Con Đường Nghịch Tập Của Đại Yêu Pháo Hôi


Thư Nguyệt thật sự không làm ra được vẻ mặt ngượng ngùng, chỉ có thể lạnh nhạt hỏi ngược lại:
"Liên quan gì đến ngươi?”
"Nghe nói vị hôn phu của ngươi bây giờ đã là đoàn trưởng, ngươi cảm thấy một cô gái nông thôn như ngươi xứng với hắn sao?”
Dương Thi Di rõ ràng là bị thái độ của Thư Nguyệt kích thích nên hỏi ra câu hỏi rất ngu ngốc.

Lần này Thư Nguyệt cũng không vội đi mà đứng lại đánh giá Dương Thi Di từ trên xuống dưới, chờ Dương Thi Di cảm thấy mất tự nhiên nàng mới chậm rãi nói:
"Ta không xứng, chẳng lẽ ngươi xứng?”
Lời này giống như đã chạm vào chỗ đau của Dương Thi Di, nàng ta lập tức kích động: "Ngươi! "
Nhìn bộ dạng này của nàng ta, Thư Nguyệt suy đoán, "Không phải là vị hôn phu kia của ta không thèm ngó đến ngươi đó chứ?”
Lời này trực tiếp xát một nắm muối vào miệng vết thương của Dương Thi Di, sắc mặt nàng ta khó coi tới cực điểm.

Thư Nguyệt giống như cảm thấy còn chưa đủ, nói thêm câu nữa:
"Cũng đúng, có châu ngọc như ta ở đây, hắn làm sao có thể ngó tới ngươi.



Dương Thi Di thẹn quá hóa giận, quát lên:
"Ngươi xinh đẹp đến mấy thì cũng là một thôn nữ thôi, chờ ngươi tuổi già sắc suy, xem ngươi lấy cái gì để giữ hắn lại!”
Giờ phút này Thư Nguyệt đã xem thường nàng ta đến không thể ngóc đầu lên.

"Chị gái này, ta và hắn là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, hắn đã thấy cảnh ta khi còn bé chảy đầy nước mũi, ngươi cảm thấy chuyện nhan sắc phai nhạt tình cảm nhạt nhoà theo sẽ xảy ra với ta và hắn sao?”
Thư Nguyệt tuy đang chọc tức Dương Thi Di nhưng lời này cũng có căn cứ.

Phương Húc và Triệu Thư Nguyệt đính hôn từ nhỏ, Phương Húc lớn hơn Triệu Thư Nguyệt ba tuổi, từ khi biết em gái đáng yêu sẽ trở thành vợ mình thì hắn đều rất che chở nàng, có thể nói là cực kỳ chiều chuộng, nàng muốn gì hắn cũng làm cho bằng được.

Cho đến khi Phương Húc mười sáu tuổi đi bộ đội, hàng tháng đều sẽ viết thư cho Triệu Thư Nguyệt, thỉnh thoảng còn gửi một ít đồ hiếm thấy về cho nàng.

Nhìn Dương Thi Di chỉ vì mấy câu nói của mình mà đã giận đến vặn vẹo gương mặt, Thư Nguyệt âm thầm bĩu môi.

Có như thế mà đã chịu không nổi, xem ra tố chất tâm lý không được tốt lắm nha?
Nếu ánh mắt có thể giết người, hẳn là Thư Nguyệt đã bị Dương Thi Di bầm thây vạn đoạn.

Thư Nguyệt cũng không muốn lãng phí thời gian với nàng ta, quay đầu đi thẳng.

Cách đó không xa có một thím đang thò đầu vểnh tai muốn nghe bát quái, thấy nàng lại gần lập tức giữ lại hỏi thăm.

"Nguyệt Nguyệt, nữ thanh niên trí thức kia tìm ngươi làm gì?”
Thư Nguyệt lặng lẽ né tránh bàn tay đối phương, thản nhiên nói: "Không có gì, chỉ là hỏi chuyện đính hôn giữa ta và Phương Húc.



“Nàng ta hỏi tới Phương Húc làm gì? Chẳng lẽ nàng ta biết Phương Húc?” Thím kia nghi hoặc nói.

Thư Nguyệt không khỏi bội phục bà thím nhiều chuyện vừa đoán đã trúng, nhưng chỉ nhún vai tỏ vẻ không biết.

"Lần sau lúc viết thư ta sẽ hỏi Phương Húc.


“Đúng là nên hỏi một chút.

” Trong mắt thím kia loé lên ánh sáng chính nghĩa.

“Khi nào Phương Húc hồi âm thì nói với ta một tiếng, ta sẽ giúp ngươi mắng nha đầu kia.


Thư Nguyệt lắc đầu, "Còn không biết là tình huống gì, lỡ như chỉ là hiểu lầm thì sao?”

“Hiểu lầm? Có thể có hiểu lầm gì, Nguyệt Nguyệt ngươi tuyệt đối không thể mềm lòng trước loại người này, nếu không đến lúc đó người hối hận chính là ngươi.


Hóng chuyện được một nửa sẽ khó chịu lắm, cho nên thím kia thật lòng khuyên nhủ Thư Nguyệt.

Ứng phó với đối phương vài ba câu, Thư Nguyệt về nhà, thấy hai tiểu tử đều đang chơi trong sân.

Trông thấy Thư Nguyệt trở về, hai đứa nhỏ chạy tới giúp nàng phơi quần áo.

“Chị hai, lúc sáng có thanh niên trí thức đi tìm chị không?” Triệu Văn Thanh hỏi.

Thư Nguyệt gật đầu, "Sao các ngươi biết?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận