Con Đường Nghịch Tập Của Đại Yêu Pháo Hôi


Tiểu Tuyết rõ ràng cũng phát hiện điểm này bèn hỏi, "Thư Nguyệt, hai em trai của ngươi sao lại nhìn ta như vậy?”
"Chắc chúng cho rằng ngươi muốn cướp dâu tây dại của chúng.

Trời không còn sớm, chúng ta đi về trước, ngươi cũng đào rau dại nhanh chút rồi trở về đi, nếu không nắng gắt sẽ khiến ngươi đen đi.


Thư Nguyệt nói xong vẫy vẫy tay rồi đi về phía trước.

Lúc nàng đi ngang qua người Tiểu Tuyết, quả nhiên Tiểu Tuyết lại vô sỉ vươn tay ra định chộp rau dại trong gùi, Thư Nguyệt lập tức lách người sang một bên không để Tiểu Tuyết đụng tới cái gùi của mình.

Nhìn bóng lưng ba chị em rời đi, trên mặt Tiểu Tuyết lộ ra vẻ hung tợn, mà vẻ mặt này vừa hay lại bị Triệu Văn Hạo quay đầu nhìn thấy.

Triệu Văn Hạo sợ tới mức chạy nhanh tới bên cạnh Thư Nguyệt, nắm chặt tay nàng.


Thư Nguyệt không rõ nguyên do, thấy sắc mặt hắn không tốt còn cho rằng hắn mệt mỏi.

Triệu Văn Thanh thấy vậy liền bĩu môi, nắm chặt bàn tay còn lại của Thư Nguyệt.

Đối với hai tiểu gia hỏa bỗng nhiên trở nên dính người, Thư Nguyệt cũng không khó chịu.

Nàng đeo gùi trên lưng, hai tay dắt hai đứa nhỏ đi vào sân.

Triệu Văn Hạo vừa về nhà thấy bà nội, lập tức chạy tới khoe khoang: "Bà nội, hôm nay chị bắt được một con gà rừng!”
Ánh mắt tất cả mọi người trong viện đều tập trung vào Thư Nguyệt, hay nói đúng hơn là tập trung vào cái gùi trên lưng nàng.

Thư Nguyệt đóng cửa viện lại mới đặt gùi xuống, lấy gà rừng và mấy con chim nhỏ dưới đáy gùi ra.

Nàng đưa gà rừng cho bà nội:
“Bà nội, gà rừng này bà giữ lại làm quà sinh nhật cho cô út đi, còn chim sẻ ngày hôm qua thì lấy ra làm cơm.


Trong trí nhớ của nguyên chủ, cô út tuy có hơi lải nhải nhưng cũng đối xử tốt với nàng, thỉnh thoảng trở về Triệu gia cô út còn cho nàng mấy bộ quần áo, tuy không phải đồ mới nhưng đều rất sạch sẽ và gấp chỉnh tề, không có một miếng vá nào.

Bà Triệu rõ ràng là rất vui, gà rừng đương nhiên quý hơn chim sẻ nhỏ, bà không ngừng gật đầu hài lòng: "Được được được, vẫn là Nguyệt Nguyệt hiểu chuyện, không uổng công cô út ngươi thương ngươi như vậy.


Buổi chiều lúc phân chia nhiệm vụ, Thư Nguyệt nhờ nhân viên tính điểm đổi vị trí nàng làm việc cách xa Tiểu Tuyết một chút.

Sau đó nàng vẫn là người làm xong việc sớm nhất.


Nhân viên tính điểm ghi điểm cho nàng rồi hỏi: "Nguyệt Nguyệt, nhiệm vụ ngày mai của ngươi có muốn tăng thêm một chút không, như vậy sẽ có thể kiếm thêm công điểm.


Thư Nguyệt suy nghĩ một chút rồi đáp: "Ta trở về hỏi mẹ đã.


Thật ra nghĩ lại, nàng cảm thấy như bây giờ đã rất tốt, nếu tăng lượng công việc thì không thể thoải mái như vậy.

Nhân viên tính điểm không bất ngờ với đáp án của Thư Nguyệt, gật đầu rồi rời đi.

Xa xa, Tiểu Tuyết nhìn theo bóng lưng Thư Nguyệt rời đi, trong lòng đều là tức giận.

Triệu Thư Nguyệt dạo gần đây không biết uống nhầm thuốc gì mà bắt đầu xa lánh mình, không có đồ ngốc này hỗ trợ, nàng đã không được nghỉ ngơi đàng hoàng suốt hai ngày.

Thư Nguyệt đương nhiên cảm giác được ánh mắt tràn ngập ác ý, nhưng nàng hoàn toàn không sợ.

Sau khi trở về, Thư Nguyệt liền nói với Hà Đại Nha về việc gia tăng lượng công việc.


Như nàng dự đoán, Hà Đại Nha cũng không muốn nàng phải làm nhiều hơn:
"Kiếm nhiều công điểm hơn nữa cũng không vào túi nhà chúng ta, mà ngươi cũng không được ăn nhiều hơn một chén cơm nào, có dư thời gian còn không bằng nghỉ ngơi nhiều một chút hoặc đi tìm chị em của ngươi chơi, nếu thật sự không có việc gì thì lên núi tìm đồ ăn lấp đầy bụng còn hơn.


Thư Nguyệt cong môi cười, "Con biết mẹ không nỡ để con vất vả, cho nên lúc nhân viên tính điểm hỏi, con đã nói phải về hỏi mẹ mới trả lời được.


“Ngươi đừng đi nói, để ta đi.

” Hà Đại Nha quyết định ngày mai đi nói chuyện với nhân viên tính điểm, không thể để cho mẹ chồng mình nghe được chuyện này.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận