Con Đường Phía Trước


Cuối Thu thời tiết không nóng rực như mùa hạ, cũng không lạnh giá như mùa đông, khí hậu mát mẻ và trong lành, trên bầu trời là đám mây trắng bồng bềnh trôi nhẹ, thỉnh thoảng từng làn gió hiu hiu thổi nhẹ làm lá cây xào xạt nghe thật vui tai.Y Nhã lúc này đang chen lẫn trong đám người đổ xô về Đình viện, không khí buổi sáng rất náo nhiệt, từ các đường lớn, ngõ nhỏ kẻ đi người đến tấp nập.Đình viện hôm nay uy nghi hơn hẳn ngày thường, được xây biệt lập trên khoảng đất lớn, nằm phía Nam của Huyện.Đình viện là một ngôi nhà to, rộng xây bằng những cột gỗ tròn to thẳng tắp trên những tảng đá lớn, tường đình xây bằng gạch bao xung quanh, sân đình rộng thênh thang lát bằng gạch vuông đỏ au.


Phía trước là cổng Đình uy nghi, bề thế đóng mở bằng hai cánh cửa gỗ lớn, phía bên ngoài là hai con sư tử biểu thị cho sức mạnh và quyền lực.Đội ngũ thị vệ tầm năm mươi người đứng hai bên cổng Đình, phía giữa cổng đình là năm viên quan, cổng Đình mở lớn, từng viên quan lần lượt kiểm tra lệnh vị của sĩ tử xong rồi để họ tiến dần vào Đình kiếm chổ ngồi của mình.Y Nhã là sĩ tử báo danh gần cuối, sau khi cô tiến vào Đình viện tìm được chổ ngồi của mình cũng là lúc một tên thị vệ hét lớn.“Giờ thi, nội bất xuất, ngoại bất nhập” sau đó cùng với mấy tên thị vệ còn lại đóng cửa đình, các viên quan cũng không vào được.Phía trong Đình hai hàng thị vệ từ trong tiến ra, xếp ngay ngắn hai bên.Y Nhã ngồi xếp bằng gần cuối, trước mặt là thư án, tập giấy, bút và nghiêng mực, xung quanh các sĩ tử ai nấy đều hồi hộp, cô còn thấy tấm lưng ướt đẫm của ông lão ngồi trước mặt.

Ngước đầu nhìn về phía trước, vì khoảng cách khá xa nên chỉ thấy thân ảnh thon dài của Trang Cơ Hy ngồi trên thư án phía trong Đình viện.Cơ Trang Hy gật đầu với thị vệ bên cạnh, thị vệ liền hô lớn.“ Phát hiện gian lận, chém đầu.


Ồn ào, hỏi bài, đuổi khỏi kì thi, tất cả nghe rõ chưa”Thì những tiếng vâng, dạ to nhỏ vang lên.“Sau ba tiếng trống đề thi hạ xuống, bất kì tiếng động nào vang lên sẽ bị đuổi ra khỏi đây”Y Nhã nắm chặt tay ngước nhìn dải lụa trắng treo bên cạnh Cơ Trang Hy, lúc này khá mong chờ, không biết khảo thí Nhị công tử ra là gì.Ba tiếng trống vang lên, từng dòng chữ đen hiện dần trên dãy lụa trắng muốt.“Làm sao có thể lưỡng toàn, có được cũng đồng thời mất đi, may mắn hay bất hạnh chỉ khác biệt ở cái được và mất, cái nào nặng, cái nào nhẹ”Tức thì tiếng xì xầm vang lên, thị vệ hét lớn “Yên lặng”.Đình viện lúc này có người thì bắt đầu cắm cúi viết, có người thì nghĩ mãi chẳng ra câu nào, có những đứa trẻ mặt méo xệch đi đọc không hiểu đề thí là gì.Hít lấy một hơi dài, đọc đi đọc lại dòng chữ kia, trong đầu Y Nhã từng dòng chữ, từng ý tưởng xuất hiện, bình tĩnh sắp xếp nội dung câu chữ, với tay lấp giấy, điền tên và chấm mực bắt đầu làm bài.Càng viết càng đắm chìm vào cảm xúc, ồ ạt như những con sóng, từng nét chữ thanh mảnh in lên trang giấy trắng, thời gian như ngừng lại, thậm chí Cơ Trang Hy đi ngang qua mấy lần, cô cũng không biết.Khi viết đến chữ cuối cùng là hơn mười trang giấy, hong mực khô, cẩn thận xếp lại thứ tự, còn tầm nửa khắc đồng hồ nữa là hết giờ, cô tiến lên nộp bài.Trước mặt Cơ Trang Hy không dám ngẩng đầu lên, nộp xong bài cô trở về chổ ngồi, sau khi ba tiếng trống vang lên, cửa Đình mở ra, sĩ tử lục đục đi ra ngoài.Y Nhã nhanh chân lẩn người vào đám đông, vừa đi vừa nghĩ về đề thí lúc nãy, đề thí tương đối khó, nhiều người đọc còn chưa hiểu, huống gì phải lý giải nó.Giờ là giữa chiều, người dần dần thưa thớt, trên đường lác đác vài người qua lại, Y Nhã đến bên cạnh con sông nhỏ, dòng sông uốn lượn bao bọc quanh một viện phủ, hai bên bờ sông là dãy liễu rũ in bóng trên mặt hồ xanh vắt, cô đến bên cạnh một rễ cây liễu già, ngồi dựa lưng lên thân cây, mắt lim rim nhắm lại hít lấy không khí trong lành.“Đừng nói nữa, chàng cút đi”.“Chờ ta...ta hứa với nàng...năm sau...năm sau nhất định sẽ đậu”.“Đề thí không hiểu, đừng nói là năm sau, e là cả đời này chàng cũng không đậu nổi”Âm thanh cãi nhau ồn ào vang lên, Y Nhã giật mình mở mắt thì thấy nam nhân đằng sau đang kéo tay nữ nhân, nữ nhân vùng vằng chạy về phía cô đang ngồi.Nam nhân dáng người cao lớn, làn da màu đồng, nhìn thật thà, còn nữ nhân hơi mập, nhín khá là phúc hậu, hình như cô gặp ở đâu rồi, nhìn kĩ hóa ra là phu thê bán đậu phụ gặp lúc báo danh, đúng là có duyên.“Ồ, lại gặp hai vị”.Nữ nhân nhìn cô hỏi “Đệ là...?”Y Nhã nhanh nhẹn đáp “Đệ lặp hai người lúc báo danh, chúng ta thật có duyên”.“À...ta nhớ ra rồi” rồi nhanh nhẹn ngồi bên cạnh Y Nhã, còn ánh mắt lườm nam nhân đang cười hề hề đứng bên cạnh.Trong lúc trò chuyện thì biết được đôi phu thê kia là Triệt huynh, Triệt tỷ, con họ gọi cô là Diệp đệ.


Triệt huynh đọc không hiểu đề thí, nên nộp giấy trắng, nãy giờ đôi phu thê này cãi nhau là vì lý do đó.“Còn đệ, đệ làm được không?”“Đệ chỉ viết được mấy câu thôi ạ” Y Nhã khiêm tốn đáp.“Chàng xem, đệ ấy còn nhỏ còn hiểu được đề, chàng thì sao, ngay cả đề cũng không hiểu nổi” Triệt tỷ ánh mắt lườm lườm liếc xéo trượng phu mình.“Hề hề...ta năm sa lại cố gắng tiếp, nương tử...nàng tha lỗi cho ta”Y Nhã nhìn nam nhân nắm tấy lấy tay nương tử mình nũng nịu mỉm cười, hi vọng cô sẽ tìm được nam nhân dịu dàng với cô như vậy.Thấy sắc trời cũng đã tối, họ kêu cô cùng về nhà ăn cơm, Y Nhã sảng khoái đồng ý, được bữa cơm chùa dại gì không đi.Nhà của Triệt huynh nằm trên con ngõ nhỏ, đâm ra phía con đường lớn, trong nhà đơn giản, chỉ có ba cối xay đậu, phía bên phải góc nhà là tầm năm bao đậu lớn.“Nhà huynh bán đậu mấy năm rồi?”“Bán đậu cũng hơn 10 năm, sạp bán ở ngã tư chợ Huyện” Triệt huynh vừa đá nhẹ bao đậu vừa cười nói.“Khách mua nhiều không ạ”“Khách quen, đủ ăn thôi”Đậu phụ bán là đậu phụ trắng, mỗi lát đậu phụ bằng bàn tay tầm 10 xu, cũng tương đối rẻ.

Y Nhã nghĩ hồi lâu liền hỏi“Nhà huynh bán đậu hơn10 năm, có tên tuổi gì không ạ”“Tên tuổi gì?” Triệt huynh ánh mắt không hiểu nhìn Y Nhã hỏi.“Khách muốn đến mua đậu phụ, họ chỉ cần nói tên với người khác là biết được sạp đó là sạp bán đậu phụ 10 năm của huynh, huynh hiểu không” Y Nhã kiên nhẫn giải thích.Triệt tỷ bưng mâm cơn từ bếp đi lên, ánh mắt sáng lên hỏi “Đệ...đệ nói rõ hơn cho tỷ được không ”“Muốn để khách biết nhà huynh bán đậu phụ lâu đời và nổi tiếng, huynh phải đặt cho nó một cái tên như Đậu phụ gia truyền Triệt Nhị, lâu dần sẽ được mọi người nhớ đến, nhắc đến tên huynh người ta liền nhớ đến nhà huynh bán đâu phụ, huynh hiểu chứ”“Ta hiểu...!nhưng chúng ta bao giờ nghĩ đến?”Triệt tỷ xem vào nói “Vậy bây giờ đặt tên luôn đi.”Làm 10 năm giờ mới đặt tên, ôi, có quá muộn rồi không....Y Nhã nghĩ thầm.“Đệ thông minh như thế, đặt giúp tỷ một cái tên”.“Đúng...đúng đấy” Triệt huynh hào hứng tiếp lời.“Huynh kiếm cho đệ một tấm bảng, đệ viết lên khi bán hàng huynh treo trước sạp hàng là khách đến mua lâu dần sẽ nhớ”Tấm bảng nhanh chóng được Triệt huynh tìm về, Y Nhã nghĩ một hồi rồi múa bút viết“Đậu phụ gia truyền Triệt Nhị - Tinh hoa nghìn năm hội tụ”, sau đó vẽ thêm vài cái đĩa trên là đậu phụ tỏa hương thơm ngào ngạt, đơn giản nhưng bao gồm những gì muốn nói.


Phu thê Triệt huynh xem xong cứ tấm tắc khen hay, cảm ơn cô rối rít, bảo là ngày mai sẽ đem ra treo ở trước sạp.Y Nhã đề nghị là nên treo thêm một biển ở nhà nữa, lâu dần mọi người sẽ biết đây là nơi làm đậu, sẽ trực tiếp đến mua, không cần phải ra sạp.Gần tối Y Nhã mới trở về, từ cổng sau đi vào, cả hậu viện chìm dần vào bóng đêm, cô trở về phòng, đốt đèn lên và bắt đầu luyện vẽ tranh, cô vô thức nhớ lại hình ảnh của Nhị công tử, ánh mắt, sống mũi, bờ môi, gò má...tất cả đều rất gợi cảm, liền vẽ một bức chân dung, ngồi miệt mài vẽ mà quên mất thời gian, ngủ thiếp đi lúc nào không hay, khi ánh sáng ngọn đèn dầu le lói vụt tắt thì, thì bên ngoài tiếng bước chân, tiếng hét to của Lưu tổng quả làm cô tỉnh giấc.“Tất cả hạ nhân đến trước sân tiền viện ngay lập tức”.Y Nhã vội vàng bật người dậy, lẫn trong đám hạ nhân bước nhanh về tiền viện, trước sân tiền viện là tầm hơn năm mươi nha hoàn quỳ gối giữa sân, liếc mắt mắt về phía trước, thì một nha hoàn đang bị đánh cho tơi tả, y phục rách nát.Thị vệ lực lưỡng đang đánh từng roi lên da thịt rớm đầy máu, ngồi trên ghế là một phụ nhân tầm hơn bốn mươi tuổi ánh mắt sắc lạnh, bên cạnh là một nữ nhân tầm hơn hai mươi tuổi, ánh mắt hả hê nhìn về phía nha hoàn“Cầu, cầu...xin phu nhân tha mạng” giọng nói yếu ớt, vô lực, kiệt sức của nha hoàn vang lên, Y Nhã nghe không nhầm hình như giọng này là của Lan tỷ.“Đánh mạnh vào...” tức thì thị vệ ra tay nặng hơn, từng tiếng roi mây cùng với tiếng khóc quất chan chát vang bên tai, nghe nhức óc vô cùng.Sau khi Lan tỷ ngất đi, thị vệ bưng xô nước dội vào, lát sau phu nhân kia đứng dậy, ánh mắt quét hết đám hạ nhân phía dưới nói to.“Các ngươi biết vì sao tiểu Lan bị đánh không”“Chúng nô tì không biết ạ” Lưu tổng quản bên cạnh thay mặt đám hạ nhân lên tiếng.Y Nhã nhìn Lan tỷ thở không ra hơi, nằm xoài trên mặt đất, tóc xổ ra toán loạn trông nhếch nhác và thê thảm vô cùng.Hết chương 9: ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận