Con Đường Phía Trước


Huyện phủ mừng thọ Lão thái thái, người vào người ra tấp nập, phía trước tiền viện chủ nhân vừa chào hỏi vừa tiếp khách, phía sau hậu viện phòng bếp tấp nập kẻ ra người vào.Y Nhã mặt mày hồng hào đang phụ giúp Tứ thẩm lấy bánh nướng từ trong bếp để lên bàn đợi nha hoàn đến mang đi, hôm nay cũng đã tròn một năm kể từ khi Y Nhã bị bán đến làm nha hoàn, từ một hài tử mặt mày đen đuốc hốc hác, đã dần dần có da có thịt, mỗi ngày thức ăn của chủ nhân ăn không hết đều vào bụng của cô, dinh dưỡng đầy đủ khiến cô trở nên bụ bẫm hơn, trắng trẻo hơn.Ngoài ra cô cũng thường hay dùng nước vo gạo để rửa mặt, dùng chanh muối để uống thải khí độc.Cô luôn tâm niệm có những người khi sinh ra đã thừa hưởng gen di truyền đẹp sẵn nhưng nếu không biết cách chăm sóc thời gian sẽ làm phai mòn dung nhan, nhưng cũng có những người từ nhỏ chăm sóc bản thân tốt sẽ trở nên đẹp hơn.“ Tiểu Nhã đem bưng đồ ăn này để lên bàn luôn”“Vâng, đại thúc”“Tiểu Nhã, chén bát vừa bưng xuống, đem đi rửa sạch,”“Vâng ạ“Y Nhã chạy làm thăn thoắt không hết việc, mấy tháng nay cô làm phụ bếp quen việc, cộng với tay chân nhanh nhẹn, không hề hà bất cứ việc gì, hơn nữa tuổi còn nhỏ nên rất được lòng các thúc thúc, thẩm thẩm.


Thỉnh thoảng có công chuyện gì họ sẽ đem theo cô đi cùng ra phố huyện.Cô cũng len lén dùng toàn bộ gia tài của mình mua một cây bút lông và nghiêng mực, định trong thời gian rảnh rỗi sẽ luyện chữ, nhưng cô không có sách để luyện nên nghiêng mực và bút lông tạm thời vẫn để trong rương đồ.Lúc này nhà chính Huyện phủ xa hoa lộng lẫy, đèn lồng đỏ giăng đầy lối đi, kẻ vào người ra, hạ nhân chạy tới chạy lui, giữa viện là Huyện lệnh và phu nhân cùng các công tử, tiểu thư đứng tiếp khách.Nổi bật nhất là hình ảnh tuấn tú nho nhã Nhị công tử,Nhị công tử nổi tiếng trong Huyện là một thiếu niên nho nhã, lễ độ, đẹp tựa như ngọc nhưng tính tính băng lãnh, khó gần, đúng như người ta thường nói càng khó gần thì càng làm người khác muốn chinh phục, vì thế các tiểu thư cùng độ tuổi rất thích Nhị công tử.


Ngoài ra Đại công tử cũng là một nam nhân tuấn lãng.Hai công tử hai tình cách, một ôn nhu nho nhã, một hào sảng nghĩa khí càng làm cho huyện lệnh càng tự hào.Bên ngoài Thái thú cùng với nữ nhi bước vào phòng, ánh mắt hướng về Huyện lệnh cúi đầu vấn an vừa cười vừa nói“Haha...Đại nhân !Năm nay đúng là năm long phượng trời sinh, lễ vật nhỏ mừng sinh thần lão thái thái, mong đại nhân chớ chê cười !” tiếp tục nói“ Đây là nhân sâm trăm năm, mọc ở u cốc Vực Lửa, hấp thụ linh khí của trời, ăn vào sẽ dưỡng thân, bài trừ khí độc…”Tức thì một nô tài phía sau bước lên, tay mở hộp, phía trong là rễ nhân sâm vàng óng, nhìn rất đẹp mắt.Ánh mắt Huyện lệnh sáng lên, nét mặt mang theo ý cười nói“Đa tạ Thái thú đại nhân, tặng lễ vật lớn như vậy, e là ta khó lòng nhận được”“Kìa…Đại nhân đừng khách khí, lễ vật ta cũng đang mang đến rồi, mong đại nhân nhận lấy”Huyện lệnh kẽ cười, ánh mắt nhìn thẳng vào Thái thú đáp “ Vậy thì, cung kính không bằng tuân lệnh, mời đại nhân vào sảnh cùng dự yến tiệc”Mai tiểu thư ánh mắt nhìn về phía Nhị công tử đang chào hỏi quan lại khác, lén lút kéo tay phụ thân mình kẽ giọng nói “ Tiểu nữ đi đến chào hỏi Nhị công tử một chút”Tức thì nàng tiến đến Nhị công tử, ánh mắt e lệ, thẹn thùng, cúi đầu vấn an“Trang Hy, dạo này huynh lại cao hơn…”“Ta khỏe, muộn cũng xinh hơn nhiều…!” Nhị công tử ánh mắt ung dung nhìn thẳng vào thiếu nữ đang ngượng ngùng trước mặt.Thiếu nữ liếc mắt nhìn xung quanh thấy không có ai để ý, liền lấy từ trong người ra một chiếc khăn nhỏ, trên khăn thêu hình hai con thiên nga đang bơi giữa hồ nói“Đây là khăn tự tay muội thêu, huynh xem có đẹp không”Ánh mắt như trẻ con mong chờ người lớn cổ vũ “Muội tặng nó cho huynh, được không?” giọng điệu như cầu xin thiếu niên trước mặt này.Thiêu niên ánh mắt thâm trầm, như nhìn xoáy vào nội tâm người thiếu nữ này, cười nói “Đôi thiên nga này nương cũng thêu cho ta một cái rồi”“Vậy…vậy…huynh thích hình thêu gì” Thiếu nữ ánh mắt long lanh nhìn Nhị công tử“Gió thầm,Mây lặng, Dáng thu xa”Thiếu ngữ ngập ngừng hỏi nhỏ “Cái đó là gì, muội chưa thấy bao giờ…”Thiêu niên ánh mắt ôn nhu cười đáp “Nghĩ ra thì muội sẽ thêu được…”Thế là vì một câu nói của Nhị công tử, Mai tiểu thư của phủ Thái thú ngày đêm ăn không ngon, ngủ không yên, hết hỏi thầy đồ lại kêu hạ nhân cũng không ai biết được thêu ““Gió thầm ,Mây lặng, Dáng thu xa” là như thế nào?Năm này sau Huyện phủ sẽ đi lễ cúng chùa hai ngày, một nữa hạ nhân trong phủ đi cùng, Y Nhã viện cớ bị cảm nên được Lưu tổng quản cho ở lại.Thực ra nếu không có kế hoạch thì cô cũng muốn đi cùng xem lễ hội như thế nào.Sau khi một khắc chủ nhân rời đi cô đi theo lối phía sau hậu viên, ngang qua con đường nhỏ, đi đến phía Nam tiền viện, đó là phòng sách của Huyện lệnh, thư viện này được trông coi bởi một lão Phùng hơn 50 tuổi.Khi chủ nhân cần sách gì chỉ cần báo hạ nhân đên, lão sẽ đi lấy sách cho chủ nhân, cũng có khi chủ nhân trực tiếp đến lấy.Y Nhã đến làm quen với lão Phùng, ngụ ý rằng mình đi lạc vào đây, hai người trò chuyện vui vẻ, lão Phùng dẫn cô đi xem phòng sách.Phòng sách ở đây được xếp từng kệ, ngăn nắp gọn gàng, sách ở đây có rất nhiều loại, từ lịch sử của từng triều đại, đến địa lý, phong tục… hội họa, thư pháp… thậm chí có đông cung đồ…Sách ở đây so với thư viện ở trường cô lúc trước là quá ít, nhưng cũng đủ cho cô từ từ đọc rồi, Y Nhã nghĩ thầm“Sao sách ở đây nhiều vậy ạ?” Y nhã nhìn kệ sách cao gấp đôi cô hỏi“Sách là từ nhiều đời để lại, lão gia cũng thường hay sưu tầm, ta tuy không biết chữ, nhưng nhìn quyển sách nào là ta biết nó là gì” Lão Phùng nói ánh mắt toát lên vẻ kiêu ngạo.Y Nhã thấy thế ánh mắt tươi cười tiếp lời“Tiểu nữ cũng không biết chữ, nhưng rất thích sách, lão có thể để tiểu nữ đến đây giúp lão quét dọn phòng sách này được không?”“Haha…được chứ, không cần quét dọn, cứ đến đây chơi là được”Y Nhã chăm chú nhìn quyển sách tên là “Lịch sử các triều đại”, cô tìm một góc ngồi đọc chăm chú, chẳng mấy chốc đã gần tối, cô còn mượn lão Phùng mấy quyển lấy sách như nói về phong tục tập quán thời đại này, hẹn ngày mai sẽ trả lại.Từ đó về sau cứ thời gian rảnh là cô đến phòng sách lão Phùng đọc sách, và mượn sách về luyện chữ, tập vẽ.Vì không có tiền mua giấy, cô dùng tấm gỗ nhỏ đễ vẽ và luyện chữ, dùng xong sẽ dùng nước rửa sạch như thế rất tiện lợi.Từ trong sách Y Nhã biết được rất nhiều kiến thức ở thời đại này.Triều đại này có ba nước lớn chia nhau trị vì, gồm Bắc Ngụy, Tây Ngụy và Đông Ngụy.Bắc Ngụy nơi cô xuyên đến là một triều đại thống nhất bằng chính quyền trung ương và một hệ thống quân đội lớn được hỗ trợ bởi một nền kinh tế ổn định.

Triều đại này coi trong coi trọng cao về Nho giáo, chế độ khoa cử.Các sĩ tử phải trải qua thông thường 4 kì thì đó là Khảo hạch, Hương thí, Hội thí, và cuối cùng là Đình thí sẽ được tổ chức ở Kinh thành.Khảo hạch cứ mỗi năm hai lần, sĩ tử vượt qua vòng khảo hạch, sẽ tham gia kì Hương thí, sĩ tử đổ kì thì này gọi là Hương cống.


Tiếp theo là Hội thí nghĩa là ghép vài Huyện lân cận để thi với nhau, cho sĩ tử tiện đi lại, người đỗ gọi là Cống sĩ.Kì cuối là Đinh thí, các sĩ tử sẽ đến kinh thành thi trước sân rồng, ba sĩ tử đỗ đầu là Trang nguyên, bãng nhãn và thám hoa sẽ được bổ nhiệm làm quan và nhận nhiều ơn sủng từ triều đình.Cũng theo lời lão Phùng kể, Huyện lệnh đỗ thám hóa năm hơn 30 tuổi, và Nhị công tử đã đỗ bảng nhãn vào năm ngoái.


Nhưng vì Nhị công tử còn nhỏ tuổi nên nhà vua chưa ban chức quan, mà phát bổng lộc hàng năm cho Nhị công tử.Nói đến Nhị công tử lão Phùng ánh mắt tràn đầy vẽ hãnh diện “Nhà vua ra thông báo, đợi Nhị công tử làm lễ trưởng thành xong sẽ đón vào triều”Y Nhã đối với Nhị công tử càng ngày càng cảm thấy thú vi, thiếu niên 13 tuổi đã đỗ thám hoa, quả thật là nhân tài kiệt xuất.Cuộc sống ngày ngày vẫn cứ diễn ra, Y Nhã cùng làm quen được vài hạ nhân ở các phòng, bề ngoài của cô càng ngày càng thay đổi, làn da trắng hồng, tóc đen mượt,Chớp mắt một cái đã gần đến tết, trong bếp Đại thúc vừa chặt giò heo thở dài“Tiểu Nhã, tết năm nay không về nhà sao?”Y Nhã nhìn vào ánh lửa chập chờn nghĩ không biết kế mẫu, tỷ tỷ và đệ đề giờ sao rồi, còn nhớ đến mình nữa không !“Thúc cũng không về nhà sao ạ”Đại thúc trầm ngân hồi lâu đáp “Nương tử mất lúc sinh đứa nhỏ, đứa nhỏ năm lên ba bị lũ cuốn trôi”, đại thúc ngừng tay chặt thịt nhìn vào không trung vô đinh, giọng trầm ngâm như đang nói về với chính mình“Là thúc không bảo vệ được đứa nhỏ”Y Nhã nhẹ nhàng đứng dậy, đến bên cạnh bàn rót bát nước đưa cho Đại thúc nóiThúc đã từng nghe câu này bao giờ chưa:“有缘千里能相遇,无缘对面不相逢Có duyên dù ngàn dặm vẫn gặp mặt, không duyên dù trước mặt vẫn xa cách”Tức là có duyên gặp gỡ nhưng không phận, những thứ đã mất đi nên học cách buông bỏ, biết trân trọng hiện tại và hướng về phía trước”Đại thúc nghe xong lời cô nói, im lặng hướng mắt về cửa sổ, xong quay đầu qua mĩm cười xoa tóc Y Nhã nói “Tiểu Nhã càng ngày càng thông minh...” rồi vui vẻ chặt thịt tiếp.Càng đến ngày tết thì không khí càng lạnh hơn, tuyết phủ đầy những mái nhà, mặt đường, trên mặt sông đóng thêm từng lớp băng mỏng, tuy lạnh nhưng trên từng ngõ lớn, ngõ nhỏ đều đâu đâu cũng giăng đầy đèn lồng, vô cùng đông vui nhộn nhịp, tài tử giai nhân sẽ đổ ra đường, cùng nhau đối ẩm, ngâm thơ.Phủ huyện được hạ nhân trang hoàng lộng lẫy, các loại hoa đua nhau khoe sắc, đèn lồng, câu đối được dán đầy trên những hành lang lối điGần tết gần nửa hạ nhân hối hả về gặp người thân, thì còn những hạ nhân khác sẽ ở lại trong phủ.Sau khi dọn dẹp bữa tối cho chủ nhân xong, huyện lệnh cho phép hạ nhân được đi ra phố huyện xem bắn pháo hoa.Lan tỷ đang gấp quần áo để tối nay trở về thôn, còn Y Nhã tối nay sẽ ra phố huyện cùng đón giao thừa với Đại thúc và Tam thẩmHôm nay Y Nhã búi tóc lên cao, trên tóc buộc cái dây màu đỏ, mặc bộ đồ màu xám, bên ngoài khoác cái áo bông nhỏ, nhìn qua rất đáng yêu, giống như hài tử của hộ đinh trong Huyện này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui