Con Đường Hạnh Phúc
Cô cứ thế ở hà của Lập Khiêm thêm một ngày, có lẽ là lo lắng cho Băng Du nên Lập Khiêm nên ngay ngày hôm sau anh lập tức trở về. Về đến nơi anh lập tức quay về nhà tìm cô.-Du.
Anh mở cửa không đợi được cất tiếng gọi cô. Nghe tiếng gọi quen thuộc cô bước ra khỏi giường chạy về phía anh. Anh ôm cô thật chặt vào lòng rồi hôn nhẹ lên mái tóc mềm
-Có ổn không?
Đáp lại cái ôm của anh, cô lùi vào lòng anh tìm kiếm hơi ấm quen thuộc.
-Em ổn. Không phải anh nói mấy hôm nữa mới về sao?
-Không phải là vì anh nhớ em sao? em ăn trưa chưa?
Anh xoay người nhìn vào mắt cô cưng chiều nói. Cô chỉ lười biếng chui vào lòng anh rồi khẽ lắc đầu.
-Em vẫn không thể chấp nhận được sao? Đôi khi em cần phải trân trọng hiện tại và tương lai hơn là việc xem trong quá khứ đã qua.
Cô lắc đầu rồi lại gật đầu, từ trên đỉnh đỉnh đầu lại truyền ra tiếng thở dài của anh như chờ cô nói ra đáp án.
-Em chỉ không làm quen được với chuyện này.
-Anh muốn em nhìn thẳng vào sự thật, cô bé cứng đầu của anh đâu mất rồi? chúng ta ra ngoài ăn cơm sau đó anh đưa em đến nhà Chính Nam, được không?
Băng Du im lặng một lát rồi cũng gật đầu
Cả hai ôm nhau một lát sau đó anh mới buông cô ra rồi lấy một chiếc áo khoác dài cho cô
-Trời lạnh rồi em mau mặc vào đi.
-Em có cần phải thay đồ không?
Anh bật cười rồi lắc đầu.
-Không cần đâu! Em đẹp thế này rồi mà! anh rất có cảm giác không an toàn
Cô bật cười rồi nghiêm mặt nhìn anh từ trên xuống dưới tắc lưỡi đánh giá, Lập Khiêm lại tò mò trước phản ứng của cô nàng nhìn mình từ trên xuống dưới phát hiện không có gì bất thường mới lên tiếng
-Anh sao nào?
Cô bước ra phía cửa ngoảnh đầu nhìn anh cười mỉm
-Em thì rất an toàn
Bước ra khỏi cửa để lại anh đứng đó, anh nghĩ một lát rồi mỉm cười đi ra ngoài theo cô
-Anh thì sao nào? rất có lực sát thương nha
Cả hai lên xe. Anh đưa cô vào trung tâm thành phố rồi dừng lại ở một nhà hàng sang trọng. Cả hai xuống xe rồi khoát tay nhau vào trong anh ghé vào tai cô thân mật thì thầm
-Không phải em bảo không muốn ai biết mối quan hệ của chúng ta sao?
Cô quay lại nhìn anh
-Không phải anh bảo rằng cảm thấy không an toàn sao? em là bạn gái kiểu mẫu phải giúp anh rồi
Cả hai cùng bước theo một người phục vụ vừa đi vừa cười đến một chiếc bàn gần cửa sổ
-Cho chúng tôi hai phần sườn cừu cừu nướng
Cô nhanh miệng gọi món
-Ở đây có bánh táo nướng mà phải không?_ Anh không nhìn thực đơn mà nhìn người phục vụ
-Vâng thưa quý khách
Cô phục vụ đăt nước trắng lên bàn rồi trả lời nhẹ nhàng
-Vậy cho chúng tôi thêm hai phần bánh táo
Cô phục vụ cuối đầu chào rồi quay vào trong
-Anh sợ em vặt hết táo trong vườn nên mua bánh táo cho em à?
Cô trừng mắt với Lập Khiêm
-Đúng thì sao? táo ở nhà còn xanh ăn vào không tốt cho bụng của em.
Cô cười cười rồi uống một ngụm nước
Cả hai đang ăn trưa thì Minh và Nam từ bên trong bước ra. Đây là nhà hàng của Minh nhân viên quản lí vừa thấy Băng Du và Lập Khiêm đến lập tức gọi cho anh thông báo vì thế Minh gọi thêm Chính Nam đến để cùng thuyết phục cô về nhà. Minh và Nam vừa đến cũng là lúc Băng Du và Lập Khiêm ăn sáng xong.
-Băng Du
Chính Nam nhanh chóng chạy về phía cô lo lắng
-Anh Chính Nam
-Cuối cùng em cũng về rồi, mấy ngày hôm nay em ở đâu vậy? lại không nghe điện thoại của anh?
Băng Du sửng sốt nhìn hai người vừa đến rồi cuối đầu buông dao nĩa trả lời lại
-Em đi một nơi yên tỉnh để suy nghĩ đang định dùng xong sẽ nhờ anh Khiêm đưa về nhà
Chính Nam thở dài rồi quay qua Lập Khiêm
-Cảm ơn cậu đã đưa con bé về giúp mình.
Lập Khiêm cười nhẹ lắc đầu
-Không có gì chỉ là thuận tiện.
Chính Nam lại quay về phía cô yêu thương khuyên nhủ
-Tât cả cũng đã qua, hãy tha thứ cho anh vì không tìm ra em được sớm hơn
-Không phải là em không nên bỏ đi để mọi người lo lắng
Chính Nam cười hiền xoa đầu cô
-Vậy bây giờ anh đưa em về nhà nghỉ ngơi.
Cô liếc về hướng Lập Khiêm chỉ nhận được cái gật đầu khích lệ của anh
-Vậy được rồi, em theo anh về, anh Lập Khiêm xin lỗi anh em đi trước đây
Nói xong cô cùng Chính Nam bước ra khỏi nhà hàng đi khuất. Thiên Minh bước xuống ngồi vào bàn nhìn thẳng vào Lập Khiêm
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...