Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp

Editor: Cẩm Băng Đơn.

"Long Vực sắp mở rồi." Lạp Mạc Nhĩ thản nhiên nói, nếu Phỉ Lệ đã nói như vậy, chứng tỏ đã không còn đường cứu vãn nữa, bọn họ đành phải đồng ý
để Phỉ Lệ đi vào, nhưng Phỉ Lệ phải đứng ở bên cạnh bọn hắn.

"Ừm! Thời gian quả thực sắp đến rồi." Đức Cố Trại nheo đôi mắt tràn đầy
tham muốn giữ lấy, khi quét qua mấy người Lạp Mạc Nhĩ, có vẻ hết sức
hưng phấn, giống như đang mong chờ có chuyện gì đó xảy ra vậy, cái vẻ
mặt hả hê đáng bị ăn đòn đó khiến người ta hết sức khó chịu, nhưng lại
không thể làm gì.

"Bảo người của bảy đại gia tộc trở lại mấy pháp trận của mình đi, Long
Vực có thể mở ra bất cứ lúc nào." Phỉ Lệ lướt qua mọi người chung quanh
một cái, không nhìn ra lần này lại có nhiều kẻ không muốn sống như vậy,
mặc dù ở đây quả thật có không ít người có thiên phú không tồi, thực lực cũng rất mạnh, nhưng nó chỉ giới hạn trong Đại lục Phi Long mà thôi,
điều thực sự khiến Phỉ Lệ cảm thấy không thoải mái ngoại trừ Đức Cố Trại ra, còn có mấy người nàng chưa từng gặp qua kia, trên người bọn họ có
mùi máu tươi nồng nặc, dù cách rất xa, nhưng nàng vẫn ngửi thấy cái mùi
sền sệt dinh dính này.

Vốn cho rằng người của Thủy Yêu đều ở trong Long Vực, nhưng bây giờ xem
ra, nàng đã quá sai lầm rồi, ngay cả ở bên ngoài Đại lục Phi Long cũng
có không ít nanh vuốt của nàng ta. Thủy Yêu, rốt cuộc những năm này
ngươi đã làm những chuyện gì? Ta thật sự có chút tò mò, ngươi bây giờ có bao nhiêu sự khác biệt với tiểu Yêu ngày đó ta cứu nhỉ?

"Phỉ Lệ đại biểu cho gia tộc Đức Cổ Lạp, nhưng Lạp Mạc Nhĩ ngươi đại
biểu gia cho gia tộc nào vậy? Hình như gia tộc Cổ Đức không phải một
trong bảy đại gia tộc thì phải? Cho nên ngươi ở lại đây thì tốt hơn
đấy." Đức Cố Trại bước nhanh lên phía trước, tách Phỉ Lệ ra khỏi ba

người Lạp Mạc Nhĩ, đây là điều hắn đã giao kèo với Thủy Yêu. Nhưng mà
cho dù không có cái giao kèo kia, hắn cũng sẽ cố hết sức tách Phỉ Lệ ra
khỏi tay đám người đó, ai bảo Phỉ Lệ là nữ nhân hắn nhìn trúng cơ chứ?
Trên người Phỉ Lệ có mùi hương mà hắn quen thuộc, so với Thủy Yêu, Phỉ
Lệ vẫn làm cho lòng của hắn say sưa hơn. Hắn thậm chí hoài nghi người
phong ấn hắn trước kia là Phỉ Lệ, chứ không phải Thủy Yêu. Nhưng rõ ràng chuyện này không thể nào, dù sao tuổi của Phỉ Lệ cũng không giống.

"Hình như hoàng tử Đức Cố Trại cũng không phải là người của bảy đại gia
tộc thì phải? Dựa vào cái gì mà ngươi lại đứng ở trên đó vậy?" Lạp Mạc
Nhĩ phản kích nhìn Đức Cố Trại, Kỳ Dương và Cửu Ngân nhanh chóng vọt đến bên người Phỉ Lệ, chắn Phỉ Lệ đứng sau lưng mình. Đức Cố Trại cho bọn
hắn một cảm giác vô cùng nguy hiểm, nhiều năm như vậy bọn hắn cũng chưa
từng gặp qua cảm giác này. Ít nhất trong tam giới không ai có thể mang
đến cho bọn họ loại cảm giác này, rốt cuộc Đức Cố Trại là ai? Có thể nào là người ở Thiên giới mà Phỉ Lệ đã nhắc tới hay không? Hay là Hoàng đế
của tộc Thi Cốt mà nàng nhắc đến.

"Ta đại biểu cho gia tộc Lâm Phong." Đức Cố Trại giơ huy hiệu của gia
tộc Lâm Phong lên, khiến Tử La đứng bên cạnh mặt không còn chút máu nhìn gia huy trong tay hắn, có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ Y Vi Đặc đã xảy ra
chuyện, không thể nào, nàng không hề nhận được bất cứ tin tức nào. Nhưng nếu như Y Vi Đặc không xảy ra việc gì, vậy thì tại sao gia huy lại ở
trong tay Đức Cố Trại, từ khi nào mà gia tộc Lâm Phong lại phục vụ cho
Hoàng thất đế quốc Phong Hành rồi? Hơn nữa lần này gia tộc Lâm Phong
ngoại trừ nàng ra, thì không còn người khác nữa, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? Một suy nghĩ không tốt xuất hiện trong đầu Tử La, nàng không
nhịn được tóm chặt lấy cánh tay Y Lạp Hạ Nhĩ, chỉ là Y Lạp Hạ Nhĩ lại
không thèm quay đầu nhìn nàng một cái.

"Không nghĩ tới gia tộc Lâm Phong thần bí có năng lực biết trước cũng lệ thuộc vào Hoàng thất đế quốc Phong Hành, ta thật đúng là đã xem thường
năng lực của gia tộc Bác Lãng các ngươi, mặc dù không phải là một trong
bảy đại gia tộc, nhưng có huyết mạch Cự Mông quả thật cũng không tồi."
Lạp Mạc Nhĩ lạnh nhạt nói, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt biến đổi của Đức Cố Trại khi nghe thấy những lời của mình.


Cho dù động thủ, cũng chưa chắc người thua là bọn hắn, Phỉ Lệ đã sửa lại quy tắc ở Đại lục Phi Long, cho nên trước kia bọn họ không thể điều
động lực lượng, nhưng bây giờ đã hoàn toàn có thể sử dụng, ngay cả Thần
uy cũng có thể sử dụng không chút kiêng kỵ, cùng là luật lệ đó, nhưng
những kẻ khác lại không được, đây rõ ràng chính là một sơ hở, cho nên
Lạp Mạc Nhĩ đánh cuộc Đức Cố Trại không dám ra tay ở nơi này, dù sao dù
là kẻ ngu cũng biết trăm hại mà không có một lợi.

"Vậy thì đã sao, hiện tại các ngươi có thể để Long Vực mở ra rồi chứ! Mở Long Vực là chuyện tất yếu, các ngươi không đảm đương nổi không đúng
sao?" Đức Cố Trại u ám quét mắt qua mấy người Lạp Mạc Nhĩ, mấy kẻ này
đúng là âm hồn bất tán, nhưng cũng không sao, chỉ cần khi bọn họ mở pháp trận ra, hắn động chân động tay một chút, như vậy Phỉ Lệ sẽ ở bên cạnh
hắn thôi, đến lúc đó hắn muốn làm cái mà chẳng được, hơn nữa hắn vốn
không có ý định nói hành tung của Phỉ Lệ cho nữ nhân kia, hắn không tin
tưởng nữ nhân lòng dạ rắn rết đó, mặc dù trông nàng ta không tệ, nhưng
dù thế nào hắn cũng không có một chút hứng thú.

"Đúng thế! Thời gian sắp đến rồi, đi thôi!" Lạp Mạc Nhĩ quay đầu khẽ mỉm cười với đám người Phỉ Lệ, khí thế của Đế Hoàng lộ ra hoàn toàn không
hề bỏ sót, khí thế kiệt ngạo bất tuần khiến Lạp Mạc Nhĩ càng thêm anh
tuấn, giống như gương mặt của Apollon, phát ra từng tia sáng màu vàng,
trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đều ngây ngẩn.

(*Kiệt ngạo bất tuần: Kiêu ngạo, bướng bỉnh)

"Ngươi. . . . . . Có ý gì?" Đức Cố Trại có cảm giác mình đang bị lừa,
hơn nữa nụ cười của Lạp Mạc Nhĩ cho hắn một cảm giác không tốt, khiến
hắn nổi giận.


"Không có ý gì, chẳng lẽ ta không thể nói cho ngươi biết ta đại biểu cho Phượng Hoàng, một trong bảy đại gia tộc hay sao? Mà Kỳ Dương đại biểu
cho gia tộc thích khách Ban Đức Lộc, còn Cửu Ngân đại biểu cho gia tộc
Khải Kỳ, ngươi nói chúng ta có tư cách đứng ở chỗ này hay không? Hoàng
tử Đức Cố Trại, trừ gia tộc Lan Tư Tháp Phu ra, bên cạnh chúng ta còn có bốn người, cho nên tốt nhất ngươi nên thu lại ý nghĩ giơ bẩn kia lại,
nếu không ta không dám bảo đảm, khi pháp trận mở ra, hoàng tử Đức Cố
Trại ngươi sẽ rơi đến chỗ nào đâu.

Dù sao không phải chỗ nào của Long Vực cũng có thể đến được, nếu không
cẩn thận rơi đến địa phương cấm sẽ chết không toàn mạng đấy” Lạp Mạc Nhĩ mỉm cười nói với Đức Cố Trại, nhưng ý tứ uy hiếp trong lời nói thì lại
hết sức rõ rang, chỉ cần Đức Cố Trại có bất kỳ suy nghĩ nào bọn họ cũng
sẽ dùng lực lượng khởi động pháp trận đưa Đức Cố Trại đến bất kỳ nơi nào của Long Vực.

“Ta đã quá khinh thường các ngươi, không ngờ gia tộc Phượng Hoàng và Ban Đức Lộc lại cam tâm tình nguyện giao gia huy giao cho ngươi, ngươi rốt
cuộc là ai?” Đức Cố Trại tức giận, nhưng sau đó đã nhanh chóng bình tĩnh lại, sắc mặt khó coi nhìn đoàn người Lạp Mạc Nhĩ, mặc dù đã sớm biết ba người Lạp Mạc Nhĩ khó đối phó nhưng không ngờ khó giải quyết như thế,
gia tộc Phương Hoàng và Ban Đức Lộc đều là gia tộc cổ xưa đã tồn tại
ngàn năm cho nên Đức Cố Trại mới không ngờ bọn họ sẽ bị người ta thu
phục, phải biết gia huy của gia tộc Lâm Phong trong tay hắn phải dùng
sức mạnh của Hoàng đế tộc Thi Cốt mới lấy được, nhưng bọn họ lại không
hề tốn một chút công sức nào lại dễ dàng lấy được. Hắn thật sự không cam tâm, phải biết hắn đã tồn tại từ lúc thế giới mới bắt đầu vậy mà lại
thua bởi một Thần Vương thượng vị chưa tới vạn năm, giọng điệu này làm
sao hắn có thể nuốt trôi được?

“Không phải ngươi đã biết à? Ta là Thần Vương Thần Giơi, Lạp Mạc Nhĩ còn nghi ngờ gì nữa không? Nếu như không còn, đang vội”. Lạp Mạc Nhĩ lạnh
nhạt nhìn khuôn mặt dữ tợn của Đức Cố Trại, dù là người anh tuấn đi
chăng nữa, nếu như lời nói vặn vẹo cũng sẽ biến thành ác ma thật đúng là nói không sai. Hiện tại hắn đã năm chắc tám phần, Đức Cố Trại là Hoàng
đế của tộc Thi Cốt chứ không phải người ở Thiên giới mà Phỉ Lệ nói đến.

Bởi vì trong trí nhớ của Lạp Mạc Nhĩ, người có thể khiến Phỉ Lệ kiêng kỵ không thể nào dễ nổi giận như vậy. Đức Cố Trại là một kẻ thô bỉ, người
như vậy ngay cả hắn cũng có thể dễ dàng ra tay, cho nên Phỉ Lệ không lý
nào lại để ý một kẻ như vậy.


“Hừ” mặt Đức Cố Trại xanh mét lui trở về. Còn những người khác đang đứng bên cạnh thì không dám lên tiếng, dù sao lòng dạ Đức Cố Trại độc ác,
bọn họ đều hiểu rõ cho nên ai cũng không dám đụng vào xui xẻo trong tình huống nguy cấp này.

“Thế nào” Phỉ Lệ nhìn gương mặt tức giận của Đức Cố Trại, tò mò nhìn Lạp Mạc Nhĩ, nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Lạp Mạc Nhĩ cường như vậy,
quả nhiên hắn không còn là đứa bé chịu uất ức như trước kia hay tìm
nàng khóc lóc kể lể nữa, bọn họ đều đã có năng lực mà bản thân có thể
đảm đương, nàng nên buông tay rồi.

“Nếu như không đoán lầm thì Đức Cố Trại là người của tộc Thi Cốt mà nàng đang tìm. Lực lượng quỷ dị, trôi nổi bất định, hình thái nhẹ nhàng.
Hơn nữa hắn định động thủ trên pháp trận, bị ta phá hủy cho nên thẹn quá hóa giận.” Lạp Mạc Nhĩ giải thích đơn giản một chút, đồng thời trao đổi ánh mắt với Kỳ Dương, Cửu Ngôn, ý bảo bọn họ phải cẩn thận, sức mạnh
của Đức Cố Trại mạnh hơn so với bọn hắn nghĩ một chút.

“Đúng vậy, ta cứ nghĩ cái cảm giác quen thuộc đó là ảo giác của mình, dù sao lúc ban đầu Hoàng đế của tộc Thi Cốt cũng được coi là bằng hữu của
ta, lúc trước khi diệt thế bắt đầu, ta vì muốn giữ lại tộc Thi Cốt nên
cố ý để lại cho hắn một đoạn xương ngón tay. Nếu là hắn, như vậy Mai Áo
biến hóa, còn có tất cả chuyện xảy ra ở Đại lục Phi Long đều liên quan
tới hắn. Trí nhớ của hắn hẳn đã khôi phục được tám phần, nếu không dù là ta cũng không thể dễ dàng phát hiện sự hiện hữu của hắn, trí nhớ của
hắn cũng chưa được hồi phục toàn bộ, nếu không hắn cũng sẽ không nhận ra ta, mặc dù hiện tại gương mặt ta đã đổi.” Phỉ Lệ cô đơn nói. Người quen trước kia bây giờ còn lại thật sự không nhiều lắm, trừ đám người Vân
Hỏa, Phong, Lôi, Điện bên cạnh, còn dư lại chính là Thủy Yêu ở Thiên
Giới, hơn nữa Đức Cố Trại bây giờ lão bằng hữu trước kia cũng đã rời bỏ
nàng đi rồi.

“Bên cạnh nàng còn có chúng ta” Kỳ Dương ôm Phỉ Lệ thật sâu vào trong
ngực, trong nháy mắt hơi thở hắc ám tịch mịch bao phủ tất cả mọi người,
tất cả mọi người nhìn về phía Phỉ Lệ, Kỳ Dương nhanh chóng ngăn cách hơi thở xung quanh Phỉ Lệ, không muốn nhìn thấy ánh mắt cô đơn của nàng
giống như cả thế giới chỉ còn lại một mình nàng. Bởi vì như vậy sẽ làm
cho bọn hắn cảm thấy nàng cách xa bọn họ thật là xa, xa đến nỗi bọn họ
không thể chạm tới.

“Đúng vậy! Bên cạnh ta còn có các huynh, ta nhất định sẽ làm cho các
huynh sống thật tốt, đó cũng là chấp niệm của ta” Hậu Khánh, thật xin
lỗi, ta không thể nào buông tay bọn họ, ta nên làm cái gì bây giờ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui