Đọc chương này thương Cát Nhĩ và Khách Tư Đặc ghê luôn ấy, hic hic, chảy cả nước mắt (tại xem phim 'Tình yêu đại doanh gia' lại cộng thêm chương này nên cảm xúc mới cao trào như thế ó.
"Như vậy liệu có được không?" Cát Nhĩ yên lặng nhìn Phỉ Lệ, chuyện Phỉ Lệ vừa mới nói, quả thật có chút mạo hiểm, hắn không muốn Phỉ Lệ mạo hiểm, không cần phải giải quyết chuyện của đế quốc Thú nhân như vậy, không phải sao? Mặc dù kế hoạch của Phỉ Lệ quả thật không tồi, nhưng cũng chính là vì như thế, đồng nghĩa với việc đẩy Phỉ Lệ lên đầu ngọn sóng, đó cũng không phải điều mà hắn muốn.
Đế quốc Khải Kỳ không cần Phỉ Lệ hy sinh làm người thủ hộ, Phỉ Lệ là bảo bối của bọn hắn, hắn không muốn nàng làm như vậy. Tin tưởng bất kỳ người nào trong gia tộc cũng đều không hy vọng nàng làm như vậy.
"Không có chuyện gì, biểu ca, đừng quên bây giờ muội đã không còn Phỉ Lệ trước kia, huyết mạch của muội đã hoàn toàn thức tỉnh, còn có hai đại trưởng lão bên cạnh muội nữa cơ mà." Cho dù bây giờ đám người Lạp Mạc Nhĩ không ở bên cạnh nàng, nhưng trong tam giới, căn bản không tồn tại người có thể làm hại tới nàng, không phải sao? Nàng không hiểu tại sao bọn họ vẫn luôn để ý cẩn thận như vậy, nàng không còn là một nữ đứa bé nữa, nhưng dù sao được bọn họ quan tâm vẫn thật là tốt.
Phỉ Lệ buồn cười nhìn vẻ mặt cưng chiều của mọi người, quả nhiên vẫn bị đắm chìm trong đó, bị cái lưới của mái nhà tình thân này bắt mất rồi, nhưng mà cảm giác này lại khiến nàng không dằn lòng được.
"Huynh không yên lòng, đế quốc Thú nhân lại dám để cho bọn họ làm như vậy, khẳng định đã chuẩn bị xong tất cả, nếu như muội vội vàng trà trộn vào trong đó, huynh không an tâm, chờ Á Sắt trở về rồi bàn bạc kỹ hơn." Cát Nhĩ vẫn không đồng ý, La Bá Đặc giao tất cả quyền lực cho hắn, cho nên hắn không thể không cẩn thận an bài mọi chuyện, mặc dù bây giờ Phỉ Khắc Tư và Bào Địch không có ở thành Ai Nhĩ, nhưng nếu hai người họ biết hắn đưa Phỉ Lệ tới nơi đầu ngọn sóng, không biết sau khi trở về sẽ hành hạ hắn như thế nào, hắn không phải thằng ngốc, ai dám gây khó dễ cho Phỉ Lệ, tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đẹp gì. Cho dù hắn là Đế Hoàng tương lai của đế quốc Khải Kỳ đi chăng nữa, thì vẫn giống nhau.
"Không có chuyện gì, muội tuyệt đối không công bố kế hoạch này ra ngoài, hiện tại các đại quý tộc trong thành Ai Nhĩ chắc chắn đều lựa chọn đứng bên ngoài quan sát, chỉ là gia tộc Hoa Tây Luân của mẹ Đế Á vẫn đứng về phía chúng ta, cho nên biểu ca, lúc cần thiết có thể dùng Tây Mông, về phần mấy đại quý tộc khác, hãy để cho bọn họ núp ở sau lưng, đợi đến lúc cần thiết mới sử dụng." Phỉ Lệ kiên quyết nói, nàng biết Cát Nhĩ lo lắng, nhưng những chuyện đó đều không quan trọng. Nàng đã hoàn toàn khôi phục lại, có lẽ ngoại trừ Thủy yêu, thì không còn ai có thể làm hại nàng được nữa, dù là đối mặt với đám người Lạp Mạc Nhĩ, Phỉ Lệ đều có nắm chắc đứng ở thế bất bại.
"Nếu muội đã kiên quyết như vậy, huynh hiểu nên làm như thế nào rồi, nhưng muội phải nói rõ cho huynh biết tất cả hành tung của muội." Cát Nhĩ lui bước, dù sao nhìn ánh mắt kiên định kia, thật đúng là không còn dũng khí để phản bác nữa.
"Được! Muội hiểu, ván cờ đã được bày ra, hiện tại chúng ta chính là người đánh cờ. Không phải ai cũng có thể chơi ván cờ này, Cát Nhĩ, không cần thiết sắp xếp cho muội, huynh nên học bá bá La Bá Đặc một ít đi." Phỉ Lệ tức giận nhìn vẻ mặt đàng hoàng của Cát Nhĩ, không hiểu tại sao Cát Nhĩ vẫn luôn xị cái gương mặt tuấn tú kia như thế, khi mặt trời chiếu lên, mái tóc dài màu vàng kim loé ra màu sắc xinh đẹp, ánh mắt cơ trí lóe ra sự thông minh, không hổ là Đế Hoàng mà Khải Kỳ bồi dưỡng ra được, có được sự chín chắn mà những bạn cùng trang lứa không có, Phỉ Lệ hài lòng nhìn Cát Nhĩ.
Giao Đại lục Phi Long cho Cát Nhĩ chưa bao giờ là chuyện xấu, Phỉ Lệ đã suy tính sau này chuyện qua đi, kết cục của Đại lục Phi Long, dù sao bây giờ cứ phân tán khắp Đại lục Phi Long cũng không tốt, cái nàng hy vọng là một Đại lục Phi Long an bình, có lẽ Cát Nhĩ có thể làm được, dù sao huynh ấy và bá bá La Bá Đặc không giống nhau, Cát Nhĩ có sự bình tĩnh cùng tài trí mà bá bá La Bá Đặc không có, nếu như không có cô cô An Na, có lẽ bá bá có thể làm được, nhưng vì có cô cô nên bá bá ấy không thể làm được, cho nên Phỉ Lệ coi trọng Cát Nhĩ, coi trọng nam tử tràn đầy khí phách cùng cơ trí này.
Khác với Á Sắt, Cát Nhĩ đủ tỉnh táo. Sẽ không bao giờ do dự khi quyết định, sẽ xem xét toàn bộ cục diện, Cát Nhĩ trời sinh là vương giả. Là vương giả làm cho người ta không tự chủ được muốn phụ trợ, có lẽ chính là vì điểm này nên ca ca Phỉ Khắc Tư và ca ca Bào Địch mới có thể toàn tâm đứng bên cạnh huynh ấy.
"Huynh hiểu rồi." Kinh ngạc một lúc lâu, Cát Nhĩ nhanh chóng bình tĩnh lại.
Phỉ Lệ khẽ mỉm cười, biết Cát Nhĩ đã hiểu ý tứ trong lời nói của nàng, Cát Nhĩ vẫn luôn là người thông minh thấu đáo, có lẽ bởi vì quan tâm Phỉ Lệ, cho nên mới nhốt mình vào bên trong, nhưng lời nói mới vừa rồi của Phỉ Lệ đã thức tỉnh hắn.
Đức Cổ Lạp không ngăn cản Phỉ Lệ, nói cách khác bọn họ đều ủng hộ, ngay cả một hộ vệ cũng không xuất hiện bên người nàng, điều này đã chứng minh, bây giờ Phỉ Lệ không cần gia tộc Đức Cổ Lạp che chở nữa rồi.
Cát Nhĩ yên lặng nhìn theo bóng lưng đi xa, nơi sâu trong đáy mắt cất dấu một tình yêu say đắm, khoé miệng từ từ dâng lên một lúm đồng tiền mê người, cứ như vậy, cứ như vậy lặng lẽ đứng ở phía sau muội, nhìn theo bóng lưng muội, không mưu cầu, không nhúng tay vào. Lặng lẽ thừa nhận tất cả quyết định của muội, cứ ước định như vậy được không?
Huynh biết huynh không thể đứng ở bên cạnh muội, như vậy hãy để cho huynh được đứng sau muội, vì muội chèo chống một vùng thiên đại, dẹp tan tất cả. Phỉ Lệ —— biểu muội yêu của huynh, huynh sẽ để muội hoàn toàn chìm sâu vào trong đáy lòng, lặng lẽ chịu đựng, không cần muội quan tâm, cũng không cần muội hiểu. Cứ như vậy chờ đợi là được rồi.
"Con trai ngốc!" Hai mắt An Na đỏ hoen, đi ra từ phía sau, yêu thương gõ trán Cát Nhĩ một cái, dịu dàng như nước nhìn con trai của mình, đứa con mà từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ khiến nàng phải lo lắng này.
"Mẫu hậu." Cát Nhĩ tức giận ôm An Na, làm sao hắn có thể không hiểu sự lo lắng trong mắt mẫu hậu được cơ chứ, nhưng không phải đã định sẵn hắn không thể đứng ở bên cạnh nàng ư? Hắn luôn đứng phía sau nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn kia, đó luôn là nơi mềm mại nhất trong lòng hắn.
"Không hối hận sao? Con biết rõ nếu con mở miệng, Phỉ Lệ sẽ không thể nào cự tuyệt mà." An Na thân thiết xoa xoa lưng Cát Nhĩ, đứa con trai vẫn luôn kiêu ngạo của nàng, có lẽ đây là lỗi của nàng, nếu như mười mấy năm trước nàng không mang nó đi nhìn lén Phỉ Lệ, có lẽ cũng không khiến Cát Nhĩ bây giờ, giãy giụa cùng khổ sở.
Cho đến tận hôm nay, trong đầu nàng vẫn quanh quẩn lời mà Cát Nhĩ nói bên tai: ‘Con sẽ chờ lời hứa của Phỉ Lệ’, giọng nói mềm mại non nớt đó vẫn luôn cứa vào trái tim nàng. Biết rõ là không thể, nhưng là vẫn cố chấp chờ người thực hiện lời hứa năm đó, có lẽ từ đầu đến cuối Phỉ Lệ vẫn không biết có một người chờ đợi mình như thế? Con trai ngốc của ta! Có đáng giá không?
"Mẫu hậu, con hiểu mình đang làm cái gì. Như vậy là được rồi, mẹ hỏi con có đáng giá hay không ư? Con có thể chắc chắn trả lời mẹ: "Đáng giá". Như vậy là đủ rồi, con không cần muội ấy biết, cứ chờ đợi muội như thế luôn là nguyện vọng của con, từ đầu đến cuối đều là như vậy." Cát Nhĩ Mặc lặng yên nhìn theo phương hướng Phỉ Lệ biến mất, có lẽ chính bản thân Phỉ Lệ cũng không phát hiện ánh mắt muội ấy nhìn ba người kia đặc biệt cỡ nào. Không phải sự thân thiết giữa người thân, cũng không phải là sự tin cậy giữa bạn bè thân thiết. Mà là sự ràng buộc thật sâu.
Hắn không cần một tình yêu thương hại, Phỉ Lệ cũng không cần. Cho nên cứ dùng tư cách của một huynh trưởng, quan tâm nàng, yêu mến nàng. Đây chính chờ đợi của hắn, tình yêu của hắn không cần Phỉ Lệ tham gia, cho dù đó chỉ là lời hứa lúc nàng bốn tuổi, thì hắn vẫn chờ, hắn vẫn như trước đây chỉ là biểu ca của nàng. Là Đê Hoàng tương lai của đế quốc Khải Kỳ.
"Tại sao ta lại sinh ra một đứa con trai ngốc như vậy, tại sao không học theo phụ hoàng? Con không nói Phỉ Lệ vĩnh viễn sẽ không biết, Liêu tộc chúng ta tin thờ châm ngôn: "Muốn thì phải giành lấy'." An Na dịu dàng vuốt ve gương mặt Cát Nhĩ, nàng xót xa nhìn sự cô đơn và đau thương nơi đáy mắt Cát Nhĩ, Phỉ Lệ là đặc biệt, từ lúc con bé ra đời, Đức Cổ Lạp và Khải Kỳ đã biết, cũng chính bởi vì sự đặc biệt này, cho nên cho tới bây giờ Đức Cổ Lạp và Khải Kỳ đều vì điều đó mà trả giá tất cả.
"Phụ hoàng ngốc hơn con không phải sao? Mẫu hậu, người vẫn luôn biết. Chuyện của con, Phỉ Lệ không cần thiết biết, mẫu hậu nên biết thân phận của muội ấy, cho nên con sẽ bất chấp tất cả thay muội ấy bảo vệ Đại Lục Phi Long. Về phần những thứ khác, đều không quan trọng, không phải ai cũng đều nhất định có được muội ấy, mẫu hậu, con biết người hiểu rõ điều đó mà." Cát Nhĩ chỉ chỉ La Bá Đặc phía sau lưng cách đó không xa rồi xoay người rời đi.
Sự bất đắc dĩ của phụ hoàng cùng mẫu hậu, hắn hiểu, cho nên hắn không thể làm gì được, tin tưởng mẫu hậu và phụ hoàng cũng sẽ hiểu hắn yêu Phỉ Lệ, không liên quan đến Phỉ Lệ, hắn sẽ không nói chuyện này cho Phỉ Lệ, điều hắn muốn làm chính là thay Phỉ Lệ bảo vệ Đại lục Phi Long thật tốt, hắn hiểu Đại lục Phi Long nhiều hơn so với Phỉ Khắc Tư, thật ra thì hắn còn có một thân phận khác, đệ tử cuối cùng của trưởng lão Khách Tư Đặc, hắn gánh vác nhiều thứ hơn mà mẫu hậu hắn biết, cho nên hắn không có lựa chọn nào khác.
Từ lúc hắn trở thành đệ tử trưởng lão Khách Tư Đặc, sứ mệnh của hắn đã bắt đầu thay đôi, sự hiện hữu của hắn chỉ là để thay thế Phỉ Lệ bảo vệ Đại lục Phi Long thật tốt, tất cả những cái khác đều có thể bỏ qua, cho nên tình yêu của hắn với nàng, cũng trở thành xa xỉ.
Đúng như Khách Tư Đặc từng nói: "Nàng vĩnh viễn chỉ có thể là một hy vọng xa vời trong lòng con, không thể đụng vào, đừng hy vọng viển vông lại gần đó, bởi vì đó là người con vĩnh viễn không thể nào với tới." Cho đến nay hắn vẫn còn nhớ rõ tình yêu say đắm lặng thầm của trưởng lão Khắc Tư Đặc, có lẽ người cũng giống như hắn, vĩnh viễn không có được tình yêu , vậy nên sẽ biến thành chờ đợi.
Chỉ cần đứng từ phía xa xa chờ đợi vĩnh viễn không tổn thương nàng. Đây có lẽ chính là nguyên nhân mà trưởng lão chọn hắn, người vĩnh viễn không tổn thương nàng. Vì nàng mà hoàn thành tất cả nguyện vọng, đây chính là điều người hy vọng sao? Trưởng lão Khách Tư Đặc, có lẽ bây giờ ta mới hiểu được ý tứ trong lời nói của người, ta sẽ làm được.
An Na khóc ré lên, ngã vào La trong ngực Bá Đặc, nhi tử của nàng, nỗi đau thương khó có thể che giấu, cô tịch và bi thương kia. Cát Nhĩ của nàng chỉ mới hơn 20 tuổi, cuộc sống bây giờ chỉ mới bắt đầu, nhưng lúc này nó lại giống như trải qua vô số tang thương của năm tháng, điều này làm sao không khiến An Na khóc thút thít cho được, nam tử quật cường của nàng, thật ra thì vân chỉ là một đứa bé.
"Đừng quên Cát nhĩ là hài tử của chúng ta, cho nên nó nhất định có thể chịu đựng được." la Bá Đặc ôm người mình yêu thật chặt, con đường của Cát Nhĩ là do nó tự chọn, cho nên hắn không thể ngăn cản, đồng thời hắn cũng hiểu Cát Nhĩ không thể nào có chỗ đứng bên cạnh Phỉ Lệ, cho nên sự lựa chọn của Cát nhĩ không thể nghi ngờ là chính xác nhất, người mà trái tim đã chết, mới có tư cách làm Đế Vương, Cát Nhĩ không thể nghi ngờ là người ưu tú nhất, không phải sao? Nhưng tại sao vẫn chua xót như thế, dù sao Cát Nhĩ vẫn chỉ là một tiểu hài tử, là con của hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...