Edit: windchime
Tháng giêng vừa qua, các nữ quyến đến phủ Võ Anh hầu bái kiến càng ngày càng nhiều.
Đều là đến cầu thân.
Trước đó Triệu Trầm đã có lời trước, trước khi nữ nhi mười lăm tuổi sẽ không nói đến chuyện hôn sự, nhưng bây giờ không như vậy nữa, Xán Xán đã bước vào tuổi mười lăm.
Vào những lúc như thế này, Xán Xán hiểu chuyện ở trong phòng của mình đọc sách, ngắm hoa, hoặc là đến Tây Uyển chơi cờ với tổ mẫu,, chờ những khách nhân đi, nàng lại đến tiền viện tìm mẫu thân nghe ngóng một chút tin tức, hoặc là đi xem mấy người đệ đệ đọc sách luyện võ, thỉnh thoảng cũng sẽ đứng tấn cùng với mấy đệ đệ. Trong nhà chỉ có một mình nàng là nữ nhi, ai cũng sủng nàng, gần như nàng muốn học cái gì, chỉ cần ôm cánh tay phụ thân nũng nịu vài câu, phụ thân đều đồng ý.
Người đến hôm nay là tứ nãi nãi của Ninh gia, thê tử của Ninh Đức, cũng chính là biểu bá mẫu của Triệu Xán Xán.
Liên quan đến chuyện hệ trọng cả đời nữ nhi, chỉ cần có người đến cầu hôn mà A Kết cảm thấy cũng không tệ, A Kết đều sẽ nói với nữ nhi.
Nữ nhi này của nàng, lúc hoạt bát không giống đích nữ Hầu phủ chút nào, nhưng khi bàn chuyện nghiêm túc, so với nàng năm đó nữ nhi còn mạnh mẽ hơn nhiều, thậm chí còn mạnh mẽ hơn nàng của hiện tại. Trong kinh thành đều là quan hệ quanh đi quẩn lại giữa các nhà hào môn, nàng là nửa đường mới học, nữ nhi lại là từ nhỏ mưa dầm thấm đất, nhiều lúc A Kết không thể quyết định được, nữ nhi có thể dễ dàng tháo gỡ giúp nàng. Ngoài ra, sau khi nữ nhi lớn lên rất hiểu nam nữ kiêng kỵ, ngoài đệ đệ nhà mình, với bọn đệ đệ nhỏ hơn nàng một hoặc hai tuổi của Quách gia, Lý gia, Quý gia, Ninh gia, nàng đều dùng thân phận trưởng tỷ để đối đãi, chưa bao giờ chơi đùa thành nhóm, nhưng Ninh gia có nhiều người, ngoài các đệ đệ còn có ca ca, đặc biệt là đại phòng, nên nàng thường tránh đi.
“Xán Xán, con cảm thấy Ngũ Ca như thế nào?” A Kết gọi nữ nhi đến bên người, cầm tay nữ nhi hỏi. Tuy rằng không nỡ để nữ nhi gả cho người, nhưng nữ nhi đã lớn giữ không được, sớm hay muộn gì cũng đều phải gả, nàng hy vọng nữ nhi gả cho người mình thích. Năm ngoái Ninh Ngũ thi Viện đứng đầu, dáng vẻ đường đường, từ nhỏ đã thân thiết với nữ nhi hơn những người khác, con người cũng không tệ.
“ Ngũ Ca rất tốt.” Triệu Xán Xán dựa vào trong ngực mẫu thân, nhẹ giọng nói: “Khi còn nhỏ Ngũ Ca đã rất tốt với con, chỉ là huynh ấy quá bảo thủ, luôn thích quản con, biết là quản không được mà vẫn cứ cố chấp, sau này còn muốn giảng một đống đạo lý nữa chứ. Die nd da nl e q uu ydo n Nương, thật ra con biết huynh ấy làm vậy đều đúng, là muốn tốt cho con, con không ghét huynh trưởng làm vậy với con, nhưng con không muốn gả cho một trượng phu như vậy.”
Không biết nghĩ đến điều gì, Xán Xán bật cười, đứng dậy nhìn mẫu thân nói: “Hơn nữa dù con đồng ý, phụ thân nhất định không chịu, đến bây giờ cữu tổ mẫu còn nhìn nhà chúng ta không vừa mắt, nếu con đoán không sai, lần này cữu bá mẫu đến nhà chúng ta cầu hôn, chắc chắn là do ý của cữu tổ phụ, không chừng còn giấu cữu tổ mẫu.”
Tâm tư của nữ nhi như gương sáng, A Kết bóp nhẹ mũi của nàng: “Thật thông minh. Vậy Xán Xán, con thích dạng người như thế nào? Nói cho nương, nương sẽ nói cha con để ý chút, cha con ra ngoài nhiều, gặp được nhiều người hơn.” Đương nhiên nàng biết Triệu Trầm không muốn kết thân với Ninh gia, nàng chỉ muốn biết nữ nhi có thích Ninh Ngũ hay không, tâm ý của nữ nhi mới là điều nàng quan tâm nhất.
Triệu Xán Xán cười xoay người, tựa lưng vào vai mẫu thân, nhìn ngoài cửa sổ, vừa nghịch dải lụa bên hông vừa nhỏ giọng nói chuyện: “Thích người như thế nào? Con thích người giống như phụ thân, ra ngoài có thể dùng văn xóa đi những sai trái trên triêu, có thể sử dụng võ ra chiến trường giết địch khải hoàn trở về, sau đó về đến nhà, đối xứ rất tốt với mẫu thân. Nhưng phụ thân quá bá đạo, khiến nương ngoan ngoãn nghe lời … Sao nương lại nhéo con?”
“Ai bảo con nói vớ nói vẩn.” A Kết vừa buồn cười vừa tức giận lườm nữ nhi.
Triệu Xán Xán hừ một tiếng, ngửa đầu hỏi lại: “Chẳng lẽ không đúng? Đừng ép con nói hết chuyện xấu ra.”
A Kết giả vờ đánh tiểu cô nương một chút, bất đắc dĩ thúc giục nữ nhi nói tiếp: “Không thích bá đạo, vậy thì thích thế nào?”
Triệu Xán Xán cười ha ha: “Con thích giống như dì và dượng ấy, dì bảo dượng làm gì, dượng cũng đều nghe theo, cho nên con thích người ngoài có bản lĩnh ra còn phải biết nghe lời con.”
“Vậy ta sẽ bảo cha con dựa theo dượng của con mà tìm người?” A Kết nín cười hỏi: “Cha con mà biết được trong lòng nữ nhi, mình còn không bằng dượng, chắc chắn sẽ rất thương tâm.”
Triệu Xán Xán lắc đầu: “Cũng không phải, dượng có bản lĩnh lại biết nghe lời dì, nhưng quá tẻ nhạt, đâu có giống phụ thân, chỉ cần mở miệng là có thể nói lời ngon ngọt rồi, con nghe được còn thấy đỏ mặt thay cho hai người nữa.” Nói được một nửa liền chạy ra, nàng sợ bị mẫu thân đánh.
Biết những lời thì thầm của phu thê bị nữ nhi nghe được, mặt A Kết đỏ lên, ý đồ dùng sự tức giận để che giấu: “Chê cha con bá đạo không biết nghe lời, chê dượng con tẻ nhạt không biết dỗ người, còn nhất định phải có bản lĩnh, con bảo chúng ta phải đi đâu tìm thần tiên như vậy cho con đây?”
Triệu Xán Xán đã chạy tới cửa, quay đầu cười với mẫu thân: “Tìm không thấy con sẽ không gả, ở nhà hiếu thuận với phụ mẫu cả đời.”
Tiểu cô nương không sầu không lo chạy đi, A Kết lại rầu rĩ.
Buổi tối, khi đi ngủ, A Kết nói ra mẫu hình chàng rể yêu thích của nữ nhi cho Triệu Trầm.
Nàng không nghĩ ra được người nào, nhưng trong đầu Triệu Trầm lại lập tức hiện ra hình ảnh một thiếu niên.
Đường Duệ có bản lĩnh, mặc dù bây giờ mới có mười lăm, nhưng rất được Định An đế coi trọng, trong hoàng gia, giữa cha con luôn có lòng phòng bị, nhưng Đường Duệ thủy chung không bị mất đi thánh tâm, ngoài việc hoàng thượng chỉ có một mình hắn có thể kế thừa hoàng vị, bản thân hắn cũng có tâm cơ hay thủ đoạn. Triệu Trầm là sư phụ của Đường Duệ, cho dù hắn không muốn thừa nhận cũng phải nói Đường Duệ chính là rồng trong biển người.
Còn về phần dỗ người, đã dỗ được nữ nhi của hắn nói dối hắn, tiểu tử thối...
Nghĩ tới khả năng Đường Duệ nói những lời ngon tiếng ngọt với nữ nhi, trong lòng Triệu Trầm liền nổi giận.
“Tìm không thấy thì càng tốt, chúng ta sẽ nuôi nữ nhi của hắn cả đời.” Lười phải nghĩ đến những chuyện phiền lòng kia, Triệu Trầm ôm thê tử đùa giỡn.
“Thiếp biết chàng lưu luyến Xán Xán, thiếp cũng luyến tiếc vậy, nhưng con đã mười lăm, chúng ta nên định hôn cho con, chàng ở bên ngoài tìm hiểu một chút.” Phu thê nhiều năm, từ động tác của Triệu Trầm, A Kết có thể dễ dàng đoán được tâm tình của hắn, nàng dịu dàng trấn an trượng phu: “Nếu không chúng ta sinh thêm một nữ nhi...”
“Không sinh, sinh ra cuối cùng cũng bị người khác cướp mất!” Triệu Trầm dỗi nằm xoay người lại.
Hắn không nói đạo lý, A Kết cũng tức giận, cũng xoay mặt qua một bên: “Sao chàng lại nói khó nghe như vậy chứ, lúc chàng cướp lấy thiếp sao không nghĩ đến cha thiếp cũng luyến tiếc chứ? Cho dù chàng thương Xán Xán, cũng không thể ở với con cả đời, sớm tìm cho con người mà nó thích, sau này phu thê chung sống ngọt ngào. Hơn nữa, chẳng lẽ Xán Xán gả cho người khác rồi thì không còn là nữ nhi của chàng nữa? Chàng không nỡ gả nữ nhi, tương lai ba nhi tử của chàng còn cướp nữ nhi nhà người ta nữa đấy, chàng nói đạo lý một chút được không?”
Triệu Trầm chỉ hừ lạnh một tiếng.
Hắn có thể đoạt của người khác nhưng không thích người khác đoạt của mình.
Nữ nhi của hắn, vừa thông minh hoạt bát vừa nhu thuận hiểu chuyện lại xinh đẹp, độc nhất vô nhị, người nào cũng không xứng.
Thấy nam nhân chậm chạp không nói, A Kết lại nghĩ đến lời nữ nhi nói ban ngày là nàng luôn ngoan ngoãn nghe lời, không biết tại sao một cơn tức giận trào lên trong lòng, vén chăn lên muốn mặc quần áo.
“Nàng làm gì vậy?” Triệu Trầm lập tức ngồi dậy.
“Ta qua chỗ Xán Xán ngủ với con.” A Kết lời ít mà ý nhiều.
Triệu Trầm không cho nàng đi, đưa tay ấn người nằm lại vào trong chăn, ôm chặt: “Đừng náo loạn.”
A Kết quay đầu: “Ai náo loạn với chàng? Xán Xán là nữ nhi của thiếp, là nữ nhi bảo bối quý giá nhất, vậy nên mỗi ngày thiếp sẽ trông coi con, để cho con cũng chỉ có thể ở bên cạnh thiếp. Nam nhân tính là gì chứ, không có nam nhân xứng với nữ nhi của thiếp, thì cũng không có ai xứng với thiếp, cho nên mẫu tử chúng ta ở cùng nhau, chúng ta cùng nhau về nhà ngoại, cùng nhau hiếu thuận với cha thiếp.”
“A Kết …” Triệu Trầm hoàn toàn không có cách nào, chôn đầu vào trong ngực thê tử xin lỗi: “Ta biết là ta không đúng, nàng yên tâm, ngày mai ta sẽ xem xét chọn cho Xán Xán một chàng rể tốt.”
“Thật sự?” A Kết không quá tin tưởng hỏi.
Triệu Trầm gật đầu, giọng nói rầu rĩ: “Xán Xán thích mới là quan trọng nhất.” Hắn vẫn luôn biết, nhưng mà không nỡ, Xán Xán nhà hắn tốt như vậy, khi còn nhỏ bị đau sẽ ôm hắn làm nũng bảo hắn thổi, khi trưởng thành thì đấm lưng bóp vai cho hắn, hắn không nỡ để nữ nhi rời khỏi cái nhà này.
Áo lót bị nước mắt của nam nhân làm cho ướt nhẹp, A Kết từ từ lùi người xuống, dán lên trán hắn nói cho hắn biết: “Cha thiếp đối với thiếp rất tốt, nhưng thiếp lại càng thích ở cùng chỗ với chàng.”
Triệu Trầm dở khóc dở cười: “So với nhạc phụ ta đã thấy thỏa mãn, nhưng nghĩ đến việc trong lòng nữ nhi ta không bằng người khác, ta liền ấm ức.”
“Như thế này cũng ấm ức?” A Kết đẩy hắn qua một bên, xoay người ngồi trên thắt lưng hắn.
Triệu Trầm khẽ giật mình, trong bóng tối hắn nhận ra động tác thê tử cởi quần áo, lập tức liền không ấm ức...
~
Tháng hai qua chưa bao lâu, Đường Duệ chuẩn bị tâm sự với thái phó đại nhân.
Ngày hôm đó luyện cưỡi ngựa bắn cung, thao trường huấn luyện lớn như vậy chỉ có hai sư đồ bọn họ, ngồi trên lưng ngựa bắn xong mũi tên cuối cùng, Đường Duệ tung người xuống ngựa đi về phía Triệu Trầm: “Thái phó, học trò có chuyện muốn nói.”
“Nói đi.” Thần sắc Triệu Trầm thản nhiên.
Đường Duệ vẫn rất kính trọng thái phó, nhưng cũng chỉ là kính trọng, bình thường ở chung hắn cũng không không sợ hãi, hôm nay lại có chút sợ, chỉ là cố gắng bình tĩnh hỏi: “Học trò nhớ rõ thái phó tuyên bố trước khi Triệu cô nương mười lăm không nói đến chuyện hôn sự, năm nay Triệu cô nương đã mười lăm, nghe nói người đến nhà cầu hôm không dứt, không biết thái phó đã nhìn trúng ai chưa?”
Triệu Trầm cụp mi nhìn hắn: “Thái tử có gì cứ nói thẳng.”
Ánh mắt của Triệu Trầm lạnh lùng, giống như là nhìn thấu suy nghĩ trong đầu hắn, Đường Duệ khẩn trương, sau lưng đổ đầy mồ hôi, bình tĩnh một lát rồi ngửa đầu, ánh mắt thành khẩn: “Tháng tư mẫu thân mở tiệc khoản đãi phu nhân, tiểu thư các phủ ngắm hoa, đồng thời chọn thái tử phi, trong lòng Đường Duệ ngưỡng mộ Triệu cô nương đã nhiều năm, cả gan thỉnh thái phó thành toàn, đồng ý cho sư mẫu và Triệu cô nương vào cung.”
Mẫu hậu có thể đưa thiệp mời, nhưng nếu Triệu Trầm không đồng ý hắn cưới Xán Xán, tuyệt đối không để cho Xán Xán tham gia yến tiệc hoa mẫu đơn lần này.
Triệu Trầm sớm đoán được sẽ có cuộc nói chuyện này, hắn không trực tiếp đồng ý hoặc từ chối, mà nhìn về Sùng Chính điện nói: “Hoàng thượng, hoàng hậu giúp thái tử tuyển phi, cho dù nữ nhi của thần vào cung, cũng chưa chắc lọt vào mắt của hoàng thượng và hoàng hậu. Die nd da nl e q uu ydo n Thái tử là trữ quân(người thừa kế ngai vàng), làm bất cứ chuyện gì cũng phải suy nghĩ cho kỹ.”
Đường Duệ ung dung trả lời: “Thái phó yên tâm, phụ hoàng và mẫu hậu đã đồng ý với học trò, thái tử phi sẽ do học trò chọn. Năm trước thân thể của học trò không tốt, học trò tin thái phó cũng đã nghe thấy, lần này phụ hoàng vốn định chọn cho học trò một trắc phi, Đường Duệ đã từ chối, cũng có thể bảo đảm sau này bên cạnh Đường Duệ cũng chỉ có một mình thái tử phi.”
Thiếu niên có chuẩn bị mà đến. Triệu Trầm giống như đã đợi những lời này từ lâu, xoay người nhìn hắn, tiếc hận nói: “Thái tử thành tâm như vậy, thần thụ sủng nhược kinh(được ưu ái mà lo sợ) chỉ là nữ nhi của thần từ nhỏ đã được nuông chiều, kiêu căng thành tính, cho dù làm được thái tử phi, cũng không thích hợp làm mẫu nghi thiên hạ, hậu cung tam cung lục viện …”
Đường Duệ cười cắt ngang lời hắn: “Thái phó không cần thăm dò, Đường Duệ rất kính nể tình cảm phu thê tình thâm của thái phó và sư mẫu, cũng muốn đối với Xán Xán như vậy. Lời thề hứa hẹn đều là những hư vô, Đường Duệ không muốn tốn nhiều nước miếng cam đoan, Đường Duệ chỉ cầu thái phó cho học trò một cơ hội để chứng minh, chứng minh trên đời này ngoài thái phó, cũng có người nguyện ý yêu chiều thê tử như yêu quý sinh mạng mình.”
Triệu Trầm im lặng không nói.
Đường Duệ chắp tay rời đi.
Nếu Triệu Trầm có người mong muốn, mối hôn sự này đã sớm định ra rồi. Hắn không trách ánh mắt nhìn cao của Triệu Trầm, bởi vì Xán Xán quả thật rất tốt, chỉ có hắn, chỉ có thân phận quốc mẫu tương lai mới xứng với nàng.
~
Mùng mười tháng tư, hoàng hậu mở tiệc chiêu đãi phu nhân, tiểu thư các phủ trong kinh thành vào cung ngắm hoa mẫu đơn.
Triệu Xán Xán cũng đi cùng với mẫu thân.
Triệu Trầm đưa nữ nhi đến trước xe ngựa, Triệu Xán Xán đang muốn lên xe, hắn nhịn không được ngăn nữ nhi lại: “Con cứ như vậy tin lời của hắn?”
Triệu Xán Xán nhìn mẫu thân đang đứng cạnh phụ thân giống như trời đất tác thành, cười hỏi lại: “Năm đó lúc phụ thân cầu hôn nương chắc chắn đã nói rất nhiều lời hay, những lời phụ thân nói khi đó là thật lòng hay chỉ là để dỗ nương?”
Triệu Trầm biết ý nữ nhi, bất đắc dĩ giải thích: “ Ta và hắn không giống nhau, ta đối với nương con chắc chắn là thật lòng, hắn …”
“Hắn cũng là thật lòng.” Triệu Xán Xán xoay người lên xe ngựa, trước khi hạ màn xe xuống, cười giảo hoạt với phụ thân: “ Phụ thân yên tâm đi, nương con dễ bị gạt như vậy còn có thể nhìn ra lời phụ thân nói là thật lòng, còn con lại thông minh giống phụ thân sao có thể dựa vào hai, ba câu nói mà bị lừa?”
Đường Duệ kia, từ nhỏ đã tội nghiệp theo nàng, nàng nhìn người khác lâu một chút, hắn liền giận hờn, nàng cười với hắn, hắn lập tức cười như kẻ ngốc. Có lẽ trong mắt người khác hắn là thái tử, tương lai là thiên tử, trong mắt nàng, Đường Duệ vẫn luôn là người ca ca bị nàng bắt nạt.
Phụ thân giảo hoạt, bá đạo như vậy, mẫu thân còn có thể có được tâm của phụ thân, sao nàng không thể nắm được tâm của một kẻ ngốc?
Rất nhanh đã đến yến tiệc hoa mẫu đơn, Triệu Xán Xán mặc váy đỏ đi bên cạnh mẫu thân, dung mạo xinh đẹp, đi thẳng vào vườn hoa mẫu đơn.[Website đăng truyện chính thức: ]
Tuyên Đức năm thứ năm, Định An đế sắc phong chi nữ của Binh bộ Thượng thư Triệu Trầm làm thái tử phi, tháng chín đại hôn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...