Con Đường Phía Trước


“Cơ thượng thư, thỉnh an”.Cơ Trang Hy mỉm cười đáp lễ biểu thị chúc mừng Minh Nguyệt Hoa đoạt giải đệ nhất mỹ nữ kinh thành.“Ngài có thể hay không cùng thiếp lên tửu lầu, hôm nay trời đẹp thiếp muốn bồi ngài uống trà nghe đàn”.Ý tứ rõ ràng sao mà Cơ Trang Hy lại không nghe ra được, được mỹ nhân bồi uống rượu ngâm thơ quả là không tồi, nhưng thực sự hắn bây giờ nào tâm trạng thưởng nghệ.“Cảm ơn nàng, nhưng bây giờ ta phải vào cung có việc gấp, hẹn tiểu thư lần sau”.Sau đó định cất bước rời đi, nhưng Minh Nguyệt Hoa vội vã níu lại, số lần nàng gặp được Cơ Trang Hy đếm đên đầu ngón tay, nên khi nói được mấy câu không thỏa nỗi nhớ nhung dào dạt.“Ngài có thể cho thiếp đi về cùng được không, xe thiếp...ừm...bị hư”.Cơ Trang Hy nghe cũng biết được là Minh Nguyệt Hoa nói dối, nhưng cũng không vạch trần, dù sao đưa nàng ta về phủ trước cũng không có vấn đề gì lớn.Thế là Minh Nguyệt Hoa được nha hoàn dìu lên xe ngựa, hai người ngồi trong im lặng trầm mặc, Cơ Trang Hy vốn là người không thích nói chuyện cộng với Minh Nguyệt Hoa đang thẹn thùng, nàng ta vừa muốn ngồi gần Cơ Trang Hy nhưng lại vừa ngại sợ làm mình mất giá, nên cũng không dám nói được gì nhiều.

Chỉ kín đáo lén nhìn Cơ Trang Hy như vậy cũng làm nàng mãn nguyện.Nàng biết là nam nhân tính tình cao ngạo và lạnh lùng, dù rất nhiều mỹ nhân ngưỡng mộ và muốn gả nhưng chàng chưa từng để mắt đến ai, Minh Nguyệt Hoa tự động viên chính mình thời gian còn dài nàng vẫn còn có nhiều cơ hội.Chớp mắt đã đến mùa thu.


Bầu trời trong xanh và cao vời vợi.


Cây cối bắt đầu thay lá, khoác lên mình là một màu vàng rực rỡ, nhưng chỉ cần một cơn gió nhẹ có thể khiến cây chỉ còn trơ lại những cành khẳng khiu, những cơn mưa nhẹ như sương mỗi buổi sáng sớm thay cho những trận mưa rào như trút của mùa hè, kéo theo đó là cái se se lạnh.Sau khi tan triều các quan viên đều nán lại thảo luận tổ chức tiệc trung thu, mọi người đều thống nhất tổ chức ở tửu lầu lớn nhất kinh thành.

Nhưng sau khi hỏi ý Cơ thượng thư thì nói muốn nghe tiếng đàn của Nhạn Sa.


Vì thế các quan viên đều đồng loạt đổi sang thanh lâu nếu tối uống rượu không về được thì cũng có thể ngủ lại đó luôn.Hôm nay thanh lâu nhộn nhịp lạ thường Y Nhã thấy lầu trên chuẩn bị từ sáng sớm không biết là có ai đến mà rộn ràng vậy nhưng cô cũng không quan tâm nhiều, vì công việc chính của cô là dưới sảnh.Chập chạng vạng tối Y Nhã thấy từng cỗ xe ngựa dựng lại bên ngoài sảnh, tú bà đích thân xuống đón dẫn lên lầu.

Y Nhã thừa dịp này trốn ra phía sau hậu viện nghỉ ngơi vì tối khua cô còn phải thay Ninh kỹ lên hát.Cơ Trang Hy là người tới cuối cùng tiếp đón hắn là tú bà Xuân Nương, liếc mắt nhìn vào trong sảnh không thấy thân ảnh quen thuộc nhưng cũng không tiện hỏi nên Cơ Trang Hy theo tú bà lên lầu trên.Phòng này cực kì lớn hình chữ U, có các bàn nhỏ ngồi xếp bằng trên bàn sắp đầy thức ăn và hoa quả phía giữa để cho các kĩ nữ lên múa và đánh đàn.


Cơ Trang Hy đi đến chổ ngỗi trang trọng nhất vì tướng quân không có ở đây nên hắn đương nhiên giữ vị trí cao nhất trong đám phe cánh này.Bên cạnh là một vị quan tầm hơn ba mươi tuổi cùng như cánh tay đắc lực của Cơ Trang Hy lên tiếng “Chúng ta cùng với Cơ thượng thự và Tướng quân đều đồng lòng cùng nhau phò tá hoàng thượng trị vị đất nước bình an, nào các vị cùng nhau nâng chén”.Tất cả các quan viên đều hô lên một tiếng lớn, đồng loạt hô to là trung thành với Tướng quân và Cơ thượng thư.Lại tiếp tục nói “Tướng quân hiện tại đang ở biên cương xa xôi không thể trở về chung vui được, chúng ta ở đây đều phải đồng lòng với Cơ thượng thư.”Hầu đết đám quan viên này sau một thời gian Cơ Trang Hy nắm quyền bằng những thủ đoạn đã thay một số bằng tâm phúc của mình và số còn lại đã tự nguyện phục tùng, tướng quân chỉ là cái cớ che đậy bên ngoài giúp Cơ Trang Hy từng bước nằm quyền và thu thục đám quan viên này thôi.Cơ Trang Hy cầm chén rượu lên nói với các quan viên ngồi phía dưới “Không có các vị thì không có ta ngày hôm nay, ta vẫn luôn cố gắng để xứng đáng với vị trí này, lèo lái con thuyền từng bước lớn mạnh, ta hi vọng các vị sẽ giữ vững mãi niềm tin vào ta”.Nghe được Cơ thượng thư nói vậy thì đám quan viên phía dưới vỗ tay không ngớt, một người đứng đầu không những phải có tài năng mà ngôn từ cũng phải có sự lan tỏa tạo nên hiệu ứng đám đám đông.Cơ Trang Hy nói xong liếc nhìn viên quan ngồi bên cạnh, người này hiểu ý bỗng nhiên nói lớn “Hôm nay là tết trung thu, mọi người cứ thoải mái, đêm khuya ai muốn về phủ hay nghỉ lại qua đêm thì báo với Xuân Nương để sắp xếp”.Sau đố vỗ tay ba tiếng thì tiếng nhạc dần dần vang lên, một tốp kĩ nữ uyển chuyển từ ngoài tiếng vào.Phía giữa các kĩ nữ múa hát điêu luyện, các viên quan thưởng nghệ và trò chuyện sôi nổi, bên cạnh là các kĩ nữ rót rượu.Nhạn Sa lúc này tiến tới ngồi cạnh rót rượu cho Cơ Trang Hy, nàng ta hôm nay không dám lên tiếng nhiều sợ làm Cơ thượng thư mất hứng nên chỉ yên lặng ngồi rót rượu không nói thêm điều gì nhưng lâu lâu lại xích lại gần Cơ Trang Hy, sự lôi cuốn của nam nhân này không nữ nhân nào khống chế được.Cơ Trang Hy nghe thấy một hương thơm bay vào mũi, nhẹ nhàng thơm ngát nhưng hắn cũng không có bất kì hành động gì, ngồi bên một nữ nhân mà trong đầu luôn nghĩ đến hình bóng khác, uống được hai chén rượu liền đứng dậy đi ra ngoài.Đứng trước cửa sổ hành lang nhìn về phía hậu viện để cho tâm tình thoải mái hơn một chút, bỗng Cơ Trang Hy thấy một bóng dáng quen thuộc đang hoảng loạn trốn chạy, phía sau có một tên hán tử to lớn đuổi theo sau, liền tung người từ cửa sổ nhảy xuống.Khoảng hơn nữa đêm khách trong sảnh còn lác đác vài người Y Nhã mới theo thường lệ lên sảnh biểu diễn, đang say mê hát đến bài thứ ba bỗng nhiên một nam nhân giận dữ đập bàn hét lớn.“Kéo ả kĩ nữ này xuống vả vào mồm”.Y Nhã chưa hiểu hết chuyện gì thì hạ nhân bên cạnh nam nhân lôi cô xuống sảnh“Đại nhân...có...có chuyện gì vậy?”.“Ả kĩ nữ này hát tầm bậy, xúc phạm thánh nhân...tát mạnh vào miệng” nam nhân kia vừa nói xong hai hạ nhân bên cạnh tát liên tục vào mặt làm Y Nhã ngã khụy xuống sàn.Lúc này Minh ca từ phía ngoài chạy tới can ngăn “Đại nhân...bình tĩnh...có chuyện gì từ từ nói”.Sau khi nghe lời nam nhân kia nói Y Nhã mới vỡ lẽ bài hát khi nãy là nói về tình yêu giữa hoà thượng và một nữ thí chủ, nhưng có lẽ trong mắt người là xúc phạm thánh nhân.Y Nhã vội vàng lên tiếng phân bua nhưng nam nhân vì đang say rượu đâu nghe lời giải thích kêu hạ nhân đánh liên tiếp vào người Y Nhã, hai bên giằng co qua lại.Hai tên hạ nhân kéo lê cô dưới sàn Minh ca và các tiểu nhị vội vàng can ngăn nháy mắt cho Y Nhã chạy trốn trước, khi tách được Y Nhã và hai tên hạ nhân kia thì bỗng đâu một tốp hạ nhân khác từ ngoài cửa xông vào, Y Nhã thấy thế liền hốt hoảng chạy trốn ra hậu viện, một tên vội vàng đuổi theo, trong sảnh ồn ào huyên náo.Y Nhã chạy tới bức tường ngăn cách hậu viện với bên ngoài, cô liền dùng hết sức trèo lên tường lúc này tên hạ nhân đã tới nơi kéo mạnh xuống làm cả người chêng vêng rơi xuống nền đất cứng, chân bị sái, mặt và cả cơ thể đau nhức.Tên hạ nhân này định giơ tay lên tát cô nhưng chưa kịp thì bóng áo trắng nhảy xuống chỉ dùng chưởng đã đánh bật hạ nhân kia ngã lăn ra xa chừng ba mét chắn trước mặt Y Nhã.Hai hạ nhân kia lồm cồm bò dậy, biết đã đụng phải quý nhân nên lồm cồm bò dậy chạy thật nhanh về phía sảnh để báo tin.Cơ Trang Hy ngoảnh lại nhìn tên tiểu tử này tóc tai toán loạn, đang cố gắng đựng dậy lại còn mặc đồ nữ nhân, nhìn bộ dạng chật vật.“Ngươi không sao chứ...”.Khuôn mặt cô đang rất đau và rát, chân thì bị sái cả người đau những vẫn cố ngước mắt nhìn nam nhân phía trước phát hiện là Cơ Trang Hy liền nói “Đa ta Cơ thượng thư cứu giúp...tiểu nhân không sao”, rồi vịn tường đứng lên nhưng vì chân đau nên đứng dậy liền ngã xuống.Cơ Trang Hy nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của tên tiểu tử này trái tim ngứa ngáy nhịn không được liền bế thốc Y Nhã lên từ phía dưới nhảy băng qua tường.“Ta đưa ngươi về phủ trị thương”.Y Nhã bị Cơ Trang Hy bế trong lòng theo bản năng liền dán mặt vào ngực và vòng tay ôm qua eo khỏi ngã.Sau khi đưa Y Nhã vào xe ngựa đặt lên thảm ra lệnh cho thị vệ hồi phủ, Cơ Trang Hy lúc này mới thấy khuôn mặt Y Nhã, trên khuôn mặt đẹp còn in mấy dấu tay bên khóe môi còn chảy ra một tia máu.“Ngươi làm sao ra nông nổi này, còn nữa mặc trang phục nữ nhân?”.Y Nhã lấy áo lau máu với khóe môi, ngồi đối diện với Cơ Trang Hy bình tĩnh thuật lại mọi chuyện kể cả chuyện Minh ca và Ninh kỷ vì giúp hai người kia nên mới hóa trang thành kĩ nữ lên múa.Cơ Trang Hy nhìn Y Nhã trong trang phục nữ nhân quả là rất đẹp, không ngờ tên này da thịt lại bóng mượt như vậy không khác gì cô nương.Y Nhã nhỏ giọng “Đại nhân, ngài có thể giúp Ninh kỷ chuộc thân được không”.Vì còn đau nên Y Nhã vô thức lấy hai tay hôm má để xoa bóp nhưng trong ánh mắt Cơ Trang Hy nhìn cực kì giống bộ dạng nữ nhân.Cơ Trang Hy híp mắt nhìn rồi nhàn nhạt trả lời “Đến ngươi còn lo không nổi còn giúp người khác”.“Ninh kỷ vì có bầu nên mới giúp...ừm..hơn nữa...ai bảo tiểu nhân có tấm lòng bồ tát.Nghe câu nói Cơ Trang Hy vừa bực vừa muốn cười “Vậy sao ngươi không xuất gia làm hòa thượng luôn đi”.Hết chương 31:.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận