Con Đường Phía Trước


Y Nhã bước vào phòng thì thấy Minh ca đang thu xếp đồ đạc, Ninh kỹ bụng đã lớn nắm tay cô dắt lại bàn uống nước kể chuyện.“Sau khi đệ chạy đi thì thị vệ quan phủ đến bắt tên kia dẫn đi...Ngày hôm sau có một viên quan đến bảo là họ hàng xa muốn chuộc tỷ ra ngoài, Xuân Nương lập tức đồng ý...tỷ...tỷ thật không ngờ lại dễ dàng như vậy.

Có phải đệ giúp không?”.Y Nhã không muốn giấu diếm chuyện này có điều cô không muốn người khác biết là Cơ Trang Hy giúp đỡ “Hôm qua đệ chạy đi, ngẫu nhiên gặp được biểu ca nên dẫn đệ về phủ,...rồi nhờ huynh ấy đến chuộc thân cho tỷ”.Minh ca sắp xếp xong đồ đạc lại bàn ngồi trò chuyện với hai người “Thật sự cảm ơn đệ, ơn nghĩa này không biết lấy gì đền đáp”.“Không có gì, chỉ lạ tiện tay thôi.

À phải rồi...huynh định rời khỏi kinh thành sao”.Minh ca và Ninh kỷ bàn bạc với nhau nếu ở lại kinh thành danh tiếng của hai người khó mà hòa nhập được với cuộc sống nơi đây.


Hơn nữa ở quê còn có nhà cửa, đất đai phụ thân để lại nên về quê sinh sống vẫn tốt hơn rất nhiều.Trò chuyện một lúc sau Y Nhã tặng phu thê Minh ca năm mươi nén bạc coi như lễ vật tặng hài tử.Khi xe đến trước quá trọ Y Nhã tiễn họ lên xe ngựa.“Chúc huynh tỷ thượng lộ bình an”。Nhìn xe từ từ khuất dần trong lòng cảm thấy buồn man mác, có hội ngộ rồi sẽ có chia ly ai rồi cũng có cuộc sống riêng của mình.Vài ngày sau trời bước vào cuối thu, gió thu mỗi ngày một lớn, trong Cơ phủ giờ chỉ còn trơ trọi lại cây cối khẳng khiu trụi lá.Trong các phủ thì có lẽ Cơ phủ lạnh lẽo nhất, không có dấu chân của nữ nhân, hạ nhân không buôn chuyện, không tiệc trà, không đàm đạo.

Vì thế thời gian hầu hết Y Nhã đều mệt mài ở phòng sách đọc sách và luyện chữ, học tập ngày đêm chỉ còn hơn hai tuần nữa là đến kì thì Đình nên phải chăm chỉ hơn nữa.Cơ Trang Hy thực sự rất hài lòng về năng suất học tập của Y Nhã, tiểu tử này không những chăm chỉ mà còn thông minh, ăn nói lưu loát, lập luận chắc chắn.Bản tính nam nhân trong lứa tuổi trưởng thành là muốn có nhiều đối thủ để học hỏi và rèn luyện, nếu tiểu tử Diệp Huyên này đậu trang nguyên thì thực sự là đối thủ đáng gờm.Hôm nay trời ngừng mưa, nhưng không khí âm u và lạnh, gió gào rít qua từng khe cữa kêu lên những tiếng kẽo kẹt.Y Nhã định ra ngoài mua cho mình ít bộ trang phục mùa đông vừa bước ra ngoài cửa thì thấy một cỗ xe ngựa dừng lại, nha hoàn từ trên xe nhảy xuống nói.“Bạch Liên tiểu thư kính xin gặp Cơ thượng thư”.Y Nhã nghe thấy tên Bạch Liên thì dừng lại, cô thực sự tò mò sắc đẹp nữ nhân đệ nhất kinh thành này.“Cơ thượng thư hôm nay đi vắng, xin mời về cho”.Nha hoàn lập tức báo lại với Bạch Liên.

Chốc lát một nữ nhân từ trong xe bước xuống.


Y Nhã nhìn chằm chằm vào nữ nhân này, quả thực rất đẹp, mông nhỏ ngực lớn, dáng dấp yểu điệu, mọi người đều nói cô đẹp nhưng so với nữ nhân này thì cô thua xa, nhất là về phong thái, từ lúc bước xuống xe đều toát lên nét quyến rũ.“Bạch Liên đến đường đột, không hẹn trước với Cơ thượng thư là vì có việc gấp, Bạch Liên xin phép được vào phủ đợi Cơ thượng thự hồi phủ được không ạ?”.Thị vệ sau khi nhìn nữ nhân này, giọng điệu hơi lúng túng nhưng theo quy định thì không được “Mong Bạch cô nương thứ lỗi”.Thấy Bạch Liên lúng túng đứng ở cửa bộ dạng bối rối , dường như có việc gấp cần nhờ giúp đỡ, thấy thế Y Nhã liền đến bên thị vệ nói.“Bạch cô nương là bằng hữu của ta, hôm nay nàng đến không gặp được Cơ thượng thự thì có thế đến thăm ta, đúng không?”.Y Nhã ở trong Cơ phủ được gần một tháng, đi ra đi vào tùy ý, hạ nhân nhìn ra Cơ thượng thư thường dung túng, coi trọng vị công tử này nên không dám đắc tội.Bạch Liên thấy vị công tử tuấn tú này đứng ra nói vậy, không biết có mục đích gì ngần ngừ không dám trả lời.“Vị công tử là....”.“Ta là Diệp Huyên, bằng hữu của Cơ thượng thư, hôm nay gặp cô nương ở đây quả là có duyên”.Thị vệ thấy Diệp công tử ra mặt nói hộ nên cũng không làm khó cho vào.

Bạch Liên ra sức cảm ơn Y Nhã, hạ nhân đưa hai người đến phòng khách trò chuyện.Bạch Liên đỏ bặt hỏi “Tại sao công tử lại muốn giúp tiểu nữ”“Vì cô nương xinh đẹp”.Bạch Liên biết nàng có khuôn mặt và thân hình xinh đẹp, từ nhỏ tới giờ nàng cũng rất chăm chỉ bồi dưỡng dung nhan.Sỡ dĩ hôm nay tới đây là vì một chuyện, nàng vốn là thứ nữ con thiếp, không phải đích nữ như Bạch Vân, nên cố gắng thu mình sống qua ngày, ngoan ngoãn nghe lời chủ mẫu.Nhưng không ngờ mấy năm nay càng ngày càng xinh đẹp, được tất cả nam nhân ngưỡng mộ và yêu mến.

Hầu hết đa số nam nhân đều si mê sắc đẹp, có được tình yêu mến của nam nhân nên trong lòng sinh ra nhiều mẫu thuẫn.Với sắc đẹp này nàng xứng đáng có được nam nhân giỏi giang và cường đại để bảo vệ, hầu hết đó đều là mơ ước của các cô nương hơn nữa một người xinh đẹp như nàng điều này hoàn toàn có thể.


Người đầu tiên nghĩ tới là Cơ thượng thư, sau đó Nhị hoàng tử Duyên Kỳ, tam hoàng tử Triệt Trúc.Sau nhiều lần vô tình gặp mặt thì dường như chỉ có Tam hoàng tử ít nhiều biểu lộ tình cảm, ngầm biểu thị hi vọng chàng ấy có thể vì mình mà xin Hoàng thượng tứ hôn.

Nhưng thật bất ngờ hôm trước trong cung truyền ra là Hoàng thượng sẽ tứ hôn Bạch Vân và tam hoàng tử Triệt Trúc.

Trong lòng đứng ngồi không yên vì biết nếu tỷ tỷ gả đi thì sẽ đến lượt nàng.Mấy ngày hôm nay chủ mẫu liền tìm người mai mối đến, có ý định gả nàng đi, không đúng với những người đã định vì thế không cam lòng liền đến đây tìm Cơ Trang Hy xin giúp đỡ.Hai người trò chuyện một thời gian lâu thì Cơ Trang Hy trở về, nghe hạ nhân báo xong Cơ Trang Hy mặt mày không vui bước vào phòng khách.Nhìn bộ dạng tiểu tử này cười nói với Bạch Liên, Cơ Trang Hy nhíu mày một lát rồi ngồi vào ghế chủ nhà.“Không biết có chuyện gì mà Bạch Liên tiểu thư đến đường đột như vậy?”.Bạch Liên liếc nhìn Y Nhã một lát liền nói “Chuyện này ta có thể nói riêng với ngài được không”.Nữ nhân này có chuyện gì mà muốn nói riêng với hắn, nam nữ khác biệt đồn đại ra ngoài tình ngay lý gian, cái này hắn gánh không nổi “Ở đây không có người ngoài”.Bạch Liên nghe Cơ Trang Hy nói vậy không nói gì, nàng ta cũng không đến nỗi ngốc mà nói ra lòng mình, chỉ nói là trong lúc phụ thân ở ngoài biên thành xa xôi ở nhà chủ mẫu lại tự quyết định chuyện chung thân đại sự, hi vọng Cơ thượng thư giúp đợi đến sang năm phụ thân về rồi quyết định.Là một nữ nhân xinh đẹp nhưng lại gả vào nơi không xứng đáng thật không cam lòng, hơn nữa lại không có nam nhân nào vì nàng mà tranh đoạt khiến cho Bạch Liên cảm thấy chạm đến lòng kiêu hãnh của mình.Đợi khi nàng nói ra hết nguyện vọng trong lòng Y Nhã nhanh miệng hỏi“Tại sao lại không gửi thư báo cho phụ thân”.Cơ Trang Hy liếc mắt đe dọa Y Nhã ra hiệu im lặng.“Ta cũng nghĩ đến việc đó, nhưng gửi thư ra ngoài biên cương chạy nhanh nhất cũng mất hơn một tháng rưỡi, chỉ sợ lúc đó sự việc đã thành.”Bạch Liên sợ chủ mẫu nàng sẽ công bố ra bên ngoài là nàng sẽ được gả cho nam nhân nào đó, sợ ảnh hưởng đến danh tiếng mình.Cơ Trang Hy ngẫm nghĩ chuyện chung thân đại sự của nữ nhân nhà tướng quân ít nhiều đều có liên quan đến hắn, nhiều lần bàn bạc các quan viên đều muốn nhị tiểu thư tiến cung, nhưng bị Cơ Trang Hy bác bỏ, hậu cung của Hoàng thượng nữ nhân xinh đẹp không thiếu hơn nữa Hoàng thượng sẽ không quá sủng hạnh một người, cũng chỉ là muối bỏ biển.

Bạch Liên này ngoài nhan sắc ra thì không có giá trị gì, không hoàng tử nào sẽ lấy một thứ nữ làm Vương phi cả.


Hơn nữa hắn không muốn can thiệp vào sâu nội bộ gia đình tướng quân, tác động với Hoàng thượng để người ban hôn Tam hoàng tử cho Bạch Vân là quá đủ rồi, coi như cũng giúp tướng quân có chổ dựa sau này“Chuyện thứ nữ ta không can thiệp được”.Cơ Trang Hy nhắc đến việc Bạch Liên là thứ nữ tức là nhắc đến địa vị nàng, trừ trưởng nữ ra thì thứ nữ đối với phe cánh không có lợi ích gì cả, thì không việc gì hắn phải can thiệp quá sâu, trừ phi hắn thật sự yêu thích nàng.Nâng chén trà thổi một hơi, từ làn hơi ánh mắt như hồ ly đánh giá về Bạch Liên, sắc đẹp của nàng ta quả thật luôn làm nam nhân rối lòng, hắn cũng là nam nhân nên ít nhiều có ít rung động, nhưng đó chỉ là thoáng qua, như chuồn chuồn dập sóng, hơn nữa với địa vị của hắn thì sẽ không bao giờ nạp nàng ta làm phu nhân mình.Nghe được lời này Bạch Liên thực sự tuyệt vọng, nàng chỉ là một thứ nữ không mang lại lợi ích gì nhưng thực sự hắn không có chút yêu mến nào đối với nàng sao.

Đang đỉnh mấp môi nói thì một giọng nói khác chen vào.“Đại nhân, sao lại không giúp được...ngài xem Bạch Liên tiểu thư xinh đẹp như hoa, nếu gả cho một nam nhân tầm thường quả thật không xứng đáng”.Khi tự mình nói ra và người khác nói ra thật sự không giống nhau, Y Nhã nói ra đúng như tiếng lòng của Bạch Liên trong lòng nàng ta bỏ được một gánh nặng lớn.

Mỉm cười nhìn Y Nhã cảm kích.Tâm tình nữ nhân Cơ Trang Hy đoán không được nhưng Y Nhã nghe một cái là hiểu, thật sự đáng thương nhan sắc mĩ miều như vậy mà không có nam nhân nào đứng ra bảo vệ.Cơ Trang Hy không phải là người dễ thuyết phục, nàng ta chạy đến Cơ phủ mang đến phiền phức làm hắn cực kì khó chịu, dù có xinh đẹp đến nhường nào cũng không thể làm hắn rung động được.“Tiễn khách”.Bạch Liên khóc lóc như mưa, cầu xin Cơ Trang Hy giúp đỡ nhưng hắn chẳng đoái hoài, lệnh cho hạ nhân tiễn khách.Y Nhã thấy Bạch Liên bất lực rời đi liền lẽo đẽo theo Cơ Trang Hy đến hậu viện.“Sao ngài lại không giúp, nàng ta xinh đẹp như vậy...sao...sao ngài không động tâm một chút gì hết cả vậy”.Hết chương 33:.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận