xa Triệu Trầm một chút.

Triệu Trầm không đuổi theo, chỉ là lo lắng hỏi nàng: "Gió lớn, có lạnh không?" Thanh âm rất thấp.

A Kết lắc đầu một cái, kinh nguyệt của nàng có quy luật, hôm nay là ngày thứ năm cũng là ngày cuối cùng, đã gần như không có, cũng không sợ lạnh.

Triệu Trầm nhìn nàng, rất nhanh dời tầm mắt, chỉ vào phong cảnh bờ sông giới thiệu từng cái cho nàng, khuôn mặt tuấn lãng sáng rỡ, khóe miệng hơi vểnh, mắt phượng có chút vui vẻ không thấy rõ. Thân thể thê tử, hắn hiểu rõ, xem ra lần này sẽ không có ngoài ý muốn.

Hai người không ngắm cảnh nhiều, ngồi lại bên người Ninh thị, thức ăn được đưa lên, một nhà ba người tâm tình vui vẻ dùng cơm.

Sau khi ăn xong tiếp tục nghỉ ngơi gần nửa canh giờ, Trần Bình đến, hành lý đã cũng mang lên thuyền. Ninh thị gật đầu một cái, đứng lên, Vấn Mai và Tưởng ma ma chia ra hai mẹ chồng nàng dâu đeo mũ che mặt, không nhanh không chậm ra khỏi trà phường.

Bên bờ sông đỗ hai chiếc thuyền, phía trước cho một nhà ba người dùng để sinh hoạt thường ngày, cùng thuyền chỉ có nha hoàn bên cạnh Ninh thị và A Kết cũng đám nữ đầu bếp. Hành lý lớn cũng để ở phía sau thuyền lớn, Trần Bình dẫn một đám gia đinh trông chừng.


Triệu Trầm đứng ở trên boong thuyền, đỡ Ninh thị cùng A Kết đi lên. A Kết lần đầu tiên lên thuyền, vừa thấy mới lạ vừa khẩn trương, không khỏi cầm tay trượng phu. Triệu Trầm nhìn nàng cười, A Kết đứng vững lập tức buông tay hắn, xoay người , ánh mắt vô ý rơi vào nút thắt dây thừng trên cột đá bên bờ, phía trên có vết lõm, dây thừng siết ở đó đang theo thân thuyền nhẹ nhàng lay động.

Gió lạnh xào xạc, trong lòng nỗi buồn ly biệt bỗng nhiên lại dâng lên.

A Kết ngẩng đầu, nhìn bên bờ, nhìn bầu trời nơi xa, hôm qua nàng rời xa nhà, rất nhanh đã rời khỏi Đăng Châu rồi.

"Vào đi thôi, thuyền chuẩn bị khởi hành." Triệu Trầm kéo lại áo choàng trên người nàng, dịu dàng nói.

A Kết ngửa đầu nhìn hắn, trước cảnh đi xa, mắt đẹp mờ mịt bất an.

Triệu Trầm cầm tay nàng, ánh mắt dịu dàng mà kiên định.

~

Kinh thành.


Gần tới ngày nghỉ lớn của triều đình, các nha môn quan lại cũng bận rộn, cộng thêm việc mùa đông trời tối sớm, Triệu Duẫn Đình làm xong công vụ từ nha môn bộ Hộ ra ngoài thì trời đã rất tối. Tùy tùng bên người, Triệu Nguyên nhanh chóng thay hắn khoác lên áo choàng, hai người vội vã ra ngoài Hoàng Thành, trên đường gặp phải không ít đồng liêu chào hỏi, trời đông giá rét tất cả mọi người đều vội vả về nhà, gật đầu với nhau liền thôi.

Ra khỏi cửa thành, xe ngựa đã ở bên ngoài, Triệu Duẫn Đình lưu loát lên xe, Triệu Nguyên ngồi bên phu xe, khép áo lại. Xe ngựa rất nhanh đi, trên đường người thưa thớt, hết sức im ắng, mấy tiếng vó ngựa đát đát càng tăng thêm tịch liêu.

Trong xe có đốt đèn, Triệu Duẫn Đình dựa vào trong xe nhắm mắt dưỡng thần, chờ trong đầu không lưu lại công sự, hắn từ trong lòng ngực lấy ra một phong thư, đọc lần nữa. Thư này là ngày hôm trước đến, thê tử mồng tám lên đường, hiện tại cũng ở trên thuyền nhỉ? Năm đó khi đưa Thừa Viễn về, hắn còn say tàu, cũng không biết đã nhiều năm như vậy, tật xấu say tàu của tiểu tử kia như thế nào rồi.

Hôm nay là mồng 9, nửa tháng nửa mới có thể đến.

Mười năm, cùng nàng tách ra suốt mười năm, rốt cục có thể mỗi ngày trở về phủ đều có thể thấy nàng.

Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Triệu Duẫn Đình bỏ thư lại trong ngực, nghĩ đến nhưng người ở bên trong Hầu phủ, trên mặt không chút vui vẻ.

Sớm có nha hoàn vội vã về phía sau viện báo tin: "Thái phu nhân, phu nhân, Hầu gia trở lại!"

Tiếng nói tiếng cười trong phòng, chợt yên tĩnh trở lại.


Tần thị vốn là đang theo Thái phu nhân nói chuyện cười, nghe nha hoàn truyền rin, không nhịn được liền nhìn về phía cửa trước. Từ lần cung biến đến bây giờ, nàng đã hơn một tháng chưa cùng trượng phu ở cùng một chỗ, mấy lần không nhịn được đi tìm hắn, đều không thấy hắn. Tần thị biết trượng phu mới vừa ngồi lên chức Hộ bộ thượng thư, chính là thời điểm bận rộn, liền không đi phiền hắn, nhưng hôm nay trượng phu cố ý phân phó người một nhà ở chung một chỗ, nhất định là cuối cùng hắn cũng rảnh rỗi, muốn ở cùng người nhà.

Bên ngoài truyền đến tiếng bọn nha hoàn hành lễ, Tần thị không nhịn được chỉnh chỉnh trâm phượng Hồng Bảo Thạch trên đầu, ngọn đèn đầy nhà, cũng không bằng ánh sáng lung linh từ bảo thạch huyết cáp tử(máu bồ câu), hơn nữa nàng mang một bộ hoa phục đỏ thẫm thêu mẫu đơn, thật là tươi đẹp không gì sánh nổi.

Chỉ tiếc là thiếu tâm nhãn.

Thái phu nhân thu hồi tầm mắt quan sát con dâu, nụ cười giễu cợt trên khóe miệng chợt lóe rồi biến mất. Trước kia Hầu phủ không bằng Quốc Công phủ, nàng vì nhi tử nên vẫn dễ dàng tha thứ Tần thị kiêu căng ngu xuẩn, hôm nay Quốc Công phủ quyền thế ngập trời chỉ còn Tây Bắc Trấn Bắc tướng quân, địa vị ở trong lòng hoàng thượng còn không bằng nhi tử của nàng, nàng tự nhiên không cần thiết phải nhịn kẻ ngu xuẩn làm hại mẫu tử bọn họ lục đục nữa. Trước kia vì Quốc Công phủ cần có Tần thị chống đỡ đến mười năm, hiện tại đám người tổ phụ (ông nội), Nhị thúc Tần thị chết thảm, nàng không những không có chút đau buồn, còn lấy việc phụ thân cùng Quốc Công phủ đoạn tuyệt quan hệ mà hy vọng xa vời rằng nhi tử sẽ nán lại nàng sao?

"Duẫn Đình trở lại, sao ngươi còn không truyền người dọn cơm?" Lúc Triệu Duẫn Đình tiến vào, Thái phu nhân bình tĩnh khiển trách.

Tần thị vừa mới mới vừa thấy trượng phu của mình, biết hắn không thích nàng om sòm, nàng không dám lên tiếng kêu hắn, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn, hi vọng trượng phu có thể nhìn mình một cái, toàn bộ tinh thần đều ở trên người nam nhân, cũng không nghe được bà mẫu(mẹ chồng) khiển trách.

Thấy Thái phu nhân lạnh mặt, đại nha hoàn Tử Oánh sau lưng Tần thị nhẹ nhàng tiến lên từng bước, cười nhắc nhở: "Phu nhân, Hầu gia trở lại, nô tỳ phân phó phòng bếp đem bữa tối lên được không ạ?"

Nàng đứng đúng chỗ, vừa đúng chặn lại tầm mắt Tần thị, Tần thị có chút buồn bực nàng, nhưng cũng gật đầu một cái, "Mau đi đi." Nói xong lập tức nhìn hướng đối diện, hai phu thê một trái một phải ngồi bên Thái phu nhân.

Triệu Duẫn Đình lại không nhìn nàng, giải thích với Thái phu nhân: "Trong nha môn bận rộn, làm phiền mẫu thân đợi lâu."

Thái phu nhân yêu thương nhi tử duy nhất, cười nói: "Không có sao, chúng ta cũng vừa ngồi xuống không bao lâu, ngược lại là con, chớ chỉ lo đại sự triều đình, nhìn con càng ngày càng gầy đó, một lát ăn nhiều một chút, tối nay mẫu thân cố ý làm cho con bát canh đầu cá, cho con bồi bổ."


Triệu Duẫn Đình cười cười, lại cùng mẫu thân nói mấy câu, ánh mắt liền chuyển sang ba người con đang ngồi bên trái.

Con thứ Triệu Thanh, năm nay mười lăm tuổi, khi còn bé thường thường chạy theo sau lưng đại ca hắn, năm đó đại ca hắn rời nhà là lúc hắn sáu tuổi, chắc cũng có chút ấn tượng nhỉ? Con trai thứ ba Triệu Hàm cùng nữ nhi duy nhất Triệu Nghi đều chín tuổi, chỉ kém hai tháng, chưa từng ra mắt đại ca bọn họ, nữ nhi dễ nói, còn nhi tử thứ ba, chỉ mong sau này Thừa Viễn nhìn thấy đệ đệ này hiểu chuyện, trong lòng sẽ ít hận ý hơn.

Thừa dịp bọn nha hoàn dọn cơm, Triệu Duẫn Đình hỏi ba đứa bé một ít chuyện.

Người bên ngoài nghĩ hắn có hai trưởng tử, nhưng ở trong mắt Triệu Duẫn Đình, chỉ có hài tử của nàng với hắn mới là trưởng tử, những người con khác cũng giống nhau, không bằng trưởng, nhưng vẫn là cốt nhục, mặc dù đều không phải là hắn muốn.

Hỏi xong, thức ăn trên bàn đã dọn xong, Triệu Duẫn Đình liền bảo mọi người ăn cơm.

Nhất thời trong phòng chỉ có tiếng dùng cơm nhỏ nhẹ, cực kỳ yên tĩnh.

Thái phu nhân cao tuổi, ăn ít cơm, ở trên bàn cơm thời gian chủ yếu là cùng tiểu bối dùng cơm. Không có khẩu vị ăn, tâm tư bắt đầu chuyển động. Nhi tử đột nhiên gọi tất cả mọi người đến, hai di nương cũng có bàn nhỏ, rốt cuộc có chuyện gì muốn thương lượng chứ? Những năm này trừ một chút vui mừng, chưa hề có chuyện này...

Triệu Duẫn Đình cũng không để cho nàng suy đoán quá lâu, chờ canh thừa thịt nguội được bưng đi thay thành trà, hắn thưởng thức chút trà, ánh mắt quét một vòng, bình tĩnh nói với Thái phu nhân: "Mẫu thân, tháng mười này Thừa Viễn đã lấy vợ, Thừa Văn cũng đến tuổi thành gia, từ hôm nay trên dưới trong phủ liền sửa lại gọi đi, bỏ đi ít chữ, gọi theo thứ tự."

Lời vừa nói ra, sắc mặt Tần thị thay đổi, đang yên ổn, tại sao lại nói đến người kia?

Sắc mặt Thái phu nhân một chút cũng chẳng tốt hơn, buông mạnh ly trà trong tay: "Thừa Viễn là trưởng tử Hầu phủ, sao việc hắn thành thân, ta là tổ mẫu(bà nội) cái gì cũng không biết? Duẫn Đình, trong mắt con rốt cuộc có còn mẫu thân này hay không? Con là muốn ta tức chết phải không?" Thanh âm nghiêm nghị, rơi xuống đất có tiếng


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui