Lúc Triệu Duẫn Đình đi vào, Đường Văn đế cũng không vòng vo, cười khen: "Ái khanh thật biết cách dạy con, Thừa Viễn tuấn tú lịch sự võ nghệ cao siêu, nay Thừa An trưởng thành, cũng là một người văn hoa ổn trọng. Mấy ngày trước trẫm ở trong Ngự Hoa viên gặp qua một số vãn bối thế gia, trong đó, Thừa An là xuất sắc nhất. Hiện nay trẫm muốn cho nó vào cung làm thư đồng cho ngũ hoàng tử, ái khanh có đồng ý không?"
Triệu Duẫn Đình hơi kinh ngạc, lập tức trên mặt hiện ra mấy phần ngượng nghịu.
Đường Văn đế chú ý thấy vẻ biến hóa trên khuôn mặt của hắn, buông tấu chương trong tay, tò mò hỏi: "Sao, khanh không muốn?" Nếu không muốn, vì sao đưa nhi tử vào cung?
Triệu Duẫn Đình thở dài một tiếng, cúi đầu nói: "Hoàng Thượng ưu ái coi trọng khuyển tử, là may mắn của thần, chỉ là, tình hình trong nhà thần hoàng thượng cũng biết, Thừa Viễn vẫn không chịu nhận tam đệ của nó, hiện tại Thừa An còn nhỏ, Thừa Viễn khinh thường việc tranh đấu với một đứa nhỏ, chờ đến khi Thừa An lớn, hai huynh đệ chắc chắn sẽ đấu với nhau một trận. Đều là con của thần, thần không thể ngồi yên không để ý đến, năm đó đã để cho mẫu tử Thừa Viễn thiệt thòi rất nhiều, bởi vậy tính toán để cho Thừa An học chữ là được rồi, tương lai ra bên ngoài làm việc, rời xa huynh trưởng của nó, cũng không hy vọng nó trở nên nổi bật. Lần này Hoàng Thượng tuyển thư đồng cho ngũ hoàng tử, thần vốn định cáo bệnh thay Thừa An, ai ngờ lão mẫu (mẹ già) trong nhà không đồng ý, muốn cho Thừa An tới thử một lần..."
Đường Văn đế hào hứng, "Lão thái quân không thích Thừa Viễn sao?" Hai đứa cháu trai, bên nào tốt, bên nào kém, lão thái thái không đến mức hồ đồ như vậy chứ?
Triệu Duẫn Đình ngẩng đầu nhìn Đường Văn đế, dáng vẻ khó chịu vì việc xấu trong nhà: "Thực không dám giấu diếm, sau khi Thừa Viễn hồi kinh được hoàng thượng coi trọng thì thần mẫu vốn rất thích nó nhưng xuất thân của Lâm thị – thê tử của Thừa Viễn – không cao nên thần mẫu bất mãn, sau này Lâm thị sinh con gái thì thần mẫu lại càng không thích. Nhưng Thừa Viễn lại thật sự rất yêu thương thê tử và nữ nhi, đã cùng thần mẫu tranh cãi một trận, hiện tại hai bà cháu không còn lui tới, trong lòng mẫu thân của thần tức giận, đành phải ngóng trông Thừa An làm bà nở mày nở mặt. Hoàng thượng, thần bị kẹp ở bên trong cũng rất khó xử, kính xin Hoàng thượng tuyển hiền tài khác làm bạn với ngũ hoàng tử, giúp thần một lần đi!"
Đường Văn đế nhìn chằm chằm Triệu Duẫn Đình, Triệu Duẫn Đình hổ thẹn cúi đầu.
Nghĩ tới một đống chuyện phiền lòng kia của Triệu gia thì Đường Văn đế cũng cảm thấy đồng tình với Triệu Duẫn Đình, một đại nam nhân vì mẫu thân và thê tử mà mệt mỏi, lại có chút sung sướng khi người gặp họa, cười nói: “Lâu nay hay nghe người ta nói là người làm quan thì khó giải quyết chuyện gia đình, hôm nay rốt cuộc trẫm cũng hiểu thâm ý trong đó, tốt, trẫm giúp khanh một lần, tránh cho khanh suốt ngày lo nghĩ chuyện trong nhà mà lơ là chuyện triều đình.”
"Thần không dám." Triệu Duẫn Đình vội vàng tỏ vẻ trung tâm.
Đường Văn đế lại hỏi đến Tần thị: “Trẫm nhớ năm ngoái Tần thị phạm lỗi bị khanh đưa đến thôn trang, lúc đó là vì chuyện gì thế?”
Nhắc đến chuyện xưa, Triệu Duẫn Đình không nén được tức giận: “Khi đó Lâm thị vừa mới có thai không lâu nhưng Tần thị đã muốn hãm hại cháu gái của thần, đích thực là thần không thể tha thứ cho nàng ta được, kính mong hoàng thượng thứ lỗi. Trước năm mới thần đã đón người về phủ rồi nhưng chỉ sợ tà tâm của nàng ta chưa dứt, sẽ tiếp tục làm bậy nên đành cấm túc ở trong viện, nói với người ngoài là nàng ta muốn hướng Phật, tu thân dưỡng tính để tránh không tiếp khách. Hoàng Thượng, thần làm như vậy liệu có gì không ổn không? Phía bên Tây Bắc..."
Đường Văn đế khoát tay, "Ái khanh đừng lo, đúng là trẫm lo lắng Trấn Bắc tướng quân làm loạn thật nhưng không đến mức vì hắn mà khiến khanh phải nén giận, Tần thị không có phụ đức (đức tính cần thiết của người phụ nữ), ngươi quản thúc thế nào đều là quyền của ngươi. Phải rồi, cháu gái của khanh được mấy tháng rồi? Trẫm nhớ hình như là sinh vào tháng mười, cũng có quan hệ khá sâu sắc với hoàng trưởng tôn thì phải?”
Ánh mắt Triệu Duẫn Đình dịu dàng hơn: “Sinh tầm cuối tháng mười năm ngoái. Cảnh vương phi có tặng một cái đèn lồng, tiểu nha đầu rất thích cái đèn này. Bây giờ đèn được treo lên xà nhà, mỗi ngày đều ngắm nhìn.”
Đường Văn đế lớn hơn Triệu Duẫn Đình mấy tuổi, lại đều là lần đầu tiên làm tổ phụ, nhắc tới cháu nội không tránh khỏi vui vẻ, cùng Triệu Doãn Đình nói đến hoàng trưởng tôn. Người này lúc thì khen hoàng trưởng tôn có thể tự mình đứng lên, người kia lại khen cháu gái có thể nắm đồ, bất tri bất giác đã nói chuyện hơn hai khắc, vẫn là Ngụy Nguyên nhắc nhở Hoàng thượng còn việc phải làm nên cuộc nói chuyện mới dừng lại.
Tâm tình Đường Văn đế không tệ, thưởng cho Xán Xán mấy thứ đồ bảo Triệu Duẫn Đình mang về.
Triệu Duẫn Đình thay cháu gái quỳ tạ ơn, bước chân nhẹ nhàng rời đi.
Đường Văn đế nhìn chăm chú vào bóng dáng Triệu Duẫn Đình, cẩn thận nhớ lại những điều đã nói, nhìn đến lúc Triệu Duẫn Đình đã hoàn toàn rời đi.
Thụy vương muốn thông qua Triệu Hàm mượn sức Trấn Bắc tướng quân, kết bè kết cánh, Triệu Hàm xem ra cũng vui vẻ đứng về bên của Thụy vương, về phần Trấn Bắc tướng quân, mặc kệ là hắn có đứng về hàng ngũ của Thụy vương hay không nhưng chỉ mỗi việc hắn dám thu nhận tàn dư đảng của thái tử lúc trước thì không thể dùng được nữa. Website đăng truyện chính thức: Nếu như phụ tử Triệu Duẫn Đình thực sự muốn báo thù thì hắn sẽ vui như mở cờ.
Buổi tối Đường Văn đế lại đến Chiêu Dương cung.
Sau khi nằm xuống, hắn ôm sủng phi vào trong ngực, nói ra lý do ngũ hoàng tử muốn chọn Triệu Hàm, tức giận nói: "Cả ngày chỉ biết chơi, lần trước thư đồng kia cũng bị nó trêu đùa rơi xuống nước nên mới bị phong hàn, Triệu Hàm nhìn qua cũng không quá cường tráng, nếu như chọn nó thì sẽ làm hại nó mất, vẫn là nên chọn con trai thứ ba của Lưu gia đi, thân thể rắn chắc."
Hiền phi tựa đầu vào hõm vai của nam nhân, chớp chớp mắt, nhỏ giọng tự trách: “Những điều hoàng thượng nói đều là do thần thiếp không bảo ban Vĩ nhi tốt, thỉnh hoàng thượng trách phạt.”
Đường Văn đế cười, trấn an hai câu, chỉ là, trong đôi mắt đang nhìn màn giường lại không hề có chút ý cười nào cả.
Không dạy bảo tốt ngũ hoàng tử sao? Có thể dạy ngũ hoàng tử dùng lý do vô cùng hoàn mỹ như vậy để lựa chọn Triệu Hàm, người mẫu phi này của nó đã làm rất khá rồi.
Lâu nay hắn vẫn biết nữ nhân trong ngực giảo hoạt thông minh, lại không ngờ nàng ta còn dùng sự thông minh này ngoài việc tranh sủng. Chuyện trong hậu cung thì hắn có thể dung túng nàng kiêu ngạo, nhưng chuyện triều chính, đặc biệt là hoàng vị, hắn sẽ không dung túng cho nàng ta nhúng tay vào. Trước mắt hắn không có chứng cớ chứng minh Thụy vương cùng Trấn Bắc tướng quân cấu kết, tương lai nếu để cho hắn tra ra cái gì...
Hắn có thể cho mẫu tử bọn họ sự sủng ái, tự nhiên cũng có thể thu về.
~
Không được chọn làm thư đồng, Triệu Hàm cảm thấy rất buồn.
Về phần Thái phu nhân, tâm trạng của bà không phải chỉ hai chữ buồn bực là đã có thể hình dung hết được. Cháu trai nhà mẹ đẻ tham ăn dẫn đến đau bụng không thể hoàn thành kỳ thi, đành phải ủ rũ quay về Liêu Đông. Đến lúc quay sang đặt hết kỳ vọng vào cháu trai thì hắn lại không được chọn. Thật đúng là làm cho bà tức chết mà, cố gắng mấy cũng không nuốt trôi cục tức này được nên chỉ đành dặn dò Tằng Tuyết Nhu: “Bây giờ trời đã bắt đầu ấm lên rồi, cháu nên thường đi dạo trong hoa viên đi, biểu huynh cháu giận ta nhưng với cháu thì lại khác, cháu phải biết nắm lấy cơ hội.”
Không còn đường để đi nên bà đành phải gửi gắm hy vọng vào việc cô cháu gái này có thể giành được tâm của trưởng tôn, sau đó nàng sẽ ở giữa hòa giải. Đến khi trưởng tôn hiểu được bà làm thế cũng là vì Triệu gia thì hai bà cháu có thể quay lại như xưa.
Trước mặt Thái phu nhân thì cái gì Tằng Tuyết Nhu cũng đồng ý nhưng sau lưng làm những gì thì bà ta không biết được.
So sánh với không khí đè nén ở Vinh Thọ đường thì Vọng Trúc hiên bên này có vẻ náo nhiệt hơn.
Hoàng thượng thưởng cho Xán Xán vài thứ đồ chơi tinh xảo khéo léo, đây chính là lúc mà tiểu nha đầu sung sức nhất, cứ một chốc lại đổi một món đồ chơi, dù sao tất cả cũng đều đặt ở trên giường, bé nhìn trúng cái nào thì liền vươn tay ra, y y nha nha nói chuyện. Windchimelqd Nếu như A Kết cố tình không để ý, nhóc con kia còn có thể phát giận, lớn tiếng kêu lên, quả thực một tiểu tổ tông.
Khuôn mặt của nữ nhi dần dần nảy nở, hoạt bát đáng yêu, Lâm Hiền cũng đã có kết quả thi Đình. Xếp thứ bảy của Nhị giáp, nhập Hàn Lâm viện làm Thứ cát sĩ, ba năm sau sát hạch lại, hoặc vẫn giữ lại làm Hàn Lâm viện, hoặc là phân công đến Lục Bộ làm việc, thành tích kém hơn chút thì đến các phủ châu huyện làm quan.
Sau khi ăn tiệc ở Lâm gia về, Triệu Trầm vừa chơi đùa với nữ nhi vừa nói với thê tử: "Ta đã nói với nhạc phụ, nhạc phụ nói người không muốn ra ngoài cũng không muốn đến Lục Bộ, muốn ở lại tại Hàn Lâm viện để biên thư hoặc dạy học, làm công việc thanh nhàn. Như vậy cũng tốt, tránh được những lục đục đấu tranh trên quan trường, nhạc mẫu ở nhà cũng an tâm."
A Kết rất là cảm khái. Tổ phụ tổ mẫu bởi vì muốn phụ thân đọc sách mà qua đời nên phụ thân đối với khoa cử có mâu thuẫn, lần này tham gia kỳ thi Hương, kỳ thi mùa xuân chẳng qua là vì muốn có một chức quan để cho nàng có chỗ dựa, tránh cho người khác chế nhạo sau lưng nàng là xuất thân từ nông thôn.
Sau khi sinh nữ nhi rồi thì nàng càng hiểu rõ hơn ân tình của cha mẹ.
Nhìn nữ nhi vừa lật nằm về phía phụ thân, A Kết cười, nằm xuống bên cạnh lắc lắc trống bỏi. Xán Xán nghe được tiếng động thì lập tức quay đầu nhìn qua, một tay A Kết cầm trống bỏi còn một tay vẫy bé: “Xán Xán bò lại gần nương nào, nương sẽ cho con đồ chơi.”
Xán Xán cười khanh khách, tay nhỏ bám vào giường muốn bò tới.
Bàn tay to của Triệu Trầm đỡ dưới nách nữ nhi, dạy bé bước từng bước về phía mẫu thân. Chân Xán Xán chưa đủ sức, chỉ bước hai bước thì liền ngừng lại, nói cái gì cũng không chịu nhấc chân nữa, vươn tay về phía mẫu thân. A Kết không để ý tới bé, Xán Xán liền quay đầu nhìn phụ thân, cái miệng nhỏ nhắn nha nha nói giống như muốn thương lượng, mắt đen to tròn. Triệu Trầm không đành lòng cự tuyệt, bế con gái lên, để cho đầu của bé nhẹ nhàng chạm vào đèn lồng hồ ly, Xán Xán vui mừng, duỗi hai tay muốn ôm lấy; lúc ôm được rồi thì cười khanh khách, há mồm muốn gặm, may mắn bị Triệu Trầm kịp thời ôm đi, đưa cho nương bé.
A Kết cười tiếp nhận nữ nhi, hôn hôn, "Xán Xán nhanh lớn lên, gọi nương một tiếng."
Xán Xán không để ý tới mẫu thân, cúi đầu tìm trống bỏi nếu lắc sẽ phát ra tiếng động kia.
A Kết để cho bé nằm sấp trên giường chơi.
Triệu Trầm cũng thuận thế nằm sấp lên người nàng, thân mật nói: “Hôm nay đi dự tiệc ở nhà nhạc phụ, ngày nghỉ tiếp theo sẽ đưa mẫu tử nàng đến thôn trang chơi nửa ngày, đi ngắm cảnh thả diều có được không?” Nói xong thì xoay người, đổi thành thê tử nằm ở bên trên, tránh cho chút nữa nàng lại nói hắn nặng.
Trên mặt A Kết có chút nóng, liếc nhìn phía cửa, không nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân mới nhỏ giọng hỏi hắn: “Chàng biết thả diều sao? Khi còn nhỏ chúng ta đều tự làm diều chơi.”
Triệu Trầm nhìn nàng không nói lời nào.
A Kết đau lòng, lúc nhỏ hắn đã phải chịu nhiều đau khổ như vậy nên chắc chắn là chưa có chơi qua rồi. Nàng không dám nhìn trượng phu, mặt dán vào ngực hắn: “Ta có thể làm diều, nếu như chàng muốn học thì ta sẽ dạy cho chàng, chờ chàng học được, sau này những lúc Xán Xán muốn chơi thì chàng sẽ phải làm cho con, chúng ta không mua bên ngoài, được không?"
“Được, ta sẽ theo nàng học.” Triệu Trầm nâng mặt nàng lên, ánh mắt dịu dàng: “Biết ta vừa mới nghĩ đến điều gì không?”
A Kết lắc đầu, chuẩn bị nghe hắn nói những chuyện thương tâm.
Triệu Trầm cười cười, ngửa đầu nhìn đèn lồng hồ ly, giọng nói có chút hoài niệm: “Ta nghĩ, sau khi ta chuyển đến Đồng Loan thì có mấy lần đi trên con đường đó, xa xa nhìn thấy một đám con nít đang thả diều. Dieendaanleequuydonn Bây giờ nghĩ lại một chút, có lẽ lúc đó ta đã gặp nàng rồi, nàng nói có phải hay không?”
Hắn tràn đầy là chờ mong nhìn nàng.
A Kết lại chột dạ.
Khi còn nhỏ nàng đều là theo Mạnh Trọng Cảnh đi chơi, lớn hơn một chút thì mới chơi diều với đệ đệ và muội muội nhưng Mạnh Trọng Cảnh cũng đứng ở bên cạnh. Nàng vừa chột dạ nhưng cũng có chút buồn bã mơ hồ, không phải là nàng còn thích Mạnh Trọng Cảnh mà chỉ là có chút thương cảm vì cảnh còn người mất…
Thấy ánh mắt trốn tránh của nàng thì Triệu Trầm nhíu mày, cân nhắc một chút liền đoán được suy nghĩ trong lòng thê tử, ghen tị khó tả lập tức dâng tràn trong lòng.
"Không cho nàng nghĩ đến hắn nữa." Một lần nữa đặt người xuống dưới thân, Triệu Trầm vội vàng chặn môi của nàng lại.
Sớm biết có ngày hôm nay, khi đó hắn nên đi qua nhìn một cái, gọi tiểu cô nương A Kết trong nhóm đó kéo đến bên người mình, không cho nàng cùng người bên ngoài chơi.
Tác giả có lời muốn nói:
Triệu Xán Xán: Hình như nghe được bí mật của phụ thân và mẫu thân...
Triệu Hôi Hôi: Ta và nương con không có bí mật.
Triệu Xán Xán: Con không tin!
Triệu Hôi Hôi uất ức nhìn thê tử của mình: Đều tại nàng!
Triệu Xán Xán: trách Giai Nhân (tác giả) đó. Cha ta sẽ không có dáng vẻ này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...