Con Đường Sủng Hậu (Sủng Hậu Chi Lộ)

Từ Yến, Tề Sách cùng Phó Thần cùng sóng vai đứng một bên
nhìn theo truởng bối đi về phía trước, mẹ con Kiều Thị đi phía sau. Phó Uyển mặc áo tím nhạt cùng quần trắng thanh nhã khéo léo, Phó Dung một thân quần áo trắng, vốn là đi lễ phật, mà
nơi đây càng thanh u yên tĩnh mặc như vậy càng đáng chú ý. Từ
Yến không tự chủ nhìn tiểu cô nương lâu hơn, chỉ liếc nhìn thôi
mà trong lòng giống như có gió nhẹ thổi qua, lại giống như
nước mùa xuân từ đáy lòng tràn ra.

Mĩ nhân như kiếm

Cả phòng đầy kiếm nhìn như giống nhau, người chọn kiếm luôn căn cứ vào độ sáng bóng ở lưỡi kiếm tìm cái hợp tâm ý hắn. Tuyển kiếm cần sự hiểu biết tỉ mỉ, còn nhìn người thì không giống thế, có một số người khi ngươi nhìn thấy nàng thì sẽ rơi vào nhất
kiến chung tình, tới khi quen thuộc phát hiện đối phương chỉ
thường thôi. Nhưng lúc ban đầu khi gặp nhau một cái chớp
mắt,trong mắt chỉ còn đối phương tâm hồn như ngủ mơ.

Từ Yến kinh ngạc nhìn cô nương kia, nàng rất đẹp so với những
cô nương hắn đã gặp qua đều đẹp hơn. Làm cho Từ Yến cảm thấy
những thứ mà nàng có nhưng những nữ nhân khác đều không có, như hoa
điền trên trán nàng tươi mát thoát tục lại vừa quyến rũ. Đổi
lại người khác thì không ra cảm giác này, còn làn mi mắt nàng cũng không thể che đậy đôi mắt, bên trong đôi mắt đó như có làn
sóng gợn nhẹ, nhìn như nhã nhặn lịch sự đạm nhạt, giống như
muốn nói lại thôi.

Nàng cứ lướt qua hắn như thế thuỷ chung chưa nhìn hắn một lần.
Khiến hắn lần đầu tiên bị một cô nương lạnh nhạt đi qua không hề nhìn hắn thì âm thầm thất vọng.

Hình như là tam cô nương của Phó gia? Từ Yến còn muốn nhìn theo thân ảnh của tiểu cô nương kia, thì Tề Giản, Tề Sách, Phó Thần đồng thời cũng xoay người, chặn lại tầm mắt của hắn. Tề
Sách theo sát hắn nên mở miệng trước: “ Chúng ta đi thôi, đã lâu chưa từng ôn chuyện.”

Từ Yến thuận thế thu hồi tâm, xoay người đi. Rốt cuộc vẫn là
thế tử phủ Quận vương,thất thố ngắn ngủi đã là hiếm thấy,
Phó Thần rất nhanh phát hiện, vị thế tử Quận vương này nói
với hắn nhiều hơn so với trước đây. Tuy đều là quý công tử
thành Tín Đô, nhưng hắn đến sau nên luận giao tình sẽ kém hơn
Từ Yến với Tề Sách, thân phận Từ Yến không cần xem sắc mặt
hay làm thân với bất luận kẻ nào, không thì sẽ khách khí xa
cách với hắn.

Nhưng Phó Thần không cao hứng nổi, ngày hôm qua thì Uyển Uyển

bị người coi trọng, hôm nay lại đến phiên Nùng Nùng sao? Muội
muội nhà mình không người hỏi thăm hắn tức giận những người
đó không có ánh mắt, nhưng khi muội muội được người ta liên
tiếp nhìn chằm chằm, bảo bối mà Phó Thần trông từ nhỏ đến
lớn không muốn người ta đoạt đi.

Hắn không quá thân thiện nói chuyện cùng ba người, ánh mắt
nhìn về phía viện giảng kinh, chỉ mong kết thúc sớm để người
một nhà về nhà sớm. Cách một bức tường, trong viện giảng kinh có một gốc cây hoè cổ khoảng bốn năm trăm tuổi, cành lá xum
xuê như một cái lọng. Đàn giảng kinh được thiết lập dưới gốc
cây hoè, kỳ thực rất đơn giản chỉ có một cái bồ đoàn chỉ
chờ cao tăng đến ngồi, bên cạnh cũng không có chén nước trà,
nhưng vì đơn giản tự nhiên mới làm tâm linh người khác thanh
thuần.

Sau khi vào, Phó Dung theo bản năng tìm kiếm Quận vương phi, thấy được Quận vương phi ngồi vị trí đầu tiên như có một mình bà,
ngửa đầu nhìn cây không biết đang nghĩ gì, đám nữ quyến phía
sau đều yên tĩnh, nín thở ngưng thần, nhìn thấy các nàng khẽ
gật đầu chào hỏi không hề lên tiếng hàn huyên.

Phó Dung có một chút hâm mộ Quận vương phi, trời cao hoàng đế
xa đừng nhìn trong kinh thành có nhiều vương gia vương phi. Nhưng
ở thành Tín Đô, Quận vương phủ chính là trời, trong thành Quận vương phi chính nữ nhân tôn quý nhất, không ai dám đắc tội với
bà, cho dù là Tín Đô vương Từ Diệu Thành, dù không thích bà
nhưng mỗi tháng cũng gặp một ngày, mặt ngoài kính trọng cũng
là cho bà.

“ Chúng ta đi tới thỉnh an Quận vương phi.” Tề lão thái thái
nhẹ giọng nói, đều là lão phu nhân của nhà quan gia cho nên cấp
bậc lễ nghĩa phải có. Kiều thị cũng có tư cách bái kiến
Quận vương phi, liền dẫn ba nữ nhi đi qua.

Phó Dung chậm rãi đi tới gần Quận vương phi, trong lòng lại
khiếp sợ. Nếu như kiếp trước người nàng hận nhất là Tề Sách
hại chết tỷ tỷ, người thứ hai nàng hận là bà bà khi dễ, tra
tấn nàng. Nàng cho rằng khi gặp lại trong kiếp này vẫn hận nữ nhân này, khi đến gần nhìn thấy Quận vương phi hơi gầy nhưng ung dung lạnh lùng diễm lệ, Phó Dung lại không có cảm giác gì, tâm
tình bình tĩnh như nước.


Là bởi vì biết đời này nàng sẽ không gả vào Quận vương phủ,
cho nên Quận vương phi ngầm cố chấp vô lý cũng không liên quan
đến nàng sao? Đúng rồi, nàng trọng sinh có một số người không
hề tương quan, cần gì phải cố chấp oán hận kiếp trước? Đường
rộng thênh thang, trời cao lồng lộng, ai đi đường nầy là xong: “ Bái
kiến Quận vương phi nương nương.” Tỷ muội Phó Dung cùng nhau hành lễ.

Quận vương phi lớn hơn Kiều Thị 2 tuổi, sống an nhàn sung sướng
nên nhìn bộ dáng lớn hơn 20 tuổi, bà ngồi đoan trang đánh giá 4 tiểu cô nương trước mặt, khoé miệng khó phát hiện khẽ nhếch
lên, miễn cưỡng coi như cười: “ Ừm, sớm nghe 3 cô nương Phó gia như hòn ngọc quý trên tay, hôm nay vừa thấy danh bất hư truyền,
cùng A Trúc tương xứng, sau này có rãnh rỗi đến quý phủ chúng ta chơi, cùng làm bạn với Tịch Nhi.”

Kiều Thị vui vẻ nói: “ Nương nương có lời là phúc khí của các nàng.”

Quận vương phi gật đầu, tỳ nữ bên cạnh đưa lễ gặp mặt, ngày
hôm qua người Phó gia mới lên núi thì bà cũng biết. 3 tỷ muội
phân biệt được 3 vòng phỉ thuý tinh chất như nhau, xanh thẫm
sáng bóng.

Phó Dung vuốt nhẹ vòng phỉ thuý trên tay, chỉ cảm thấy buồn
cười. Thật là kỳ lạ, kiếp trước Lương Ánh Phương không mời nàng tới Trúc Lâm tự, nàng đương nhiên cũng không gặp Quận vương phi
ở đây. Đầu xuân năm sau, trong tiệc hoa Quận vương phủ mới gặp,
không nghĩ tới khi nhận được lễ vật thì cũng như nhau. Khi đó nha
hoàn bên cạnh Quận vương phi nói 3 chiếc vòng này lấy từ hang
phỉ thuý, Quận vương phi cố ý lưu lại cho tỷ muội nàng, Phó
Dung chỉ coi như lời khách sáo, hiện tại xem ra là việc có
thật.

Quận vương phi rất có tâm, là người có tâm tư, sau này nàng
muốn làm tiểu xảo trốn tránh lười biếng cũng không qua pháp nhãn
của người ta, mà mặc người nắn bóp. Không vì cái gì khác vì
tránh bà bà lợi hại này, đời này nàng cùng Từ Yến không thể dính dấp. Phó Dung im lặng đứng bên cạnh tỷ tỷ, nghe Tề phu
nhân cùng Quận vương phi nói chuyện: “ Nương nương sao không mang
theo quận chúa.”

Quận vương phi nói: “ Mấy ngày nay nàng lười nên không muốn ra

cửa.” Tề phu nhân nói một ít phương pháp điều dưỡng thân thể
cho tiểu cô nương, Phó Dung không yên lòng nghe liếc mắt nhìn
thấy Tề Trúc sùng bái nhìn Quận vương phi, nghĩ tới ở bên
ngoài nghe tiếng nũng nịu kia: “Thế tử ca ca.” Tâm tư giật giật

Nàng biết Tề Trúc thích Từ Yến, sau này Từ Yến đối với nàng ái mộ rất rõ ràng, Tề Trúc liền lặng lẽ thu tâm, còn thành
tâm chúc phúc nàng và Từ Yến trăm năm hảo hợp. Lúc ấy Phó
Dung thấy nàng thật rộng lượng, bây giờ suy nghĩ lại Tề Trúc
có thể làm chuyện hại tỷ tỷ, kiếp trước lạc quan hào phóng
làm rõ phải trái, có mấy phần thật, mấy phần giả.

Đánh tiếc nàng ta phải thất vọng rồi, Từ Yến căn bản không thích nàng ta, Từ Yến thích…

Phó Dung đột nhiên nhíu mày, Từ Yến đương nhiên thích nàng,
nhưng kiếp này nàng tránh không đáp lại, Từ Yến cùng Tề Trúc
có khả năng không?

Tề đại lão gia là quan lớn, luận thân phận Tề Trúc rất vừa
mắt Quận vương phủ, trong lòng Phó Dung cảm thấy không vui. Nàng
không để ý Từ Yến lấy người khác, nhưng người đó không phải
là Tề Trúc, bởi vì Tề Trúc không xứng.

Nhưng nàng có biện pháp nào? Từ Yến lấy ai là do hắn hay cha
mẹ hắn quyết định, duy chỉ riêng nàng là không thể can thiệp,
nàng cũng không có lập trường can thiệp. Xem thử một chút, Từ
Yến sớm nhận thức Tề Trúc, nếu kiếp trước không coi trọng thì kiếp này cũng chướng mắt.

Cùng mẫu thân trở về vị trí, Phó Dung nhìn về phía cao tăng
bên chính đường, đem những tục niệm kia thu lại. Phật lý có
thể tĩnh tâm, khi nghe xong đứng dậy Phó Dung cảm thấy cả người thoải mái.

Mọi người theo tôn ti rời đi, Quận vương phi đi đầu, theo sau là
nữ quyến Tề gia, mẹ con Kiều Thị đi sau cùng vừa đi vừa trò
chuyện. Phó Dung không có tâm nhìn Từ Yến, nghiêm túc cùng tỷ
tỷ muội muội giảng giải phật lý, bởi vậy không phát hiện Từ
Yến nghênh đón Quận vương phi, khi nhìn về phía nàng, thì trong
ánh mắt có chờ mong.

Tề Sách ngược lại thấy rõ ràng, Phó Dung đối với công tử cao
quý nhất thành Tín Đô căn bản không có chú ý thì hài lòng.
Dung mạo Phó Uyển ôn nhu đoan trang hào phóng, là thê tử lý
tưởng mà hắn chọn nhưng không nhất thiết phải lấy nàng.

Phó gia cả nhà hoà thuận, tỷ muội tình thâm, nếu Phó Uyển

biết muội muội thích hắn, còn nhiều lần phá hoại kế hoạch
hắn tiếp cận nàng, Phó Uyển chắc chắn sẽ không gả cho hắn.
Tối hôm qua sau khi nghĩ thông suốt, Tề Sách triệt để bỏ qua
Phó Uyển, chỉ là không biết cư xử như thế nào với Phó Dung nha đầu kia. Nam nhi đại trượng phu không cùng tiểu cô nương đấu,
nhưng nhớ lại tiểu cô nương trên thuyền dùng ánh mắt khiêu khích
đến cùng thì khó mà bình tĩnh.

Sáng sớm hôm nay, nhìn thấy nàng mặc đồ trắng như tiên tử đi
tới, mỗi cử chỉ nụ cười đều rất đẹp. Tề Sách đột nhiên phát hiện, mĩ nhân quốc sắc thiên hương như vậy yêu thích mình, sao
hắn không thuận theo cưới nàng về?

Muội muội không thích Phó Dung, cũng may hai người bằng tuổi,
Phó Dung vào cửa thì muội muội cũng đã gả đi, chị dâu em
chồng chung đụng thì ít xa cách thì nhiều, tự nhiên sẽ không
nháo ra chuyện lớn. Phó Dung không đủ đoan trang, hắn có thể
chậm rãi dạy nàng, làm cho nàng lên được phòng khách nhưng
không mất đi vẻ kiều mị.

Thê tử quan trọng nhất là hầu hạ trương phu, mà Tề Sách tin
tưởng chuyện như vậy Phó Dung có thể thắng được tỷ tỷ của
nàng. Càng nghĩ càng cảm thấy khả thi, đợi Tề Sách phát hiện
Phó Dung đối với hắn toàn tâm toàn ý ngoài ý muốn đã động
tâm. Bởi vì thích nên mới không dung được hắn mơ ước tỷ tỷ, nữ nhi ghen tuông không coi là bệnh nặng.

“ Bá mẫu đi thong thả, chúng con về trước.” Quen thuộc hành lễ
với Kiều Thị, xoay người phía trước, Tề Sách nhìn trộm Phó
Dung đồng thời Phó Dung nghe được âm thanh nhìn lại…

Phó Dung có một đôi mắt linh động phi thường xinh đẹp, tâm cảnh
bất đồng, ý tưởng liền bất đồng, tưởng tượng bộ dạng Phó
Dung sau khi làm thê tử, Tề Sách liền bắt đầu thưởng thức dung
mạo tiểu cô nương, nhìn tiểu cô nương ái mộ hắn cười ôn nhu một
cái, thế này mới xoay người rời đi.

Phó Dung ngưng một lát mới giật mình, nổi một lớp da gà. “ Có
phải lạnh không?” Phó Uyển thân thiết nắm tay nàng, tay hơi lạnh không khỏi nhỏ giọng trách cứ: “ Trên núi lạnh, đã kêu muội
mặc nhiều muội không nghe, hiện tại biết lạnh chưa?”

Phó Dung mặc tỷ tỷ lải nhải, trong đầu chỉ còn nụ cười ôn nhu của Tề Sách. Sống cả hai đời, Phó Dung tự nhận mình rất
hiểu nam nhân, trước mắt lại hoàn toàn không đoán ra tâm tư của
Tề Sách. Cười tiếu lý tàng đao như thế? Là một loại thị uy
khác? Phó Dung lại rùng mình một cái, nếu Tề Sách thật sự
muốn thị uy, nàng thà rằng hắn hung hăng trừng mắt liếc nàng….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận