Tân Địch nhất thời thấy hơi lóa mắt. Cô
nghĩ, đây chính là sự lãng mạn trong truyền thuyết sao? Và do anh làm, quả
nhiên rất kích thích, có thể khiến trái tim già cỗi của mình trong tích tắc đập
mạnh như thiếu nữ hoài xuân.
Thứ sáu, Đới Duy Phàm lái xe đến dưới công ty Tân Địch
rất đúng giờ. Không tới năm phút sau, Tân Địch xuống đến nơi, khoác một chiếc
túi vải dù to tướng, ngồi lên chiếc Picasso của anh. Cô quyết định vẫn nên khai
thật với anh những người sẽ phải gặp trong bữa ăn hôm nay để anh khỏi phải giật
mình.
“Lát nữa bố mẹ tôi cũng ở đó”.
Không ngoài dự đoán, Đới Duy Phàm rõ ràng giật bắn
mình. Tân Địch để ý hết mọi phản ứng của anh, nhìn anh cười có vẻ giễu cợt,
“Bình tĩnh bình tĩnh, không chỉ có hai người họ mà Lộ Phi và Tân Thần cũng có
mặt”.
Đới Duy Phàm ảo não vì mình đã không giữ được bình
tính, đành khởi động xe, đồng thời cười mỉa mai chính mình, “Gọi anh đến ắt có
nguyên nhân chứ nhỉ”.
“Chính xác, có điều nguyên nhân không phức tạp nghiêm
trọng như anh tưởng tượng đâu. Anh
chỉ cần cư xử đàng hoàng, lẽ phép lịch sự tham gia cuộc trò chuyện là được. Lỡ
như mẹ tôi hỏi quan hệ của tôi và anh, thì nói có thiện cảm với nhau là OK”.
“Nếu anh tỏ ra không chỉ là có thiện cảm với em thì
sao?”.
Tân Địch bĩu môi, “Đừng làm bậy. Gây phiền phức cho
tôi, tôi sẽ không cảm ơn anh đâu”.
Họ bước vào gian phòng bao mà Lộ Phi đã đặt trước, ông
Tân Khai Minh, bà Lý Hinh và Lộ Phi đang ngồi trong đó rồi. Thấy Đới Duy Phàm,
ông Tân Khai Minh và bà Lý Hinh để tỏ ra ngạc nhiên. Tất nhiên vẻ ngoài cao to
đẹp trai của chàng trai ấy chỉ là nguyên nhân phụ. Tân Địch giới thiệu một cách
chu đáo: “Bố em, mẹ em, Lộ Phi – hai người đã gặp nhau rồi. Còn đây là Đới Duy
Phàm – bạn con”.
“Thần Tử sao chưa đến?”. Tân Địch hỏi.
Tân Khai Minh đáp: “Nó vừa gọi điện cho bố, bảo bố nó
đột ngột quay về, chuẩn bị ăn cơm cùng. Bố gọi hai người cùng đến rồi”.
Tân Địch vui sướng: “Tốt quá, cũng gần năm không gặp
chú rồi”.
Đới Duy Phàm tất nhiên cũng tỏ ra tò mò với ông chú mà
Tân Địch đã so sánh với mình. Tân Địch thấy dáng vẻ hào hứng của anh, thì thào:
“Lát nữa anh sẽ thấy, bảo đảm sẽ khiến anh tự thấy xấu hổ cho xem”.
“Dù nói gì đi nữa, hôm nay anh cũng gặp được phụ huynh
của em, cả chú em, xấu hổ một tí cũng đáng”. Đới Duy Phàm không mảy may quan
tâm đến lời châm chọc của cô, cũng thì thào đáp lại. Tân Địch chỉ có thể than
vãn da mặt anh quá dày.
Bà Lý Hinh nhìn hai người thì thào to nhỏ với nhau một
cách bất ngờ, nhất thời không biết nói thế nào.
Ông Tần Khai Minh lắc đầu, “Con bé Tiểu Thần còn bảo
với bố ngày mai đi leo núi, hôm nay không đến vì muốn nghỉ ngơi, bị bố ngăn
lại. Mấy hôm trước khu núi đó mưa to lắm, nếu bị trượt ngã thì mệt. Tiểu Địch
điểm này con phải học hỏi Tiểu Thần đi, lười vẫn động quá đấy”.
Tân Địch thực sự không yêu thích bất kỳ môn thể thao
nào cả. Cô cười nói: “Nếu con mà cũng thích tự lái xe đến Tây Tạng thì mẹ sẽ
cuống lên cho xem”.
“Bây giờ con có còn quan tâm mẹ cuống hay không đâu”.
Bà Lý Hinh làu bàu, “Lần này đi Hồng Kông ở mấy hôm liền mới nhớ phải gọi điện
về báo mẹ biết một tiếng”.
Nhắc đến Hồng Kông, Tân Địch và Đới Duy Phàm đều có
tật giật mình bất giác nhìn nhau. Tân Địch vội vàng nhìn tránh đi. “Chỗ con đến
an ninh rất tốt mà, cũng đi làm như thường lệ thôi, không cần lo đâu. À đúng
rồi, mẹ công ty sắp xếp cho con trung tuần tháng sau tham gia tuần lễ thời
trang New York. Con báo cáo trước, để đến lúc đó đỡ phải quên”.
“Con quên con có bà mẹ này đi thì hơn”. Bà Lý Hinh bất
lực với đứa con gái đành cười rồi lắc đầu. “New York con chưa đi bao giờ, có ai
đi cùng không”.
“A Ken đi thẳng từ Hồng Kông. Để con xem lại vé máy
bay đi từ đâu, dù sao cũng gặp bên đó mà”.
Lộ Phi nói: “Tháng sau anh cũng phải đến họp ở New
York, có lẽ xác định được thời gian rồi có thể đi cùng”.
Bà Lý Hinh vui vẻ nói: “Vậy thì tốt, tốt quá”. Rồi
bỗng sực nhớ ra còn có Đới Duy Phàm bên cạnh, thầm nghĩ con gái ban ngày trong
điện thoại đã nhấn mạnh rằng không có ý gì với Lộ Phi, bây giờ lại đưa bạn trai
đến đây, tuy phải đợi cô về tra hỏi mới biết được hai người có quan hệ gì,
nhưng cũng không thể phớt lờ cậu ta hoặc khiến người ta hiểu nhầm, thế là bà
cười ôn tồn: “Tiểu Đới, Lộ Phi và Tiểu Địch từ nhỏ đã học chung. Tiểu Địch lại
cẩu thả qua loa, đi công tác nếu có người chăm sóc thì dì cũng
Đới Duy Phàm gật đầu tán thành, “Vâng, Tiểu Địch lần
này ở Hồng Kông cũng suýt mất hành lý đấy ạ”. Lúc ở sân bay, Tân Địch vừa nghe
điện thoại vừa lơ đãng bỏ đi, suýt nữa là quên mấy túi đồ ở hàng ghế ngồi. Anh
đuổi theo để trả lại, còn cô chỉ bực tức và miễn cưỡng nói “Cảm ơn”.
“Hai đứa cùng đi Hồng Kông à?”. Bà Lý Hinh kinh ngạc.
Tân Địch thầm kêu khổ, biết mẹ mình hay suy diễn trong
một số chuyện, nhưng cũng không tiện cảnh cáo ngầm với Đới Duy Phàm. Cũng may
anh không định khiến cô cuống lên, trả lời rất chừng mực, “Cháu làm ở mảng
quảng cáo, cũng đến tham gia tuần lễ thời trang, nên đã gặp Tiểu Địch ở Hồng
Kông”.
“Chắc không phải là quen nhau ở Hồng Kông chứ”.
Đới Duy Phàm thật thà: “Dì, cháu và Tiểu Địch là bạn
cùng trường ở Học viện Mỹ thuật. Chúng cháu quen nhau gần mười năm rồi”.
Bà Lý Hinh vốn sợ con gái muốn đối phó mình mà kéo đại
người qua đường đến dùng cơm, lần này thì thực sự đã cảm thấy có hứng với Đới
Duy Phàm nên bắt đầu hỏi thăm tình hình công việc của anh. Anh đều trả lời hết,
thái độ vô cùng thành thật.
Ông Tân Khai Minh đang trò chuyện với Lộ Phi. Cha Lộ
Phi mấy năm trước đã được điều đến nhậm chức ở một tỉnh miền nam nào đó. Tân
Khai Minh hỏi vẻ quan tâm tình hình lãnh đạo và người thân, Lộ Phi đều trả lời
từng câu một. Sau đó nhắc đến dự án khai thác của Hạo Thiên – Tân Khai Minh
hiện nay vẫn làm việc cho thành phố nên tất nhiên rất quan tâm đến tình hình
vận hành của dự án lớn này. Lộ Phi giới thiệu đại khái công việc tiến triển thế
nào. Anh nói với Tân Khai Minh, Lộ Thị chị anh sắp đại diện tập đoàn Hạo Thiên
đến đây theo dõi dự án, đồng thời cũng nhắc đến chuyện nhà Tân Thần lần này cũng
sắp bị phá bỏ. Ông Tân Khai Minh gật gù, “Về rồi bác sẽ hỏi Tiểu Thần định thế
nào. Con bé này, sao giờ này vẫn chưa đến?”.
Đang nói thì Tân Thần đẩy cửa vào, vừa đi vừa cười nói
với một người đàn ông nhìn có vẻ chưa đến bốn mươi tuổi. Đới Duy Phàm quan sát
ông rồi không thể không thừa nhận, Tân Địch so sánh mình với người ấy, thật sự
là không hề có ý mỉa mai.
Tân Khai Vũ mặc áo POLO sọc đen vàng nhìn trẻ đến bất
ngờ, hoàn toàn không giống một ông bố có cô con gái đã hai mươi lăm tuổi. Cóng
khoáng, tướng mạo lại nho nhã đẹp trai. Tân Thần rất giống ông. Tướng mạo ấy
khiến nét đẹp của cô có vài phần gai góc, còn đối với một người đàn ông mà nói
thì vốn đã rất tiêu chuẩn, chỉ có điều thêm vài dấu vết tháng năm lại có vẻ
chín chắn hơn. Ông chào anh trai chị dâu, thấy Lộ Phi đứng lên thì hơi sững sờ.
Trước kia họ từng gặp nhau, đều có ấn tượng nên gật đầu chào nhau.
Tân Địch vốn rất gần gũi với Tân Khai Vũ, vội vàng kéo
chú đến ngồi cạnh mình, ậm ừ giới thiệu Đới Duy Phàm. Ông nhìn rất trẻ, Đới Duy
Phàm thực sự không gọi là chú được, nên chỉ đứng lên bắt tay tỏ ý chào hỏi.
“Sao hành tung vẫn bất định thế hả, về mà cũng không
báo trước một tiếng?”. Ông Tân Khai Minh nói với em, không hề khách khí.
Ông Tân Khai Vũ không quan tâm đến giọng điệu mười năm
như một, hễ mở miệng ra là trách mắng của ông anh mình, chỉ đáp: “Tạm thời có
việc”. Sau đó quay sang Tân Địch, “Địch Tử, chiếc áo này đẹp quá”.
Tân Địch cười lớn – mẹ cô vừa càu nhàu chiếc áo pull
vẽ graffiti của cô chẳng ra làm sao, “Chú ơi, chú chẳng già tí nào, nhất định
phải dạy bố con cách giữ nhan sắc mới được”.
“Bố con là số lo nghĩ, hết cách rồi”. Tân Khai Vũ nói.
Phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên. Tân Khai Minh hỏi
Tân Thần dự định sau khi nhà bị phá bỏ. Người khác thì Tân Thần có thể qua loa
được, nhưng với bác thì cô đành trả lời thật, “Trước mắt thì giá nhà cao quá,
tạm thời con không muốn mua, có lẽ thuê nhà ở vậy”.
Ông Tân Khai Vũ cười bảo: “Cũng có thể đến Côn Minh
chỗ em ở một thời gian rồi tính sau”. Mấy năm trước ông đến vùng tây nam làm
ăn, đã mua nhà ở đó.
Tân Khai Minh phản đối, “Tiểu Thần đến chỗ chú chơi
thì được, nhưng không thể đi lung tưng khắp thế giới như chú. Con gái phải kết
hôn, không mua nhà cũng được. Lấy được tiền bồi thường thì vạch kế hoạch đầu tư
cho rõ, đừng tiêu linh tinh. Cũng không cần thuê nhà, dọn đến ở cùng Tiểu Địch
để có chị có em”.
Bà Lý Hinh cau mày, bà vốn đã không thích ý kiến đó,
nhưng lúc này tất nhiên không thể nói gì. Tân Địch không để tâm đến chuyện ở
chung với cô em họ, có điều khi thấy Tân Thần nháy mắt rất nhanh với mình, hẳn
nhiên là đang ra hiệu cho cô yên tâm, sẽ không ở chung đâu, thì cô thấy r buồn
cười, cũng chớp chớp mắt lại.
Thức ăn được mang lên liên tục. Tân Thần hôm nay tỏ ra
rất thèm ăn, không hề có vẻ uể oải như khi đi ăn cùng Lộ Phi. Lộ Phi múc canh
cho cô, “Em thích món canh trúc tôn(1) , vừa
hay nhà hàng này có”.
(1) Một loại thực vật ký sinh trên cây
trúc.
Tân Thần khẽ nói: “Cảm ơn”.
Tất nhiên là anh biết khẩu vị của cô. Trước kia họ đã
ăn cùng nhau biết bao lần. Ngoài ở nhà Tân Thần và quán ăn nhỏ dưới khu lầu nhà
cô mà Lộ Phi cực kỳ nghi ngờ tính đảm bảo vệ sinh của nó, thì Lộ Phi cũng đã
từng đưa cô đến những quán ăn lớn nổi tiếng trong thành phố, nhưng lại phát
hiện ra cô còn biết nhiều quán ăn ngon hơn cả anh, lúc chọn món cũng không cần
nhìn đến thực đơn. Lúc ăn cơm lưng rất thẳng, dáng vẻ tao nhã, đều do Tân Khai
Vũ lúc vừa có tiền lại vừa rảnh rang đã dạy dỗ cô.
Cô cúi đầu uống canh. Bà Lý Hinh thấy ánh mắt không hề
che giấu sự quan tâm của Lộ Phi thì thầm thở dài, biết con gái và anh chắc đã
không có khả năng gì được rồi, đồng thời thấy Đới Duy Phàm đang đưa món ăn Tân
Địch thích đến trước mặt cô, còn Tân Địch chỉ mê mải nói chuyện với ông Tân
Khai Vũ, hoàn toàn phớt lờ. Bà nghĩ chàng trai ấy ngoài việc có dáng vẻ đẹp
trai đến bất bình thường thì thể hiện cũng khá được, song không rõ cô con gái
cưng của bà đang nghĩ gì trong đầu nữa.
Vợ chồng Tân Khai Minh và Lý Hinh đều ít nói, Lộ Phi
càng trầm mặc, Tân Địch và Tân Khai Vũ lại nói chuyện rất sôi nổi. Đới Duy Phàm
bị bỏ mặc một bên đành cố tìm thứ gì đó để nói: “Tân Thần, logo của nhà hàng
này hình như là do cô thiết kế đúng không”.
Tân Thần gật đầu. Logo này còn là đơn đặt hàng khá lớn
đầu tiên mà hơn hai năm trước Đới Duy Phàm đã nhận giúp cô. Giá cô đưa ra không
cao, mẫu thiết kế sạch sẽ xinh đẹp, ông chủ nhà hàng vô cùng hài lòng, từ đó
cũng bắt đầu có tiếng trong thành phố. Cô chỉ quyển thực đơn dày cộp có lồng
những bức ảnh rất đẹp bên cạnh. “Hình ảnh trong thực đơn mà năm nay họ làm cũng
do tôi sửa. Ông chủ mê mẩn nhiếp ảnh nên trang bị cũng rất chuyên nghiệp, nhưng
kỹ thuật thì quá kém, lại cứ đòi phải tự đành nhờ vào xử lý hậu kỳ”.
Bà Lý Hinh thấy Đới Duy Phàm lại quen với cả Tân Thần
thì bắt đầu cảnh giác. Cũng may Tân Thần không nói gì thêm, tiếp tục vùi đầu
vào ăn.
“Lộ Phi, cháu phải ở đây đợi dự án hoàn thành sao?” Bà
Lý Hinh hỏi.
Lộ Phi ngần ngừ, “Dự án này kết thúc xong, cháu cũng
định ở lại lâu dài”.
Ông Tân Khai Minh hơi tỏ ra lạ lùng. Ông biết tình
hình hợp tác của tập đoàn Hạo Thiên với công ty Lộ Phi làm việc trong dự án
này. Thông thường tiền đầu tư của công ty sẽ được phân ra, cũng sẽ có người
tham dự thực thi công trình, nhưng không hoàn toàn theo suốt, hơn nữa công ty
đầu tư ấy chỉ có một văn phòng đại diện ở Bắc Kinh, không có nhiều khả năng sẽ
lập chi nhánh ở đây.
Cha Lộ Phi – Lộ Cảnh Trung là sếp cũ của ông. Ông làm
thư ký của Lộ Cảnh Trung khoảng năm năm, tình cảm sâu đậm gắn bó, nên đương
nhiên sẽ quan tâm đến chuyện nhà Lộ Phi. Hiện nay Lộ Cảnh Trung đang đảm nhiệm
một chức vụ lớn ở một tỉnh miền nam, con gái Lộ Thị đã gả cho Tô Kiệt, tổng
giám đốc tập đoàn Hạo Thiên, trước và sau khi Lộ Phi về nước, việc làm ăn của
công ty đầu tư kia cũng rất thuận lợi. Lộ Cánh Trung trước nay đều tỏ ra rất
hài lòng về việc ấy. Lúc này cách nói của Lộ Phi lại ẩn hiện ý tứ sẽ rời công
ty đó, ở lại đây để phát triển sự nghiệp riêng. Ông nhớ đến mấy năm trước khi
Lộ Phi chưa ra nước ngoài đã nói với mình mà khi ấy ông đã nghĩ đó là nhưng lời
nói hoang đường, rồi lại liên tưởng đến sự quan tâm của Lộ Phi với Tân Thần mà
tỏ ra tư lự.
Di động của Tân Thần reo vang. Cô cầm lên xem số gọi
đến, hơi cau mày, “Dĩ An, chào anh!”
“Xin lỗi, Tiểu Thần. Hôm ấy anh uống say nên hơi quá
đáng”.
Tân Thần ngẫm nghĩ, mới nhớ ra chắc là hai hôm trước
khi gặp nhau ở quán bar, “Không sao, chuyện qua rồi”.
“Em đang ở đâu? Anh đến đón rồi đi ăn. Anh có chút
chuyện muốn nói với em”.
“Xin lỗi, bây giờ em đang ăn cơm, có chuyện gì thì nói
trong điện thoại được không?”.
Phùng Dĩ An im lặng một lúc. “Thôi, hôm khác liên lạc
lại. Tạm biệt
Tân Thần đặt máy xuống phát hiện ra trong phòng yên
lặng đến bất ngờ, Tân Khai Minh, Lý Hinh, Tân Khai Vũ và Tân Địch đều nhìn cô.
Cô bất giác nhận ra mình không nên nhắc đến tên Phùng Dĩ An. Quả nhiên ông Tân
Khai Minh hỏi ngay: “Tiểu Thần, là Tiểu Phùng à? Đã chia tay rồi mà cậu ta còn
đeo bám cái gì?”.
Tân Thần cười, “Không phải đeo bám, bọn con lâu rồi
không gặp nhau rồi, chỉ hỏi thăm thôi”.
Ông Tân Khai Minh hẳn không hiểu kiểu “tạm biệt rồi
vẫn là bạn”: “Lần trước con nói cậu ta có bạn gái mới rồi. Loại người này đừng
qua lại nhiều để tránh phiền phức”.
Tân Thần cười gật đầu. Tân Khai Vũ không tránh khỏi
buồn cười, “Thần Tử là người lớn rồi, biết xử lý mấy việc này. Anh chớ lo lắng
quá”.
Ông Tân Khai Minh trừng mắt nhìn em mình, “Nó lớn mấy
cũng là con của chú. Chú lại chẳng chịu nhớ điểm này”.
Từ nhà hàng ra, Tân Địch và Tân Thần đi phía sau,
“Thần Tử, nếu mai rảnh thì ghé nhà chị đi”.
Tân Thần thì thầm: “Ngày mai em đi thám hiểm lòng núi,
đã hẹn với người ta rồi”.
“Bố chị chẳng đã nói sợ đường lầy trơn trượt, không
cho em đi đó sao?”.
Tân Thần cười đáp: “Không đâu, mưa đã ngừng hai ngày
rồi. Đừng nói với bác nhé. Buổi chiều là về, an toàn lắm”.
“Thật không hiểu nổi trò này mà cũng nghiện được à? Về
rồi đến thẳng chỗ chị nhé, chị có chuyện nói với em”.
“Vâng”.
Hôm sau trời âm u, không khí vùng núi rất trong lành,
nhiệt độ khá dễ chịu. Nhưng có một đoạn sườn núi dốc đứng không có đường đi,
gai mọc um tùm, toàn phải nhờ cánh đàn ông vung dao mở đường, đi phía sau cũng
phải rất cẩn thận, nếu lơ đãng một tí thôi sẽ bị gai đâm ngay.
Tân Thần có kinh nghiệm phong phú, tất nhiên không có
vấn đề gì, chỉ sau khi từ Tây Tạng trở về đã bắt đầu làm cho kịp công việc nên
sức khỏe chưa hồi phục hoàn toàn, không tránh khỏi cảm. Họ đã đi hơn bốn tiếng
đồng hồ, lúc này đang ngồi nghỉ ở một nơi tạm bằng phẳng một chút.
Ba năm trước Bruce đã phát hiện, khi Tân Thần đi bộ,
cô hoàn toàn im lặng, không thích chuyện trò, bây giờ cô vẫn giữ thói quen đó.
Cậu cũng không để tâm lắm, nhìn mấy người dưới sườn núi đang tạo dáng chụp ảnh
với nụ cười mạng vẻ giễu cợt, “Thật không hiểu nổi sao chị lại chơi chung với
họ”.
Cũng khó trách Bruce khó chịu. Hôm nay là tuyến đường
thông thường nên có vài người đưa bạn gái theo, hoàn toàn không theo kịp, chưa
đi bao xa đã nũng nịu than thở, hơn nữa còn mê mẩn trò chụp ảnh làm cả nhóm bị
chậm lại. Có một cô gái trẻ khác là nhân viên công ty nước ngoài, lần đầu tham
gia hoạt động ngoài trời, lái một chiếc Pcugcot 206 màu đỏ, từ đầu đến chân là
hàng hiệu, ban đầu còn tỏ vẻ kiêu kỳ nhưng hôm nay khi thấy Bruce, lúc xuất
phát cô nàng chủ động mời anh ngồi cùng xe, đồng thời còn nói với vẻ khéo léo:
“Xe tôi quá nhỏ, Hợp Hoan ngồi xe khác vậy”.
Tân Thần không quan tâm đến trò vặt của cô nàng, chỉ
cười rồi lên chiếc xe việt dã của người đầu trò. Khi bắt đầu thám hiểm, cả nhóm
bắt đầu kéo giãn khoảng cách. Lúc đầu cô nàng xinh đẹp còn đi cùng Bruce, cứ
thích trò chuyện với cậu bằng tiếng Anh dần dần tụt lại phía sau, Bruce thở
phào một tiếng.
Tân Thần cười, “Con người là động vật bầy đàn, đều
phải chịu đựng nhau. Nếu không thích thì có thể chọn cách phớt lờ mà. Cậu
thường xuyên lên diễn đàn đó, tôi tưởng đã chấp nhận kiểu cách của họ từ lâu
rồi chứ”.
“Lý do duy nhất tôi nằm vùng trên diễn đàn đó là chị
đó, nếu không hoàn toàn không biết chị đang làm gì”.
Tân Thần không tiếp lời cậu, “Dù sao cậu cũng biết,
còn có những người kinh khủng hơn, vừa thám hiểm vừa chơi trò chơi, hôm nay là
cáo bắt thỏ, ngày mai lại là chó sói và cô bé quàng khăn đỏ, lên núi một cái là
uống rượu, phong lưu đến mức khiến người ta không chịu nổi. Đợt này…”, Cô hất
cằm, “Xem như là cũng tốt lắm rồi”.
“Tôi vẫn kiên quyết giữ quy tắc nếu đi xa thì không
quá mươi người, đoạn đường ngắn này nhiều nhất là hai ba người đi với nhau là
được. Chị không còn thích mạo hiểm như xưa nữa. Hợp Hoan, chắc không phải do ám
ảnh lần trước đi Tần Lĩnh chứ?”.
Tân Thần trầm ngâm, lắc đầu. “Nếu đã sống rồi thì tôi
cũng chẳng còn ám ảnh, nếu không cũng sẽ không đi nữa. Nhưng sau lần ấy, tôi
quyết định trân trọng sinh mệnh người khác, cũng trân trọng sinh mệnh mình. Đi
đến nơi nào nguy hiểm cũng không thành vấn đề, nhưng nhất định phải chuẩn bị đầy
đủ”.
“Vật thì tốt, tôi không mong muốn lần đi cùng nhau duy
nhất của chúng ta lại trở thành hồi ức chị không muốn nhớ lại. Còn nhớ không?
Chúng ta ở bên kia cũng ngồi thế này, cùng đi đến tận ngày thứ ba, sau đó chị
mới chịu nói thêm vài câu với tôi”.
Ba năm trước, Tân Thần đến nhà bác ăn cơm cuối tuần,
nghe Tân Địch kể Lộ Phi gọi điện thoại cho cô, thứ hai sẽ về đây ở vài ngày.
Hai bác đều rất vui, còn cô chỉ cúi đầu và cơm, ăn xong vội vàng cáo từ về nhà,
thẫn thờ ngồi một lúc lâu, mở máy tính lên và đăng nhập vào một diễn đàn hoạt
động ngoại khóa mà cô thường tham gia.
Lúc ấy cô hoàn toàn không có mục đich, chỉ định rời xa
thành phố này. Tiện tay mở topic đầu tiên, có một câu lạc bộ dã ngoại ở Tây An
đang tập hợp mọi người để đi xuyên Tần Lĩnh – núi Thái Bạch. Cô không xem tuyến
đường cụ thể mà đăng ký ngay.
Ngày hôm sau, cô gọi điện thoại cho sở trưởng cơ quan
cô làm việc để xin thôi việc, sau đó mua sẵn vé tàu và những thứ cần mang theo,
buổi tối đến nhà bác, kể đã từ chức và đang định đi du lịch Tây An. Bác gái sa
sầm mặt, còn bác cô thì giận dữ: “Tiểu Thần, con mới đi làm chưa đến một
tháng!”.
“Con xin lỗi bác”. Tân Thần có thể phớt lờ sự không
vui của bác gái nhưng với bác trai, cô luôn thấy hổ thẹn, nếu không thì đã
không nhận cộng việc này. Nhưng cô vẫn đánh giá quá cao sức chịu đựng của mình.
Và dù đã quay về sau khi tìm công việc ở nơi khác, cô
đã quyết định nghe lời bác mà sống thật tốt, nhưng làm việc kiểu này chán đến
mức cô chỉ muốn bỏ chạy. Còn Lộ Phi lại sắp về lại thành phố này, quyết tâm cô
vừa hạ đã sụp đổ trong tích tắc, lại thêm một lý do để trốn chạy.
Bà Lý Hinh nói vơi vẻ bực dọc: “Tiểu Thần, công việc
này của con là do bác con đi nhờ vả mới có được, vừa thảnh thơi mà đãi ngộ cũng
tốt. Bao nhiêu sinh viên tốt nghiệp các trường danh giá muốn vào cũng còn chưa
có cửa. Sao có thể tùy tiện như thế?”.
Cô không nói gì, chỉ cúi đầu im lặng. Tân Địch vừa đi
làm về vội giảng hòa, “Để Tiểu Thần làm việc nó thích đi”.
“Nhưng rốt cuộc lon muốn làm việc gì? Chắc không phải
đi cùng đám bạn trai đến Tây An chứ?”. Bà Lý Hinh suy đoán không hề khách sáo.
Khi học đại học Tân Thần cũng có bạn trai thật, là
người Tây Bắc. Ông Tân Khai Minh có lần đến trường đã thấy anh chàng đó, ấn
tượng khá tốt. Nhưng mấy tháng trước khi tốt nghiệp, Tân Thần kiên quyết đi nơi
khác tìm việc một mình, hai người đã chia tay mà không mấy vui vẻ. Cô không
muốn giải thích, hơn nữa cô biết hễ giải thích thì chắc không tránh khỏi bị
giáo huấn là “con gái phải tự trọng, đây là bạn trai thứ mấy mà con đã chia tay
rồi”, nên chỉ cúi đầu lặng thinh.
Ông Tân Khai Minh vốn giận dữ nhưng thấy cô im lặng
bất thường thì lại mềm lòng, “Tiểu Thần, con cũng lớn rồi, không thể cứ chơi
bời mãi được, phải ổn định để làm việc đi chứ”.
Cô chỉ nói khẽ: “Con chỉ bướng bỉnh lần cuối này thôi,
bác ạ. Con bảo đảm sau khi về đây con sẽ làm việc thật tốt”.
Thế nhưng lần bướng bỉnh ấy suýt nữa đã khiến cô và
Bruce mất mạng, Bruce quen mạo hiểm, chỉ xem đó là trải nghiệm sống hiếm có,
nhưng cô thì không nghĩ thế.
Đã có bạn đồng hành gần đó gọi họ xuất phát, Tân Thần
nhảy lên, cúi xuống cười với Bruce, “Cứ đắm chìm trong hồi ức cũng không hay’.
“Nhưng lúc nãy chị đã chìm đắm trong hồi ức mà”. Giọng
Bruce đều đều, “Tất nhiên không phải hồi ức liên quan đến tôi”.
Tân Thần cứng người rồi cười khổ, “Ha, chúng ta đừng
nói đến chuyện này nữa”.
Cô vác ba lô lên, nhấc chiếc gậy leo núi rồi xuất
phát. Bruce đành lắc đầu đi theo, không biết lúc nãy có phải đã quá lỗ mãng
không. Cũng như ba năm trước, bóng dáng mảnh mai trước mặt luôn thẳng lưng,
bước chân khi đi thám hiểm cũng không uể oải lười nhác như bình thường, mà sải
bước rất đều đặn và chắc chắn.
Sau cuộc thám hiểm, như thường lệ vẫn là tìm một nơi
nào đó để mọi người ăn uống, nhưng Tân Thần nói còn có việc. Xe về đến thành
phố, cô đã bắt xe đến thẳng nhà Tân Địch.
“Sao giờ mới đến?”. Tân Địch mở cửa cho cô, than vãn.
“Em không dự liên hoan cùng họ, chạyây mà”. Tân Thần
ném túi xuống bậc cửa, che miệng ngáp rồi đá giày đi bộ đi, chân mang vớ đi vào
nhà, “Mệt quá. Hay chúng ta đi massgge chân?”.
“Chị chẳng tài nào hiểu nổi kiểu tự ngược đãi mình của
em, việc gì phải làm mình mệt đến thế? Tối nay không được, lát nữa chị phải đi
rồi”.
Tân Thần cười rồi quan sát cô, “Thảo nào hôm nay ăn diện
đẹp thế, thì ra là hẹn hò”.
Quy tắc ăn mặc thường chỉ dẫn những cô gái có vóc dáng
bé nhỏ không nên mặc những loại quần áo kiểu cọ quá nhiều màu sắc, nhưng Tân
Địch hoàn toàn phớt lờ. Cô mặc một chiếc áo sơ mi dài nhăn màu xanh đen, thắt
lưng vàng tối, dưới gấu áo xắn lên một góc để lộ chiếc váy đỏ chỉ dài hơn chiếc
áo một chút, nhìn có vẻ bắt mắt mà lại nổi bật.
“Đới Duy Phàm hẹn chị hôm nay đi xem liveshow”.
Tân Thần cười híp mắt, huýt sáo, “Anh ấy đang theo
đuổi chị hả?”.
Tân Địch nhún vai, “Hình như là thế, tuy chị không
biết là tại sao”.
“Cuối cùng anh ấy cũng đã làm đúng một việc”. Tân Thần
cười nói, ngồi xuống ghế sofa và duỗi thẳng tay chân, “Được thôi, có gì thì nói
với em đi, em rửa tai nghe đây”.
Tân Địch ngồi xuống cạnh cô, trừng mắt một cái rồi lấy
gương trang điểm và cọ phấn đặt trên bàn lên, “Em tưởng chị có thú vui tâm sự
với người khác à? Chị bảo em một tiếng, không muốn mua nhà cũng không sao, có
thể ở chỗ chị, bao lâu cũng được. Một mình chị ở buồn chán lắm”.
Tân Thần ôm vai Tân Địch, “Địch Tử, em biết chị tốt
nhất. Khi nhà bị phá rồi, có thể em sẽ gửi máy tính và một ít tài liệu bên chị,
còn những thứ có thể bán và tặng khác thì em sẽ xử lý hết. Sau đó đi Côn Minh,
Lệ Giang ở một thời gian, năm sau đi châu Âu, lại để ý xem cơ hội công việc ở
thành phố nào nhiều hơn sẽ ngoan ngoãn làm việc kiếm tiền. Nếu về lại đây, tất
nhiên sẽ cảm ơn chị đã thu nhận em, để em không cần ở khách sạn”.
“Ê, người em toàn mùi mồ hôi”. Tân Địch đẩy cô ra một
cách không chút khách sáo, cô cười lớn.
“Chỉ chuyện này thôi hả? Vây em về nhà tắm rửa đây
“Cô ngồi im đó cho tôi nhờ”.
Tân Địch đặt gương trang điểm xuống, ngần ngừ một lúc
mà lại không biết nói từ đâu. Tân Thần quay lại nhìn cô. Hai ánh mắt giao nhau,
Tân Thần khẽ động đậy khóe môi, hẳn nhiên hiểu rõ điều cô định nói là gì, nhưng
chỉ cười và im lặng. Tân Địch bỗng dưng thấy không thể chịu đựng được vẻ thờ ơ
của cô, xị mặt ra: “Em đừng xem chị là người qua đường mà đối phó qua loa với
chị, thật sự định mãi mãi rời khỏi đây hay sao?”.
Tân Thần không cười nữa, dựa vào ghế sofa, mệt mỏi
nói: “Địch Tử, em chỉ muốn đi đây đi đó”.
“Lẽ nào sau này cứ đi suốt, không quay về nữa?”.
“Xem tình hình đã. Nếu gặp được người em yêu hoặc nơi
em thích thì ở lại; nếu cảm thấy quay về tốt hơn thì sẽ về. Em không hề ghét bỏ
thành phố này, ngoài thời tiết đáng ghét ra, còn lại đều ổn”.
Tân Thần nói rất thản nhiên. Tân Địch thừa nhận cách
sống như thế cũng hấp dẫn cô, nhưng cô chẳng thể không nói ra những lời đã đè
nặng trong lòng mấy hôm nay, “Lộ Phi nói anh ấy muốn theo đuổi em”.
“Đừng đùa, chẳng phải anh ấy đã có bạn gái hay sao?
Bác nói tháng tư năm nay đi công tác Bắc Kinh đã gặp, về còn bảo họ định kết
hôn nữa. Chị cũng nghe mà”. Tân Thần uể oải, “Với tính cách của anh ấy thì anh
ấy sẽ không chơi trò bắt cá hai tay đâu”.
Hơn hai năm nay Tân Địch thường đến Bắc Kinh xem tuần
lễ thời trang, cũng từng vội vàng gặp Lộ Phi và bạn gái anh, trong ấn tượng đó
là một cô gái xinh đẹp nhã nhặn, “Họ chia tay rồi”.
Tân Thần có vẻ bất ngờ, nhìn cô ra chiều nghi ngờ, rồi
lập tức khoanh tay lại, “Thật đáng tiếc, để anh ấy trị vết thương lòng thôi.
Chân trời chỗ nào mà không có cỏ thơm, anh ấy sẽ gặp cô gái thích hợp hơn. Có
điều, em không định làm kẻ dự bị”.
“Em hận anh ấy về nước lâu thế mà không liên lạc
sao?”.
Tân Thần không nói gì.
Thực tế khi Lộ Phi đi, anh vẫn đến từ biệt cô, cho dù
trước đó họ đã không liên lạc với nhau tháng rồi. Anh đưa cho cô một tờ giấy
viết thư, “Tiểu Thần, anh đã lập cho em một hộp mail, chúng ta giữ liên lạc
nhé”.
Cô ngỡ đã thuyết phục chính mình chấp nhận hiện thực
từ lâu, nhưng giờ phút đó cơn giận bỗng chốc bùng phát, cô cầm lấy tờ giấy đó
mà không thèm nhìn và xé nó tơi bời, rồi ném đi. Qua làn mưa giấy vụn rơi lả tả
giữa hai người, cô lạnh lùng nói: “Các người đều thích để lại địa chỉ là email
cho tôi ư? Tôi không cần, muốn đi thì đi cho gọn gàng dứt khoát. Không cần cứ
báo cáo lặt vặt nhảm nhí kiểu bên đó thời tiết rất đẹp, anh đã làm quen với bạn
mới… như thế”.
Lộ Phi đứng trước mặt cô sắc mặt tái nhợt, “Em phải
biết lý lẽ một chút, Tiểu Thần”.
“Xưa nay tôi luôn vô lý như vậy, các người không cần
tốn thời gian giảng đạo lý với tôi nữa”.
Nhìn vẻ đau khổ trong mắt Lộ Phi, cô cũng đau, nhưng
nỗi đau ấy va đạp trong lồng ngực khiến cô chỉ muốn dùng cách thức kịch liệt
nhất để xả ra ngoài. Cũng chỉ có vẻ can đảm còn sót lại trong quãng đời thiếu
nữ, cô mới có thể bộc lộ sự giận dữ ra một cách ngang ngược thô bạo như vậy,
giống như một con mèo hoang, giơ móng vuốt ra mà không hề kiêng kỵ, cào đau
những ai muốn làm tổn thương cô.
Nếu là bây giờ, cho dù cô không muốn liên lạc với ai
đó, có lẽ cô sẽ lịch sự nhận lấy, đợi khi quay người bỏ đi rồi mới tiện
tay ném đi. Nghĩ đến đó cô hơi mỉm cười.
“Không chỉ là sau khi về nước, em và anh ấy đã bảy năm
không liên lạc rồi. Mọi tin tức về anh ấy đều biết qua chị và bác – anh ấy đã
vào Học viện Kinh doanh, Phân hiệu Berkeley của Đại học California, chị anh ấy
sắp kết hôn, anh ấy tốt nghiệp rồi, về nước rồi, làm việc ở Bắc Kinh rồi, sắp
về đây thăm nhà rồi, có bạn gái rồi, sắp kết hôn rồi… Nói ra thì, những chuyện
xảy ra trong bảy năm cũng thật không ít”. Nụ cười trên gương mặt Tân Thần càng
tươi hơn, “Địch Tử, chị có suy nghĩ gì về những tin tức vụn vặt đó?”.
Tân Địch nghiêm túc nghĩ ngợi, rồi lắc đầu thành thật,
“Không nghĩ gì hết”.
“Đúng, và em cũng thế. Nghe nói bây giờ anh ấy độc
thân và lại để ý đến em, em không thể xem như mình trúng số, hứng chí đến độ
nhảy cẫng lên được”.
“Trước kia em thích anh ấy
Tân Thần nói ngắn gọn: “Địch Tử, ba chúng ta trước kia
cùng học một trường mà? Không cần em nói thì chị cũng biết, có lẽ có đến hơn
nửa số nữ sinh trong trường yêu thầm anh ấy. Em thừa nhận mình đã từng thích
anh ấy cũng không mất mát gì”.
Tân Địch nhất thời câm lặng. Tân Thần đón lấy cọ phấn
trên tay cô, nửa quỳ trên ghế sofa, cẩn thận dặm lại phấn trên mặt thay cô. Sau
đó lấy hộp phấn mắt lên, quan sát trang phục cô rồi chọn màu vàng cam nhàn
nhạt, bắt đầu tô màu mắt.
Tân Thần khi mới đi làm đã làm công tác hậu kỳ trong
một studio. Bên đó ai cũng làm thêm nhiều nghề, cô cũng không ngoại lệ, đảm
nhận thêm nghề người mẫu, trang điểm và đã luyện được kỹ thuật trang điểm
chuyên nghiệp. Tân Địch yên tâm ngửa mặt lên cho em mình tác nghiệp.
“Chẳng lẽ có cơ hội thực hiện giấc mơ thời thiếu nữ
thì không tốt sao?”. Tân Địch đột ngột hỏi.
Tân Thần dừng tay. Tân Địch mở mắt ra nhìn thì thấy cô
đang quay mặt đi, dường như cười đến run người, nên có phần thẹn quá hóa giận,
“Này, nghe có vẻ hơi chua tí nhưng mà là thật đấy. Đừng cười chị thế chứ?”.
“Xin lỗi Địch Tử, không phải em cười chị đâu”. Tân
Thần cắn môi, dường như đang gắng sức nhịn cười, sau đó ra hiệu cô nhắm mắt,
tiếp tục tô vẽ, “Cũng giống như em từng thích anh ấy, chắc anh ấy cũng từng thích
em – theo cách nói của chị, khi ấy em cũng khá được nhiều bạn nam thích. Có
điều sự yêu thích đó thực sự quá yếu ớt, không chịu nổi vùi dập. Hơn nữa không
cần em lặp lại lời chị chứ, em đã không còn là em khi xưa từ lâu lắm rồi”.
Tân Địch bất thần mở choàng mắt ra. Gương mặt Tân Thần
vẫn còn thấp thoáng nụ cười, nhưng hai người gần nhau đến thế, Tân Địch chỉ
thấy đôi mắt cô sâu thẳm và u tối, ánh mắt ấy rõ ràng là không vui vẻ, như thể
bỗng dưng mất đi sức lực để bắt mình giả vờ thờ ơ hờ hững vậy.
Tân Thần ngửa người ra sau dưới ánh nhìn dò xét của
cô, ngồi trên chân mình đang khoanh lại trên ghế, khẽ cười khổ sở.
“Lời bình luận của chị về em đơn giản là theo fout
thẩm mỹ, cá nhân hơi biến thái một chút xuất phát từ nghề nghiệp thiết kế - bây
giờ em vẫn là một người đẹp”.
Tân Địch lần đầu nghe thấy kiểu nói đó, lại quan sát
cô em họ mình tỉ mỉ lần nữa. Tân Thần đã lấy lại vẻ bình tĩnh, thản nhiên đón
nhận ánh mắt đánh giá của cô, không chút tránh né, “Có chuyện gì xảy ra thế,
Thần Tử? Trong cuộc sống chị khá ngốc nghếch, nhưng chị biết nếu không có biến
cố gì, em sẽ không thay đổi hoàn toàn như vậy. Lộ Phi làm em tổn thương đúng
không? Nếu là thế, chị tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh ấy”.
“Không không không, anh ấy xưa nay… rất quy tắc.
Haizz, chắc chỉ có chuyện em làm tổn thương anh ấy thôi. Nên em mới lấy làm lạ
sao anh ấy lại có ý nghĩ theo đuổi em. Anh ấy cũng giống chị, là những đứa trẻ
tốt, khó tránh khỏi yêu thích một đứa trẻ hư bướng bỉnh nhưng lại không xấu xa
lắm chăng”. Cô cười khan, “Có điều cũng tiếc, con người một khi đã trưởng thành
thì không thể ngang ngược thẳng thắn như xưa nữa. Em không thể thỏa mãn sở
thích đó của anh ấy. Chúng ta đừng nói đến anh ấy nữa, được không?”.
Tân Địch cảm thấy hơi cụt hứng. Cô ngẩng lên nhìn trần
nhà, lát sau mới nói: “Thần Tử, chị không biết giữa hai người đã xảy ra chuyện
gì. Nhưng rất hiếm có một mối tình có thể kéo dài từ tuổi niên thiếu đến tận
bây giờ, nếu không phải vấn đề mang tính nguyên tắc, thì em vẫn nên cho anh ấy
và cả em một cơ hội đi”.
“Chẳng có gì lại kéo dài mãi mà không thay đổi. Có lẽ
thuở thiếu thời mỗi người đều có chút ngây thơ, nhưng cứ ngây thơ mãi thì sẽ
thành trò cười”.
“Chẳng lẽ chị đã ngây thơ đến mức nực cười rồi sao?
Chị cứ nghĩ tình cảm thời niên thiếu là khá chân thành. Còn giờ thì có ai theo
đuổi, chị cũng không thể cảm động dễ dàng nữa. Nghĩ đến hẹn hò thì chỉ mong thú
vị một tí, không đến nỗi nhạt nhẽo quá là được, nếu không thì thà ở nhà thiết
kế còn hay hơn”.
“Em không có ý đó. Chỉ đơn thuần là nói mình thôi,
những ước mơ trẻ con thì vẫn nên để lại trong thời thơ ấu thì tốt hơn. Tin em
đi, hẹn hò là cách tốt nhất để gạt bỏ buồn chán đấy. Hẹn hò với Đới Duy Phàm
chắc chắn sẽ không nhạt nhẽo đâu”.
Di động Tân Địch đã reo vang. Cô lờ đờ nhấc máy, “Ừm,
được, tôi xuống ngay đây”. Bỏ máy xuống, cô lại vẫn ngồi im không nhúc nhí
Tân Thần cười bất lực, ngồi thẳng lên rồi vỗ vỗ tay
chị mình, “Được rồi Địch Tử. Đi chơi đi. Vui vẻ một chút. Đừng để lời em nói
ảnh hưởng đến tâm trạng hẹn hò của chị chứ”. Cô lại cầm hộp trang điểm lên,
nhanh chóng vẽ lông mày, dùng cọ môi quét son lên môi rồi lại dặm lại phấn,
nghiêng đầu quan sát vẻ hài lòng, “Được rồi”.
“Chú về thì ở đâu? Chỗ em sửa sang lại chỉ còn một
phòng ngủ mà”.
“Em có túi ngủ, đặt ở phòng khách là ngủ được. Hơn nữa
bố em hôm qua ăn xong đi gặp bạn, chưa về nhà nữa”.
“Hôm nay em ở đây ngủ đi, vẫn thoải mái hơn chui vào
túi ngủ nhiều. Đến tủ lấy quần áo mà mặc, mau đi ngâm mình cho thoải mái đi rồi
đắp mặt nạ. Đừng ỷ mình đẹp rồi không biết chăm sóc. Trong tủ lạnh có thức ăn,
nếu đói thì tự nấu nhé”.
Tân Địch cầm chiếc túi nhỏ kiểu phục cổ trên bàn lên,
đi được vài bước lại dừng lại, quay đầu nhìn Tân Thần, “Chỉ cần em vui là được,
Thần Tử”.
“Những thứ khác thì khó, may mà tìm chút niềm vui
không khó lắm”. Tân Thần mỉm cười.
Đới Duy Phàm đã đứng cạnh xe đợi cô, vừa mở cửa xe cho
Tân Địch vừa xuýt xoa khen ngợi, “Hôm nay em đẹp lắm, Tân Địch”.
“Cảm ơn”.
Đới Duy Phàm khởi động xe rồi lái ra khỏi khu nhà,
theo con đường lớn đến vành đai ngoài, chạy vào trung tâm thể thao ở khu ngoại
ô. Con đường này hướng tây, ít xe cộ, xa xa chỉ thấy mặt trời dần khuất, ráng
chiều rực rỡ nơi chân trời đang nhuộm đỏ những tầng mây.
“Sao nhìn em có vẻ không vui lắm?”.
Tân Địch nói vẻ hối lỗi: “Xin lỗi, không phải nhắm vào
anh đâu. Chỉ nhớ đến một số chuyện, bỗng thấy chẳng ý nghĩa gì cả”.
Đới Duy Phàm không để tâm lắm, “Tất nhiên không thể cứ
chuyện nào cũng có ý nghĩ được, nếu không chúng ta đã không cần vận dụng hết tâm
tư để dỗ cho mình vui vẻ”.
“Thường thì anh tự dỗ mình thế
“Anh thì khác dễ dỗ ngọt đấy, hơn nữa cũng không làm
khó mình”.
Tân Địch hừ một tiếng, “Tôi hỏi thừa quá, chắc anh
chẳng có lúc nào không vui đâu”.
“Nếu thật sự có thể vui vẻ mãi, vô tâm vô tính sống
đến năm ba mươi tuổi thì anh đã tự khen mình là có năng khiếu bẩm sinh rồi. Tối
qua em lấy anh làm bia đỡ đạn cho Lộ Phi thấy, anh không vui đâu nhé”.
Tân Địch buồn cười quá, “Yên tâm, tôi sẽ không cưỡng
ép anh đâu. Cùng lắm thì lần sau tìm người khác thay thế là được”.
“Hóa ra em vẫn có người dự bị cơ à”.
Tân Địch nói với vẻ không chút khách sáo: “Tất nhiên
rồi. Nếu không phải anh ấy điên lên chạy đến đại bản doanh Chu Phong thì làm gì
đến lượt anh”.
Lời cô nói là sự thật. Cô và A Phong rất ăn ý với
nhau, cô cũng từng giúp anh tránh khỏi sự tra hỏi của người nhà anh. Nếu anh có
ở đây thì cô chắc chắn sẽ gọi anh, tuyệt đối không hẹn Đới Duy Phàm làm gì.
Đới Duy Phàm không tin. Anh nghĩ Tân Địch không phải
hạng con gái đã có bạn trai mà lại suýt tí nữa lên gường với anh. Có điều anh
không định vạch mặt cô, chỉ cười to, “Được rồi được rồi, anh cảm ơn em và cũng
cảm ơn anh ta đã cho anh cơ hội này. Bảo anh ta chơi cho vui vào, đừng vội quay
về. Chỉ đề nghị ý này được không? Làm bia đỡ đạn cũng phải chọn người chuyên
nghiệp chứ. Hy vọng lần sau em có thể nói thẳng với Lộ Phi, anh là bạn trai em,
không cần giới thiệu mơ hồ như thế”.
Tân Địch cũng cười, “Hê, anh thật sự muốn theo đuổi
tôi à?”.
“Tại sao chúng ta không thử? Anh nghĩ chắc sẽ rất
vui”.
Tân Địch nghiêng đầu nhìn anh. Nắng chiều còn sót lại
xuyên qua cửa kính xe chiếu trên gương mặt anh. Góc mặt được phủ một lớp sáng
vàng ấy có sống mũi cao thẳng, lông mày đen đậm, khóe môi thoáng nụ cười, đẹp
trai không chê vào đâu được. Cô chỉ có thể thừa nhận, nhìn thì thực sự rất bắt
mắt. Những thứ khác không nói, chỉ đơn giản đối diện với gương mặt thế này chắc
cũng là chuyện vui vẻ rồi. Nhưng chỉ vì lý do đó mà yêu anh thì hình như hơi vô
lý.
Cô không tiếp lời anh, thuận tay cầm vé vào cửa
liveshow đặt trên bảng điều khiển xe lên xem, rồi bỗng giật bắn mình. Hai vé
ngồi bên trong, không gần sân khấu lắm mà giá đã trên ngàn tệ. “Ha, cướp tiền
hả! Năm ngoái tôi đến Hồng Kông xem liveshow của Trần Dịch Tấn, giá cao nhất
cũng không hơn bốn trăm đô la Hồng Kông”.
“Thị trường liveshow nội địa là thế. Các ca sĩ nổi
tiếng ít, phía tài trợ lũng đoạn thị trường, viện cớ giá thành cao nên giá vé
cũng cao kinh khủng. Nhưng kiểu gì cũng có người mua, bó tay”. Đới Duy Phàm làm
về quảng cáo nên tất nhiên hiểu nội tình của nghề kinh doanh ca nhạc này.
Chiếc xe ra khỏi vành đai ngoài, tiến vào con đường
lớn dẫn đến trung tâm thể thao. Sắc trời dần tối, xe cộ qua lại đột nhiên đông
dần, hẳn nhiên là hướng đến khu vực liveshow. Cảnh sát đang đứng bên đường chỉ
dẫn, còn con đường trước cửa trung tâm thể thao đã bắt đầu tắc nghẽn.
Xe Đới Duy Phàm chầm chậm đi theo chiếc xe trước mặt,
cuối cùng đã đến bãi đậu xe của trung tâm thể thao. Họ dừng xe xuống. Khắp nơi
là các khán giả đang hào hứng, mua kính viễn vọng và các món đồ chơi hỗ trợ nho
nhỏ đang qua lại như mắc cửi. Không khí thoải mái náo nhiệt ấy bất giác đã lây
sang cho Tân Địch. Đới Duy Phàm mua một chiếc que dạ quang trẻ con đưa cho cô,
cô cười nhận lấy rồi thuận tay huơ vài đường.
Hai người cùng vào bên trong. Liveshow này kiểm soát
rất nghiêm ngặt, phải qua ba cửa quét và kiểm tra mới vào được bên trong. Cuối
cùng khi yên vị, trời đã tối hoàn toàn. Sân khấu trước mặt do sân khấu chính,
sân khấu nối dài, sân khâu hai cánh và sân khấu nổi hợp thành, hai cánh phía
sau sân khấu chính có treo một màn hình LED cực lớn, xung quanh còn có những
màn hình chiếu lớn, nhìn rất đẹp và thoáng, thực sự như báo chí đã tuyên
truyền, ban tổ chức đã phải tiêu tốn một khoản lớn để dựng nên.
Đới Duy Phàm nhìn vé cửa trong tay bị soi quét rồi
kiểm tra, bỗng cười, “Còn nhớ mười năm trước lúc còn học ở Học viện Mỹ thuật,
có một nhóm nhạc Hồng Kông nổi tiếng đến nhà thể thao diễn, chúng tôi chỉ gom
tiền lại mua một tấm vé, có điều chắc có đến hơn trăm người vào được bên
trong”.
“Hả, không phải chứ? Lần ấy tôi cũng đi đó”. Tân Địch
không nhịn nổi, cười to.
Học viện Mỹ thuật mà cả hai theo học vốn không có
tiếng lắm, ở đây sinh viên ngoài ăn mặc kỳ quặc, hành vi cử chỉ quá mức phóng
khoáng ra, lại còn nổi tiếng là cái gì cũng có thể được. Từ vé xem
liveshow, vé vào cửa công viên, vườn bách thú, vé xem phim, xe buýt tháng đến
cả phiếu ăn ở nhà ăn khi chưa có kỹ thuật phòng chống , tất cả đều có người
làm giả, hơn nữa còn rất giống, rất khó phân biệt.
Tuyến xe buýt đi ngang Học viện Mỹ thuật là khó khăn
nhất. Lúc ấy người soát vé thấy học sinh ở trạm này ào đến đều cảnh giác và
kiểm tra rất nghiêm ngặt, lấy vé tháng ra xem đi xem lại mãi. Còn những học
sinh bị kiểm tra tỏ ra rất vô tội, có lẽ rất có khả năng thứ được đem ra dùng
là vé tháng bán… thủ công. Có lúc người soát vé cũng tức đến phì cười, “Vé này
được vẽ còn tinh tế hơn bên công ty chúng tôi in ra nhiều”. Khiến khách ngồi
trên xe đều cười to.
Tân Địch chưa dùng loại vé tháng giả đó bao giờ, nhưng
cô lại to gan đến lạ lùng, mới học năm nhất, nghe nói có thể vào xem liveshow
ca nhạc bằng vé giả, thế là cô lấy ba tấm, gọi Lộ Phi và Tân Thần cùng đi. Tân
Thần tất nhiên rất vui sướng, nhưng Lộ Phi lại do dự, thấy Tân Thần nhảy nhót
khoái chí thì nhận lời sẽ đưa cô đi.
Tân Địch, mày đúng là ngô nghê đến mức bất bình
thường. Lúc ấy cô hồi tưởng lại, không nhịn được cười. Lộ Phi từ nhỏ đã học
violin, cái anh yêu thích đương nhiên là âm nhạc cổ điển, làm sao có thể chịu
nghe những buổi liveshow như thế. Nếu không vì muốn Tân Thần vui thì anh đã
không đi rồi.
Đó là một buổi cuối tuần mùa đông, Lộ Phi dẫn Tân Thần
đến. Ba người gặp nhau ở nhà thể thao. Tân Địch cầm vé, nghênh ngang đưa họ vào
trong sau đó cười đùa chào bạn bè xung quanh. Lộ Phi không tránh khỏi cảm giác
nghi ngờ, “Tiểu Địch, bạn học của em chi tiêu rộng tay nhỉ. Bao nhiêu người đến
xem liveshow”.
Tân Địch cười bí ẩn, thừa nhận là vé giả, Lộ Phi bàng
hoàng, lắc đầu lia lịa, “Các bạn thật là…”. Anh không phê bình tiếp, vì có thể
thấy đôi mắt Tân Thần đang sáng rỡ, chỉ cảm thấy việc này thật thú vị, nhưng
Tân Địch căn bản không quan tâm đến lời anh, thì anh dành tự bảo mình đừng làm
họ mất hứng.
Tân địch thực sự không hề áy náy. Sau lần sso, cô còn
nhiều lần vào xem các cuộc triển lãm bằng những tấm vé giả mạo ấy.
Còn đám bạn hăng hái của cô lần nào cũng tỏ ra sẵn
sàng, tìm vật liệu thích hợp, một người phụ trách quá trình, chăm chú làm giả
đủ mọi loại vé chẳng chút ý nghĩa nào mà cũng không đáng tiền, chẳng ai có cảm
giác tội lỗi. Học sinh của Học viện Mỹ thuật đa phần đều có gia cảnh khấm khá.
Đối với Tân Địch, nhiệt tình và độ nghiêm túc của họ phải trả còn vượt qua cả
giá vé nữa. Có lẽ mọi người đa số đều xem đó là một dạng thử thách, một trò đùa
dai và hoạt động sung sướng tập thể mà thôi.
Nhớ đến những chuyện cũ thú vị đó, Tân Địch quay lại,
nhìn Đới Duy Phàm và cùng cười hiểu ý.
Cùng với những ngọn đuốc được nâng dần lên cao, Trương
Học Hữu vận trang phục màu vàng kim xuất hiện, trung tâm thể thao có sức chứa
bốn mươi nghìn người trong tích tắc như nổ tung. Tuy không còn trẻ trung nhưng
thực lực của siêu sao vẫn còn nguyên vẹn, sau bốn ca khúc hâm nóng sân khấu,
không khí nhà thi đấu đã bước sang cao trào.
Tân Địch vừa nghe nhạc vừa lưu ý đến cách thiết kế sân
khấu và phục trang diễn viên. Đó cũng là bệnh nghề nghiệp của cô. Rất nhiều
khán giả phía trước đã hứng chí đến độ đứng cả dậy, vóc dáng cô nhỏ bé, tầm
nhìn bị che khuất nên cũng không nghĩ ngợi được gì.
Khán giả phía sau ban đầu còn hét “phía trước ngồi
xuống đi”, nhưng cũng chẳng ai nghe. Cái nóng nực của mùa hè cộng thêm tính khí
nóng nảy nổi tiếng của người bản địa bộc phát, có hai khán giả ngồi gần họ đã
bắt đầu đánh nhau. Rồi những người xung quanh cũng tham gia vào cuộc chiến, cả
khu khán đài bỗng chốc náo loạn cả lên.
Đới Duy Phàm xuất thân là dân điền kinh nên động tác
vô cùng nhanh nhẹn, không đợi Tân Địch phản ứng đã một tay đẩy phắt một chai
nước khoáng bay đến sang một bên, tay kia nhấc bổng cô, chỉ vài bước đã vượt
qua hàng ghế đổ dưới đất, lùi xuống bên cách xa vùng “chiến sự” rồi mới buông
cô xuống.
Tân Địch kinh hoàng nhìn đám đông ẩu đả náo loạn kia,
“Như thế mà cũng đánh nhau được á?”.
“Yên tâm, hôm nay bảo vệ nghiêm ngặt, lát nữa sẽ xử lý
bọn họ”. Đới Duy Phàm nhìn cuộc ẩu đả với vẻ thích thú, như thể thấy chuyện đó
còn thú vị hơn siêu sao trên sân khấu kia.
Quả nhiên một đội bảo vệ và công an đã lao đến ngay
lập tức, nhanh nhẹn khống chế mấy người đang đánh hăng máu, dựng ghế lên. Trật
tự khu khán đài lại được khôi phục, nhưng những khán giả ở hàng ghế khác và
những người nhân cơ hội náo loạn ào vào đã chiếm cứ các hàng ghế.
Đới Duy Phàm cười, lắc đầu. Thấy Tân Địch cố kiễng
chân lên xem Trương Học Hữu bắt đầu hát “Tuyết lang hồ” – bài hát ấy phục trang
biểu diễn rất đẹp, nghĩ chắc cô rất muốn ngắm - nên anh bất ngờ ôm chặt eo cô,
nhấc cô lên ngồi trên bậc cách ly cao vượt lên để xem cho rõ. Tân Địch giật bắn
mình bấu chặt lấy vai anh, chỉ sợ tuột xuống. Nhưng cô đã nhận ra ngồi trên này
xem rõ hơn vị trí ban nãy nhiều, tầm nhìn thẳng ngay sân khấu mà không bị che
khuất, thì bất giác rất khoái chí. Bên cạnh rất nhiều chàng trai cũng học theo,
đặt bạn gái mình lên đó ngồi.
Đới Duy Phàm đứng bên cạnh cô, một tay vòng ôm eo cô,
dùng cơ thể đỡ lấy cô. Tay cô vòng qua vai anh, dựa vào người anh. Tân Địch
không dám cúi xuống, đành cố nhìn lên phía trước. Mọi người đều đang hát chung
một bài hát rất quen thuộc. Trong không khí sôi động ấy, dường như không hề có
chút gì mờ ám, nhưng cơ thể hai người áp sát vào nhau, tư thế thực sự là vô
cùng thân mật.
Hát xong một bài có tiết tấu nhanh, Trương Học Hữu
dừng lại đứng trên sân khấu. Qua màn hình Led, có thể nhìn rõ những giọt mồ hôi
trên trán người đàn ông hơn bốn mươi tuổi ấy. Tiếp đó anh ta bắt đầu hát “Cô ấy
đến nghe liveshow của tôi”: “… Tôi hát khiến tim cô ấy như lên men say, khiến
trái tim cô ấy tan vỡ, cô ấy cố gắng không để mình nhìn có vẻ mệt mỏi, thời
gian đang nghe chúng ta hát không oán không hận, trong tiếng vỗ tay hát đến khi
nước mắt tuôn rơi, hey…”.
Tân Địch không phải là fan của Trương Học Hữu, nhưng
lúc này xung quanh đều yên tĩnh hẳn, không ai điên cuồng hát theo, không ai vẫy
cây dạ quang, chỉ còn lại tiếng hát lẵng đãng trôi trong không khí, tất cả mọi
người đều tập trung lắng nghe, cô bỗng xúc động mạnh mẽ.
Cảm xúc thăng hoa, sự thấu hiểu giữa ca sĩ và người
nghe, tất cả đều hòa quyện trong bài hát này. Bài hát chấm dứt, tiếng vỗ tay rộ
lên như sấm. Sau lưng khán đài pháo hoa tung rơi, kích thích tiếng hoan hô òa
vỡ của khán giả.
Tân Địch thu ánh mắt lại, phát hiện ra Đới Duy Phàm
đang mỉm cười nhìn cô chăm chú, dường như đã nói câu gì đó nhưng trong bầu
không khí náo nhiệt thế này, làm sao cô nghe rõ. Cô đang định cúi người nghe
thì anh bỗng dưng bế cô đặt xuống, kề sát tai cô và lặp lại: “Mười năm trước
chúng ta cũng cùng nhau xem liveshow, tuy là cùng với hơn một trăm bạn khác.
Mong rằng bắt đầu từ bây giờ và về sau, anh luôn có cơ hội đưa em đi xem
liveshow”.
Môi anh chạm vào tai cô, hơi thở nóng ấm thoảng qua.
Chút cảm giác tê dại bắt đầu xuất hiện. Anh lại đặt cô ngồi lên trên, vẫn nhìn
cô cười cười. Đèn tụ quang quét vòng trong khu nhà, gương mặt anh ngước lên
rạng ngờ
Tân Địch nhất thời thấy hơi lóa mắt. Cô nghĩ, đây
chính là sự lãng mạn trong truyền thuyết sao? Và do anh làm, quả nhiên rất kích
thích, có thể khiến trái tim già cỗi của mình trong tích tắc đập mạnh như thiếu
nữ hoài xuân.
Cô lại nhìn lên sân khấu. Trương Học Hữu thay xong
trang phục lại xuất hiện, bắt đầu hát từng ca khúc tưng bừng vui tươi. Tất cả
mọi người đều hát theo, không khí được hâm nóng đến cực điểm. Cuối cùng
liveshow kết thúc, pháo hoa bắn lên và đèn sân khấu vụt tắt. Tân Địch giữ vai
Đới Duy Phàm và nhảy xuống. Một tay anh che chắn cho cô, hai người từ từ theo
dòng người ra bên ngoài.
Từng chiếc xe di chuyển khỏi bãi đậu của khu trung tâm
với tốc độ rùa bò và đi dần ra đường lớn. Cuối cùng giao thông cũng thông
thoáng. Đới Duy Phàm mở cửa kính xe, một tay gác lên cửa, tay kia ôm vô lăng.
Gió đêm mùa hạ lồng lộng. Tân Địch dựa vào lưng ghế, đầu nghiêng nhìn ra ngoài,
không biết vì tiếng vỗ tay hưng phấn suốt ba tiếng rưỡi lúc nãy, hay do tiếp
xúc cơ thể và những lời nói cám dỗ khiến nhịp tim đập nhanh, mà cảm thấy hơi
mệt mỏi, trong thoáng chốc từng suy nghĩ cứ lướt qua trong đầu.
“Chúng ta đi ăn khuya nhé”. Vào đến trung tâm thành
phố, Đới Duy Phàm lên tiếng.
Tân Địch quay lại, lúc đầu có vẻ ngơ ngác nhưng rồi cô
cười, gật đầu. Cô không muốn ăn gì, nhưng rất vui khi Đới Duy Phàm lên tiếng
phá tan bầu không khí có chút ma lực ban nãy. Xem ra, anh không có ý định mờ ám
quá, cô có thể thở phào được rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...