Lạp Mạc Nhĩ đưa bàn tay thon dài ra, nhẹ nhàng giữ mắt cá nhân mảnh khảnh của Phỉ Lệ, bàn chân trắng nõn của Phỉ Lệ bị Lạp Mạc Nhĩ nắm trọn ở trong tay, ngón tay vừa vặn lơ đãng xẹt qua lòng bàn chân nhạy cảm, khiến Phỉ Lệ càng run run mãnh liệt hơn, ngay cả tiếng rên rỉ trong miệng cũng càng lúc càng kiều mỵ. Vốn hai người đang ngồi ở trên ghế, đã nhanh chóng lướt qua màn che, hai thân thể đè lên nhau như ẩn như hiện nằm ở trên chiếc giường lớn hoa lệ bên trong.
Ngón tay Lạp Mạc Nhĩ nhẹ nhàng búng lòng bàn chân của Phỉ Lệ, giống như đang đàn lên những giai điệu mê hoặc lòng người trên bàn phím trắng đen lộng lẫy của đàn Piano. Lạp Mạc Nhĩ hơi cúi đầu, bờ môi gợi cảm lướt qua từng tấc da thịt của Phỉ Lệ, một tay động luật trên bắp chân còn lại của Phỉ Lệ, khiến ngón tay thon dài của Phỉ Lệ bấu chặt lên chiếc giường đệm lót ga màu trắng có thêu hoa Mạn Đà La màu vàng kim, tạo thành từng nếp nhăn tuyệt đẹp.
Tiếng rên rỉ thấp thanh dần dần lan khắp cả phòng, ngăn cách xuân sắc trong phòng với bên ngoài. Tiếng hít thở tràn ngập mập mờ dẫn dụ linh hồn sa đọa. Phỉ Lệ lúc này đã đã hoàn toàn không nhớ rõ đến tột cùng mình đang làm gì, nàng chỉ biết lúc này bị một ngọn lửa nóng rực thiêu đốt, ngay cả tư tưởng cũng bị giam cầm, nhưng lại không muốn thoát đi.
"Hối hận không?" Kỳ Dương trầm mặc đưa lưng về phía Phỉ Lệ, Lạp Mạc Nhĩ khác thường khiến hắn bị đả kích rất lớn, bởi vì ngay cả hắn cũng không biết Lạp Mạc Nhĩ trúng độc lúc nào. Mặc dù hắn quả thật nhận thấy được hành động gần đây của Lạp Mạc Nhĩ có chút khác lạ, nhưng thủy chung không thể ngờ được Lạp Mạc Nhĩ sẽ bị thương. Hắn không cách nào tưởng tượng nếu như mị độc của Lạp Mạc Nhĩ phát tác không phải ở nơi này, mà là ở chỗ khác, thì sẽ như thế nào? Khó trách lúc ở tế đài Lạp Mạc Nhĩ không để ý tới suy nghĩ của bọn hắn liền trực tiếp bắt đi Phỉ Lệ, là bởi vì biết đã không kìm nén được rồi, hay là không muốn thất lễ trước mặt mọi người?
"Hắn không giống với những người khác không phải sao? Chúng ta luôn cho rằng ba người chúng ta đều có sự ràng buộc gì đó, cho dù chúng ta đều cố gắng bỏ qua, nhưng cuối cùng kết cục vẫn như vậy không phải sao?" Cửu Ngân cười nhạo nói. Hắn không có tư cách phản đối, bởi vì dưới tình huống đó, hắn không thể nào phản đối. Ngay cả bản thân Lạp Mạc Nhĩ cũng không làm gì được mị độc, bọn họ cũng bó tay hết cách, chỉ có thể đợi, chờ Lạp Mạc Nhĩ nói cho bọn hắn biết.
"Quả thật là như thế. Chỉ là tiểu tử Lạp Mạc Nhĩ này thế nhưng lại ăn sạch Phỉ Lệ trước chúng ta, khiến ta thế nào cũng không thoải mái được." Kỳ Dương nhanh chóng bày ra kết giới, nếu cứ tiếp tục nghe, cuối cùng bị hành hạ là chính hắn mà thôi.
"Ta cũng thế. Chỉ là về sau sẽ có cơ hội không phải sao?" Cửu Ngân tà khí cười. Hắn cũng không phải là dễ dàng chịu thiệt thòi như thế, cho nên Phỉ Lệ à, về sau nàng phải bồi thường cho chúng ta thật nhiều. Sau khi nói xong Cửu Ngân cùng Kỳ Dương nhìn nhau cười một tiếng, tràn đầy mùi vị âm mưu.
"Ta cùng mấy người của Đức Cổ Lạp đi gia tộc Ni Cổ Lạp Tư một chuyến, ngươi mau sớm tra ra thân phận thực sự của Đức Cố Trại, ta hoài nghi Mai Áo rời đi có liên quan đến hắn." Kỳ Dương nhìn về phía căn phòng phía sau lưng một cái, nói với Cửu Ngân. Chuyện chưa kết thúc, bọn họ không thể ngồi chờ chết được. Người của Thiên giới cùng Long Vực đã thò tay tiến vào, thật sự nếu không nhanh ra tay một chút, hắn lo lắng chuyện của vạn năm trước lại tái diễn một lần nữa, đây là điều mà bọn hắn không hy vọng xảy ra.
"Ta hiểu, vậy ta đi trước." Cửu Ngân cũng biết chuyện này hắn là người thích hợp nhất, cho nên không nói gì liền biến mất. Bọn họ phải chờ Lạp Mạc Nhĩ cùng Phỉ Lệ giải quyết xong mọi chuyện trước khi trở về, bởi vì mị độc của Lạp Mạc Nhĩ thật sự là rất khó giải quyết, hơn nữa chuyện của Phỉ Lệ, bọn họ cũng không có quá nhiều thời gian để lãng phí. (^O^ giải quyết cái rì ấy nhể hô hô.)
Còn hai năm nữa là đến thời gian Long Vực mở ra, mặc dù hai năm tưởng như rất dài, nhưng thật sự cũng rất ngắn ngủi, trong vòng hai năm, bọn họ phải giúp Phỉ Lệ mau sớm quen thuộc ký ức truyền thừa của Liêu tộc, bởi vì thời kỳ chấn hưng Thượng Cổ Di sắp đến, tất cả mọi người sẽ không bỏ qua Long Vực sẽ mở ra sau hai năm nữa. Bởi vì Long Vực không chỉ có Thánh Địa của bộ tộc Lan Tư Tháp Phu, mà còn có Thánh Địa của Thượng Cổ Di tộc, cho nên hai năm sau chờ đợi bọn họ rất có thể chính là tất cả cường giả của tam giới cùng với Thiên giới.
"Vậy ta cũng nên chuẩn bị một chút." Kỳ Dương nhìn về phương hướng Cửu Ngân biến mất, sau đó cũng biến mất.
"Ta đi cùng các ngươi." Bóng dáng Kỳ Dương đột nhiên xuất hiện trước mặt người của gia tộc Đức Cổ Lạp, bữa tiệc cũng bị bọn họ bỏ quên, dù sao những người cần ứng phó, tự nhiên sẽ có người ra tay.
"Có ngươi ra tay ta liền an tâm, dù sao thế lực của Đức Cổ Lạp vẫn chưa đến lúc để lộ ra trước mặt mọi người." Mạt Đức nghiêm túc gật đầu một cái, mặc dù hắn rất tò mò tại sao ba người kia không xuất hiện, mà chỉ có Kỳ Dương, nhưng hắn cũng không có hỏi nhiều.
Mà hắn nói hiện tại thế lực của Đức Cổ Lạp chưa đến lúc lộ diện, cũng không phải nói giỡn. Gia tộc Đức Cổ Lạp có một vài thứ không thể xuất hiện trong thời điểm nhạy cảm như thế này, bởi vì nó có thể liên quan đến lợi ích của Thất đại gia tộc. Mặc dù cũng không là chuyện rất lớn, nhưng điều lệ giữa Thất đại gia tộc vẫn cần thiết tuân thủ. Huống chi lần này Kỳ Dương nguyện ý ra tay, Mạt Đức tự nhiên hết sức hoan nghênh.
"Ta sẽ không đích thân động thủ, trừ phi lúc cần thiết." Kỳ Dương dĩ nhiên hiểu ý tứ Mạt Đức, chỉ là cũng không cự tuyệt, hắn hiểu ý tứ trong lời nói của Mạt Đức, chẳng qua sẽ không thật sự tin tưởng. Gia tộc Đức Cổ Lạp tồn tại đã lâu, làm sao có thể sẽ vì một cái gia tộc nhỏ bé mà điều động thế lực tinh nhuệ? Như vậy chẳng qua là lấy cớ mà thôi.
"Ta hiểu rõ. Phỉ Khắc Tư, chuyện của gia tộc Ni Cổ Lạp Tư giao cho cháu xử lý. Bảo Địch, cháu ở lại phụ trách những chuyện khác." Mạt Đức nghiêm túc phân phó, La Tư cần phải ở lại, dù sao ở đây vẫn còn đông đảo tân khách. Gia tộc Đức Cổ Lạp là gia tộc từ xưa đến nay đều tuân thủ lễ nghi nhất, làm sao có thể vứt bỏ tân khách mà không để ý.
"Vâng" Phỉ Khắc Tư nghiêm túc gật đầu. Hắn biết gia gia làm như vậy là vì để hắn sau này có thể phụ tá thái tử tốt hơn, nên sẽ không từ chối, dù sao Đức Cổ Lạp chưa bao giờ sợ hãi bất kỳ khiêu chiến nào.
"Phỉ Lệ ở đâu?" Bảo Địch sau khi nghe thấy mình không không được ra ngoài, liền lập tức quay đầu lại hỏi Kỳ Dương vị trí của Phỉ Lệ. Ừ! Chờ một lát nữa là có thể ôm Phỉ Lệ rồi. Kể từ sau khi Phỉ Lệ trở về, bọn họ vẫn không có cơ hội chơi đùa với Phỉ Lệ, cho nên cực kỳ khó chịu.
Bảo Địch hỏi xong, hầu hết mọi người đều nghiêm túc nhìn Kỳ Dương. Phải biết Phỉ Lệ là bảo bối của bọn hắn, tự nhiên sẽ đặc biệt chú ý.
"Phỉ Lệ bây giờ đang ở cùng Lạp Mạc Nhĩ, rất bận, các ngươi nếu dám đi quấy rầy, Lạp Mạc Nhĩ tuyệt đối sẽ giết chết các ngươi. Không tin các ngươi có thể đi thử một chút." Kỳ Dương ái muội chớp chớp mắt với Bảo Địch, hoàn toàn ngược lại với vẻ mặt lạnh nhạt trầm mặc thường ngày. Ý tứ bất mãn trong lời nói hết sức rõ ràng, rõ ràng chính là hận khôngthể trực tiếp xé xác Bảo Địch, nhưng vẫn là gương mặt mỉm cười. Mọi người nhanh chóng xông ra ngoài, vì cự ly xung quanh Kỳ Dương ba thước đều là lãnh khí.
Ách! Hóa ra là đang ở cùng Lạp Mạc Nhĩ, ta nghĩ là không nên làm phiền thì tốt hơn." Bảo Địch ngượng ngùng nói. Sát khí của Kỳ Dương cũng sắp thành hình thể rồi, dù là kẻ ngu cũng biết nếu cứ hỏi tiếp, Kỳ Dương tuyệt đối sẽ ra tay.
Hơn nữa mùi dấm chua nồng như vậy, đám người Mạt Đức không nhịn được bắt đầu cười trộm.
"Ừ! Ta cũng nghĩ như vậy." Buồn rười rượi, vẫn như cũ mặt không biến sắc nhìn Bảo Địch, nói cho Bảo Địch biết lúc này hắn cực kỳ khó chịu. Dù là Lạp Mạc Nhĩ, hắn cũng không chịu nổi mà có dục vọng muốn giết người. Khó trách Cửu Ngân sẽ nhanh chóng biến mất, chắc là sợ sẽ không nhịn được đại khai sát giới như hắn ư? Trong lòng bắt đầu nhộn nhạo, không ngừng thúc giục bản năng khát máu. Nếu không phải là vẫn luôn bị Kỳ Dương áp chế, nói không chừng lúc này người của gia tộc Đức Cổ Lạp có thể đứng lên không có mấy người.
"Chúng ta vẫn nên đi tới gia tộc Ni Cổ Lạp Tư đi, ta lo lắng nếu cứ trễ nữa sẽ để lộ tin tức." Phỉ Khắc Tư nghiêm túc nói. Kỳ Dương gấp gáp làm cho mọi người cũng bắt đầu nhận ra có điểm gì đó không đúng, chẳng qua nếu là chuyện về Phỉ Lệ. Bọn họ cũng không dám hỏi nữa, bởi vì mặt của Kỳ Dương đã bắt đầu vặn vẹo.
"Dẫn đường." Kỳ Dương cũng biết hơi thở của mình có chút rối loạn, nhưng không có biện pháp, chỉ cần là chuyện liên quan đến Phỉ Lệ, không chỉ là hắn mà ngay cả Cửu Ngân cũng giống nhau sẽ không nhẫn nại được. Nhưng lần này không còn cách nào khác, bọn họ không thể nào nhìn Lạp Mạc Nhĩ gặp chuyện không may, cứ như vậy mà bỏ qua. Cho dù bọn họ có thể làm như vậy, Phỉ Lệ cũng sẽ không cho phép Lạp Mạc Nhĩ xảy ra chuyện. Mặc dù ở một mặt nào đó Phỉ Lệ đã chấp nhận bọn họ, nhưng hắn vẫn nhìn ra được người Phỉ Lệ quan tâm nhất chính là Lạp Mạc Nhĩ, tin tưởng Cửu Ngân cũng đã nhìn ra, cho nên mới phải áp chế tâm tình của mình như vậy không phải sao?
"Đây là bản đồ của gia tộc Ni Cổ Lạp Tư, phía trên miêu tả cặn kẽ tất cả bố cục của Ni Cổ Lạp Tư. Có một nơi kỳ lạ là. . . . . ." Phỉ Khắc Tư đưa tấm bản đồ trong tay cho Kỳ Dương, chỉ là một tờ giấy bản đồ rất đơn giản, nhưng trong phủ Ni Cổ Lạp Tư lại có một địa lao rất thần bí, mặc kệ bọn họ xâm nhập vào như thế nào, thủy chung vẫn không vào được.
Phỉ Khắc Tư hoài nghi chỗ đó rất có thể cất dấu thứ gì đó mà gia tộc Ni Cổ Lạp Tư không thể để lộ ra bên ngoài, hắn hi vọng Kỳ Dương có thể ra tay giải quyết vấn đề này.
"Ta sẽ xử lý. Không nghĩ tới một phủ Thừa Tướng nho nhỏ thậm chí có diện tích khổng lồ như vậy, thật sự là ta đã quá khinh thường quý tộc của Đại lục Phi Long các ngươi rồi." Kỳ Dương khinh thường nhìn bản đồ trong tay, thậm chí bằng một nửa diện tích của gia tộc Đức Cổ Lạp. Phải biết Đức Cổ Lạp truyền thừa tương đối đã lâu, cho nên có thể xây dựng phủ đệ hào hoa như thế, chuyện này cũng không kỳ quái, nhưng Ni Cổ Lạp Tư chỉ là một quý tộc nho nhỏ mới nổi, thế nhưng lại có có năng lực như vậy, sau lưng không biết đang cất dấu điều gì, ai cũng sẽ không tin tưởng. Chỉ với điểm này Kỳ Dương đã bắt đầu tò mò về Ni Cổ Lạp Tư, nhất là địa lao thần bì mà Phỉ Khắc Tư nói.
Ngay cả gia tộc Đức Cổ Lạp cũng không thể xâm nhập, cái này thật đáng giá để nghiền ngẫm. Là không cách nào xâm nhập, hay là không thể xâm nhập, hay là thậm chí không thể xâm nhập được? Trong địa lao kia đến tột cùng cất dấu bí mật gì? Trực giác nói cho Kỳ Dương biết, trong địa lao tuyệt đối có thứ khiến hắn hứng thú, mà thứ đó rất quan trọng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...