Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Edit: Nguyen Thi

Phó phủ cách Tề trạch khoảng 2 con đường, lên xe ngựa Phó Dung không
ngồi bên cạnh Kiều Thị mà ngồi bên Phó Tuyên, cố ý niết lấy khuôn mặt
trắng mền nhỏ nhắn của nàng.

“ Muội muội đã 10 tuổi càng ngày nhìn càng đẹp, nhìn 2 hàng mi anh tuấn này, nếu là mặc nam trang vào có thể đánh bại ca ca.”

Phó Tuyên gạt tay tỷ tỷ ra, ngẩng đầu trừng nàng: “ Tỷ ngồi bên kia đi.”

Phó Dung không đi, liền ôm muội muội như của hiếm nói: “ Tỷ thích ngồi kế bên muội thôi.”

Phó Tuyên âm thầm thở dài, cuối cùng cũng không đẩy tỷ tỷ ra, dứt khoát
nhắm mắt lại không trả lời. Nàng phát hiện tam tỷ thích trêu nàng, nàng
càng tức giận tam tỷ trêu càng hăng say, nàng thờ ơ lạnh nhạt thì tam tỷ rất nhanh sẽ thấy không còn thú vị.

Phó Dung chọc chọc muội muội 2 cái, thấy muội ấy như lão tăng nhập định
không có nhúc nhích, liền dựa vào bên cạnh cười, cuộc sống như vậy thật
thú vị. Thân xác 13, 14 tuổi nhưng có tâm hồn 21 tuổi, sống lại 1 lần so với tưởng tuợng còn đa dạng hơn.

Cha mẹ trẻ ra vài tuổi, nhưng vẫn là trưởng bối như trước, sự từng trải
của kiếp trước cũng không thay đổi nữ nhi kính trọng đối với cha mẹ.
Nàng vẫn nguớc nhìn ỷ lại ca ca, lúc này nhìn có chút ấu trĩ. Tỷ tỷ, đệ
đệ còn sống là đại lễ của nàng, nàng vô cùng quý trọng, đùa tốt nhất là
muội muội.

Không nhắc tới tỷ tỷ, đệ đệ, kiếp trước ca ca không đón dâu thì vẫn là
ca ca không có thân phận khác. Chỉ có muội muội không giống, nàng gả cho người khác, hiện tại Phó Dung còn nhớ được bộ dàng muội muội trách cứ
muội phu, thậm chí muội ấy còn trách cứ nàng phải có bộ dáng nghiêm túc. Đừng nhìn nàng là tỷ tỷ, khi đó Phó Dung thật sự sợ Phó Tuyên, còn bây
giờ, muội muội còn là tiểu nha đầu, Phó Dung đương nhiên muốn lấy lại uy phong tỳ tỷ.

Bản thân đang tự vui vẻ, xe ngựa đột nhiên dừng lại. Phó Dung định nhích tới gần cửa sổ để xem có chuyện gì, giọng nói Từ Yến lại truyền vào,
không bao lâu Phó Thần lại tới nói: “ Mẫu thân, thế tử cũng thuận đuờng
đến Tề gia, trên đuờng gặp chúng ta, muốn tới đây chào hỏi với Người.”

Thế tử, danh xưng này ở Tín Đô thành chỉ có 1 người, Kiều Thị thụ sủng
nhược kinh, cách màn xe nhanh chóng nói: “ Thế tử thật quá khách sáo.”


Giọng nói Từ Yến ấm áp: “ Vân Thăng cùng Chính Đường có quen biết, bái
kiến bá phụ, bá mẫu là điều hiển nhiên, chúc bá mẫu thân thể an khang,
tâm tưởng sự thành.”

Được hắn cư xử lễ độ như vậy, Kiều Thị cười rạng rỡ: “ Mượn lời hay của
thế tử, hôm nay trên đường không tiện, ngày khác mời thế tử đến phủ
chúng tôi ngồi một chút, bá mẫu sẽ chuẩn bị hồng bao lớn cho ngươi.”

“ Bá mẫu ưu ái, Vân Thăng sắp xếp ổn thỏa sẽ đến cửa quấy rầy.” Từ Yến
mỉm cười, một khuôn mặt tuấn mỹ tựa như Phan An, dẫn tới người qua đường bất luận nam nữ già trẻ, lớn bé đứng lại tò mò thân phận người này.

Phó Thần chỉ cảm thấy Từ Yến cười giống như hồ ly, biết hắn nhớ thương
ai, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “ Được rồi, thời gian không
còn sớm, chúng ta lên ngựa trước, đến Tề phủ bàn lại cũng không muộn.”

Từ Yến gật đầu, hướng Kiều Thị cáo từ, quay người về lập tức. Trong xe
ngựa, Kiều Thị, Phó Tuyên không hẹn mà cùng nhìn về phía Phó Dung. Kiều
Thị là từ trong đại trạch đi ra, từ nhỏ tới lớn nhìn qua không ít đấu
tranh, gặp chuyện khác thường đều sẽ để trong lòng mà cân nhắc nguyên
do. Ngược lại Phó Tuyên không có trải qua âm mưu quỷ kế nhưng nàng từ
nhỏ đã thông minh, nên đương nhiên cũng nhìn ra được. Năm nay xem như
Phó gia ở Tín Đô cũng được 3 năm, trước tháng 7 năm ngoái, quận vương
phủ cùng nhà mình không hề lui tới, hiện tại Từ Yến thân thiết như thế,
khẳng định là có thỉnh cầu. Tín Đô vương không thích giao tiếp cùng quan viên lớn nhỏ Ký Châu, trên quan trường là không cần cầu nhà mình, không cầu tiền đồ, cũng không thể nào là vì một hồng bao nhà mình, vậy thì
chỉ còn người.

Phó Uyển đã đính hôn, Phó Tuyên mới 10 tuổi, dung mạo Phó Dung khuynh
thành lại đang tuổi dậy thì, trừ bỏ nàng thì có thể là ai? Mà Từ Yến từ
sau lần găp ở Trúc Lâm tự mới bắt đầu thân thiện, vừa vặn chứng minh
điểm này.

Phó Tuyên không thấy tỷ tỷ rình coi, không có mừng thầm, bình tĩnh như
người không có chuyện gì, hơi chút yên tâm. Chỉ cần tỷ tỷ đừng vì Từ Yến cám dỗ mà quên quy củ, những chuyện khác tự có trưởng bối làm chủ.

Kiều Thị cũng lặng lẽ thu lại nét hưng phấn. Nữ nhi không hiểu là tốt
nhất, hôn sự vốn nên do bà và trượng phu bận tâm. Trên mặt tuy bình tĩnh nhưng trong lòng vui rạo rực.


Từ Yến thân phận tôn quý, dung mạo tuấn lãng, mọi điều đều xứng với nữ
nhi nhà mình, càng khó được là trong nhà Từ Yến không có huynh đệ, tương lai không có kẽ hở chị em chồng. Quận vương phi nhìn lãnh đạm, ngôn
hành cử chỉ đều quá lễ nghĩa tới khi kết thúc, không có khinh thường các bà là phu nhân của quan viên bình thường. Về phần Từ Tịch, cô nuơng nào sớm muộn cũng phải xuất giá, không có cản trở chuyện anh trai và chị
dâu.

Nùng Nùng của bà xinh đẹp quyến rũ, chỉ riêng vẻ kiều mị thôi cũng đã đủ được người ta hận không thể đem nàng nâng niu trong lòng bàn tay. Khi
ra ngoài làm khách lại biết tiến lùi, hào phóng thong dong, tốt như vậy
nên xứng với người mọi phương diện đều hàng đầu.

Kiều Thị càng cân nhắc thì càng thấy hài lòng, trở về cùng trượng phu
thương lượng một chút, để ông ấy để ý thử, dò nghe cách làm người của Từ Yến trước. Tương lai Từ Yến thật sự tới hỏi cưới, bọn họ cũng đã chuẩn
bị. Nếu do bà hiểu sai thì cũng không có gì, Nùng Nùng của bà không sợ
lấy không được người trong sạch, chỉ là sau này cùng Từ Yến giao tiếp
nên cẩn thận một chút, không quá lạnh nhạt cũng không quá nhiệt tình,
miễn cho Từ Yến khinh thường Nùng Nùng.

Phó Dung không cần nhìn mẫu thân cũng biết bà nghĩ gì. Kiếp trước mẫu
thân rất thích Từ Yến, lần này cũng không khác bao nhiêu. Phó Dung cũng
không sốt ruột, Từ Yến biết lấy lòng người khác, nàng không muốn gả, cha mẹ cũng không ép nàng. Nếu có cơ hội, nàng thật sự muốn khuyên Từ Yến
một câu, bảo hắn đừng phí tâm, đáng tiếc Từ Yến không mở miệng, nàng lại không thể đứng trước mặt hắn nói rõ. Ngộ nhỡ hắn thẹn quá hóa giận nói 1 câu: “ Cô nương đã hiểu lầm, ta không thích cô nương.” Truyền ra ngoài
thì nàng không có đường sống.

Bất quá Từ Yến sẽ không nói thế đâu nhỉ? Đường nét gương mặt nam nhân
gầy gò tiều tụy đột nhiên hiện lên trong đầu, Phó Dung phiền chán nhắm
mắt lại. Vẫn không gặp thì sẽ tốt hơn, nàng không để ý tới hắn, thời
gian dài hắn cũng sẽ phai nhạt, không có được thì sau này đương nhiên sẽ không khổ?

Trên đường đi cứ mãi suy nghĩ miên man, Tề phủ đã ở trước mắt, nam nữ như cũ tách nhau ra đi.

Trước cửa chính, thấy Từ Yến cùng Phó Thần sóng vai đi tới, con ngươi Tề Sách híp lại, lập tức vui mừng đi đón khách: “ Vân Thăng trở về khi
nào? Bá phụ, bá mẫu cũng về sao? Ta nhớ được ngươi nói nguyên tiêu
trước….

Từ Yến khẽ cười: “ Không có, là ta không quen kinh thành náo nhiệt nên

trở lại sớm, vừa vặn nhà ngươi mời khách, ta liền tới đây thăm, Bá Ngọc
sẽ không trách ta không mời mà tới chứ?”

Tề Sách hỏi ngược: “ Nếu ta trách ngươi, thế tử sẽ giận dỗi bỏ đi sao?”

2 bạn tốt nhìn nhau cười, Tề Sách lại đi tiếp Phó Thần, rất nhanh mọi
người cùng đi về hướng nội viện. Cửa hông bên kia thì không thuận lợi
như vậy. Hôm nay không biết xảy ra chuyện gì, trong ngõ hẻm dừng vài
chiếc xe ngựa. Xảo Hạnh đi đến bên đường nhìn quanh phía trước rồi trở
về báo: “ Phu nhân, nô tỳ thấy chúng ta phải chờ khoảng một chung trà.”

Kiều Thị gật đầu, nói với 2 nữ nhi: “ Chúng ta tới chậm.”

Cửa trước Tề gia mời khách, các nàng xem như đến sớm một chút, hiện tai
muộn rồi cùng 1 ít khách ngoài thành đụng nhau, có thể không chen nhau
sao? Ngồi chờ nhàm chán, Phó Dung lặng lẽ đẩy rèm xe ra. Đối diện là
tường viện cao lớn bền chặt của Tề phủ, mùng 3 ngày đó có tuyết rơi lớn
nên trên đường còn đọng lại nhiều tuyết. Bên này Tề gia đã quét tước
sạch sẽ, tuyết tan đọng lại trên phiến đá xanh ở dưới ánh mặt trời phản
ra ánh sáng lạnh lùng.

Khi hô hấp có sương trắng nhẹ nhàng bay ra ngoài, Phó Dung kìm lòng
không được khép lại áo choàng, vừa định lùi về trong xe, thoáng thấy cô
nương choai choai quần áo lam lũ từ gốc tường đi tới. 2 tay luân chuyển
co lại trong ống tay áo, đi được mấy bước nâng tay cúi đầu gạt lệ, nhìn
như thế nào cũng đáng thương. Phó Dung cũng không phải là đại thiện
nhân, nhìn thấy chỉ nhíu mày liền muốn buông rèm. Đúng lúc này, nha đầu
kia nhìn thấy, ngẩng đầu nhìn sang, lúc này nàng cách xe ngựa Phó gia
rất gần. Đừng nhìn nàng ăn mặc rách, trên đầu lại ngay ngắn, sạch sẽ, 1
khuôn mặt tròn bị lạnh tới trắng bệnh, theo động tác ngẩng đầu của nàng
hoàn toàn trình diễn trước mặt Phó Dung.

Tay Phó Dung xiết chặt, động tác buông cửa sổ sững lại. Tiểu nha đầu
nhìn thấy, trong mắt hiện lên hi vọng, vội vàng để cánh tay xuống mà
chạy tới, đến trước xe bị các ma ma ngăn lại, tiểu nha đầu cũng không
hoảng, nhìn Phó Dung ánh mắt khẩn cầu nói: “ Tam tiểu thư xin thương
xót, thưởng cho nô tỳ ít tiền, phụ thân của nô tỳ bị bệnh sắp chết, van
cầu người…” Nói xong liền quỳ xuống, cuống quýt dập đầu.

“ Ngươi nhận ra ta?” Phó Dung cúi đầu nhìn nàng, Phó Tuyên bên cạnh Kiều Thị tò mò cũng nghiêng người nhìn sang.

Tiểu nha đầu lau nước mắt nói: “ Nô tỳ là Ngọc Châu, là nha hoàn thô sử

trong viện nhị tiểu thư Tề phủ, khi tam tiểu thư lại đây chơi nô tỳ đã
thấy qua. Đầu xuân năm ngoái nô tỳ trải qua cơn bệnh nặng, nhị tiểu thư
sợ nô tỳ không qua khỏi nên đuổi nô tỳ ra ngoài. Hôm nay nô tỳ tới đây
cầu tỷ muội trước kia cho mượn tiền thuốc, nhưng các nàng…” Trên Tề Trúc còn các tỷ tỷ nhưng đã sớm gả cho người.

“ Đầu xuân năm ngoái, ngươi bị bệnh gì?” Mặt Phó Dung trắng bệnh, cắt
không còn giọt máu, chặn ngang lời nàng nói, thân mình khống chế không
được run lên. Phó Tuyên ngồi kế bên nàng, vóc người nàng nhỏ nhắn nên
không thấy người quỳ ở bên ngoài, phát giác tỷ tỷ không đúng nhìn như
tức giận, vội vàng ôm lấy Phó Dung, ngăn nàng không bị run. Sau đó nàng
biết vì sao tỷ tỷ tức giận.

“ Bệnh thủy đậu, thầy thuốc nói đây là bệnh dễ truyền nhiễm, nên nhị tiểu thư không cần nô tỳ.”

“ Sau khi ngươi chuyển ra ngoài, nàng, tỷ muội trước kia có đi thăm
ngươi không?” Phó Dung nhìn tường viện Tề phủ hỏi, nếu không có Phó
Tuyên ra sức vạch tay nàng, chỉ sợ nàng nắm chặt tay, lấy khí lực hiện
nay của nàng móng tay có thể cắm sâu vào trong thịt.

Tiểu nha đầu nghi hoặc vì sao Phó Dung hỏi như vậy, nhớ lại một phen
nói: “ Có, nhị tiểu thư tìm được 1 phương thức cổ truyền cho nô tỳ, nói
là dùng mứt táo bôi lên nốt đậu…”

Nghe tới đây, mặt Phó Dung bỗng chốc tái xanh, muốn ngăn nàng đừng nói
nữa, há miệng ra liền vội vàng che miệng lại. Kiều Thị nhanh tay lẹ mắt, lấy ống nhổ trong góc đưa tới trước mặt Phó Dung, lạnh mặt giúp nữ nhi
vỗ lưng, trong mắt hận ý ngất trời.

Ánh mắt Phó Tuyên cũng đỏ, lắng nghe tỷ tỷ không ngừng nôn khan, 2 tay
xoắn khăn xuýt muốn đứt, ngừng lại 1 lát mới ngó đầu, nhìn trái phải
thấy không có người để ý đến động tĩnh bên này, nói khẽ với vẻ mặt không hiểu của Ngọc Châu: “ Ngươi đi về trước, coi như không có nói chuyện
với chúng ta, sau đó tới Phó phủ tìm ta lấy tiền thuốc.”

Ngọc Châu cũng là nha hoàn đi ra từ đại trạch, mơ hồ đoán được cái gì,
dập đầu tiếp tục ôm tay áo đi về phía trước. Bởi vì có hi vọng nên bước
chân nhẹ nhàng hơn.

Phó Tuyên nhìn nàng đi xa, nhìn tòa nhà đối diện lạnh giọng phân phó Xảo Hạnh: “ Ngươi đi Tề phủ một chuyến, nói sáng nay ta ăn phải đồ hỏng bị
đau bụng, thân thể không thoải mái nên về trước.”

“ Có cần nói với lão gia một tiếng hay không?” Trong giọng nói của Xảo Hanh cũng mang theo hận ý.

“ Không cần.” Là giọng nói suy yếu của Phó Dung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận