Con Đường Nghịch Tập Của Đại Yêu Pháo Hôi


Về phần cái mà mọi người gọi là ‘tâm như chỉ thủy’, làm ơn đi! Xã hội hiện nay giống như một cái thùng nhuộm khổng lồ, nhúng chàm rồi thì ai còn dám nói mình tâm như chỉ thủy nữa chứ!
Nhưng vạn sự đều từ tâm, đây là sự thật.

Thư Nguyệt cũng không sợ cái gì, nếu không phải các trưởng lão trong tộc suốt ngày niệm kinh ra rả bên tai thì nàng sẽ hoàn toàn mặc kệ chuyện phi thăng.
Hiện tại đọc sách là sở thích duy nhất của nàng, vừa đọc sách vừa ăn thức ăn ngon là chuyện khiến nàng vui vẻ nhất.
Nhưng dù vậy nàng cũng không thoát được những lời than thở càm ràm của các trưởng lão, nghe nhiều quá thành phiền, nàng cũng không thích trở về tổ địa.
Đám lão gia hỏa kia bây giờ chỉ cần nhìn Thư Nguyệt là lập tức thở dài, giống như Thư Nguyệt đã làm chuyện tày đình gì.
Sau khi chỉnh sửa phần mềm theo dõi xong, nàng lại tiếp tục đọc sách.

Chỉ là nàng vừa mới lật một trang sách thì bạch quang lại xuất hiện.
Thư Nguyệt bất đắc dĩ thở dài, "Tiểu Cát, đây là nơi công cộng, ngươi phải chú ý một chút.

Nếu bị nhân loại phát hiện thì Chấp Pháp Đường sẽ không tha cho ngươi.”
"Thật xin lỗi, lần sau ta sẽ chú ý.

Thư tỷ tỷ, trưởng lão bảo ta tới nói cho ngươi biết nếu ngươi không trở về thì hắn sẽ tự mình tới đây." Tiểu Cát vẫn ngoan ngoãn chuyển lời như trước.
Lần này Thư Nguyệt không thể không đặt sách xuống.

Nàng đi tới cửa treo bảng nghỉ ngơi rồi khoá cửa lại, sau đó xoay người nói với Tiểu Cát:
"Đi thôi!"
Không đợi Tiểu Cát đáp lại, bạch quang chợt loé rồi biến mất trong hiệu sách.
Tổ địa của Yêu tộc vốn ở sâu trong rừng rậm nguyên thủy, nhưng kể từ khi nhân loại không ngừng thám hiểm khai phá vùng đất mới, nơi đó đã không còn thích hợp cho bọn họ ẩn nấp nữa.
Trưởng lão trong tộc học theo nhân loại, hoà nhập vào xã hội hiện đại.


Từ đó tổ địa Yêu tộc được chuyển tới giữa xã hội loài người.
Thư Nguyệt thoắt một cái đã xuất hiện ở phòng nghị sự trong tổ địa.
Quả nhiên mấy vị trưởng lão Yêu tộc đều đang ở chỗ này.
Thư Nguyệt cũng không nói lời thừa, trực tiếp hỏi: "Các trưởng lão tìm ta?”
Đại trưởng lão gật đầu, "Thư Nguyệt à! Chúng ta đã tìm được nguyên nhân ngươi chờ lâu như vậy vẫn không có lôi kiếp.”
Lời này Thư Nguyệt đã nghe vô số lần, mỗi lần đều hy vọng rồi lại thất vọng, đến bây giờ nàng đã có thể bình tĩnh tiếp nhận.
Nàng nhíu mày, ý bảo mình đang lắng nghe, mời Đại trưởng lão tiếp tục nói.
“Chúng ta mời tu sĩ Nhân tộc hỗ trợ, rốt cuộc tìm được một ít nguyên nhân.” Đại trưởng lão lộ vẻ hơi xấu hổ.
Ánh mắt Thư Nguyệt rốt cuộc dừng lại trên người Đại trưởng lão.

Lúc trước khi nàng không có lôi kiếp, Yêu tộc tìm khắp các huyết mạch truyền thừa cũng không tìm thấy đáp án, từng có tiểu yêu đề nghị xin Nhân tộc giúp đỡ, nhưng các trưởng lão cảm thấy làm vậy rất mất mặt nên không đồng ý, trong đó Đại trưởng lão là phản đối mạnh nhất, không ngờ bây giờ hắn lại đồng ý.
Đại trưởng lão thấy xẩu hổ trước cái nhìn của Thư Nguyệt, nhưng biết làm sao được.
Thế giới này đã mười ngàn năm không có Yêu tộc hoặc Nhân tộc độ kiếp, chứ đừng nói chi là phi thăng.
Thư Nguyệt là hy vọng duy nhất của bọn họ, cho dù hắn là trưởng lão Yêu tộc cũng không thể không từ bỏ sĩ diện mà đi tìm tu sĩ Nhân tộc nhờ hỗ trợ, cũng may kết quả không tệ, nếu không thì sẽ càng thêm mất mặt.
Nhân tộc vừa nghe tới độ kiếp đã biết đây là đại sự, Nhân giới cũng mấy ngàn năm không có người phi thăng, nếu điều tra ra nguyên nhân thì biết đâu vấn đề của Nhân tộc cũng thuận tiện được giải quyết thì sao!
Thế là đệ tử các môn phái trong Nhân tộc nhanh chóng lật khắp tất cả điển tịch, ngay cả cấm thư vốn bị niêm phong cũng không bỏ qua, rốt cuộc tìm được nguyên nhân trong một quyển điển tịch cũ.
Thì ra độ kiếp phi thăng, một kiếp trong đó chính là tâm ma kiếp.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận