“Có nhiều nhặng gì đâu, ngươi không biết đó thôi, cháu gái ngươi dạo này rất giỏi, ném hòn đá là có thể đập trúng con mồi, hai con này và con gà rừng kia đều là nàng lên núi bắt về đó.
”
Nói đến con gái, trên mặt Triệu An nhịn không được lộ vẻ kiêu ngạo.
Nhưng cô út không tin lời hắn, cho rằng anh hai bịa chuyện để mình chịu nhận quà mà thôi.
Cuối cùng vẫn là Triệu An khuyên can đủ điều nàng mới miễn cưỡng nhận lấy.
Cô út nói: "Vậy lát nữa Nguyệt Nguyệt thi xong thì ghé qua đây ăn cơm rồi hãy về.
”
“Không được, lát nữa Nguyệt Nguyệt thi xong còn phải trở về thôn làm việc, chờ đến khi có kết quả thi, dù đậu hay không thì ngươi cũng cứ gửi tin về nhà để chúng ta biết kết quả.
”
Triệu An nghĩ nếu con gái thi đậu thì sau này làm trong nhà máy, khi gặp vấn đề còn phải nhờ cô út giúp đỡ, bây giờ tốt nhất nên hạn chế làm phiền cô út.
Sợ con gái thi xong không thấy mình sẽ sốt ruột, Triệu An ngồi một chút liền cáo từ rời đi, tới trước cửa xưởng may chờ một hồi mới thấy Thư Nguyệt đi ra.
Triệu An lập tức tiến lên nghênh đón: "Thi tốt không?”
Thư Nguyệt gật đầu, "Rất đơn giản, không có gì khó khăn, hẳn là có thể đậu.
”
Bên cạnh hai cha con vừa vặn có người đi ngang qua, nghe thấy những lời này bèn “xì” một tiếng:
“Xì, tưởng mình là ai vậy? Còn chưa có kết quả đã dám mạnh miệng, cũng không sợ cuối cùng trở thành trò cười cho người khác!”
Triệu An không thích nghe người khác nói xấu con gái mình, "Chúng ta đang nói chuyện, liên quan gì đến ngươi?”
Người nọ đang tức giận, vốn tưởng rằng tìm được chỗ để trút giận, ai ngờ lại đụng phải tấm sắt mắng ngược lại mình, bèn thẹn quá hóa giận:
"Thứ nhà quê ở nông thôn mà cũng đòi làm công nhân, nằm mơ đi!"
Triệu An tuyệt đối sẽ không nhịn loại người này, vừa định tiến lên lý luận với hắn thì bị Thư Nguyệt kéo lại.
"Cha, thôi bỏ đi, người này vừa rồi cũng thi với con, chắc là thi không tốt nên mới tìm chỗ trút giận, nơi này là cửa nhà máy, nếu gây chuyện ầm ĩ thì sau này khi con vào nhà máy làm việc sẽ bị người ta chê cười.
Dù sao chờ đến khi có kết quả con trúng tuyển thì nàng ta sẽ bị vả mặt thôi.
”
Triệu An cảm thấy lời này của nàng rất có lý nên không thèm để ý tới đối phương nữa.
Thư Nguyệt không chỉ nói cho Triệu An nghe, cũng là nói cho người nọ nghe.
Biết Thư Nguyệt nắm chắc sẽ thi đậu, sợ sau này bị vả mặt quá đau nên nàng ta không nói gì nữa, chỉ hầm hừ một tiếng rồi nhanh chân rời đi.
Triệu An nhíu mày nói: "Nguyệt Nguyệt, sau này nếu vào nhà máy, tuyệt đối không thể kết giao với loại người hay đố kỵ với người khác.
”
Thư Nguyệt đồng ý gật đầu, "Cha yên tâm, nhìn dáng vẻ nàng ta thì hẳn là sẽ không thi đậu, sau này ở trong xưởng con sẽ không gặp lại nàng ta.
”
Triệu An ngẫm lại thấy cũng đúng.
Hai cha con lên xe bò chậm rãi về nhà.
Về đến nhà, ngoại trừ mấy đứa nhỏ và Hà Đại Nha ra thì những người khác trong nhà đều không hỏi han tình hình thi cử của Thư Nguyệt, rõ ràng bọn họ đã tin chắc Thư Nguyệt sẽ không thi đậu.
Thư Nguyệt cũng không tức giận, nên làm gì thì làm nấy, cho đến khi cô út Triệu gia gửi tin tức về báo Thư Nguyệt thi đậu, hơn nữa còn đậu hạng nhất.
Triệu gia lập tức sôi trào, trong nhà xuất hiện một công nhân là chuyện vinh quang cỡ nào, rất nhanh người trong thôn đều biết.
Có không ít người ghen tị, chẳng hạn như Tiểu Tuyết.
Rõ ràng một ngày trước còn đang làm việc cùng nhau, hôm nay mình vẫn là con gái nông thôn mà người ta lại thành nữ công nhân, hơn nữa người này đã từng bị mình chèn ép, nàng ta khó chịu vô cùng!
Nhưng cảm giác khó chịu này nàng chẳng thể tỏ bày cùng ai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...