Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp

"Chuẩn bị một chút, lát nữa đi cùng Phỉ Lệ ra ngoài." Khi Lạp Mạc Nhĩ nói hết câu này, bóng dáng liền biến mất, mà Kỳ Dương cũng không cam chịu bị tụt lại ở phía sau. Bây giờ hẳn là Phỉ Lệ đã ra đó rồi, mà bọn họ là hôn phu của Phỉ Lệ nên dĩ nhiên phải bồi ở bên người Phỉ Lệ rồi. Về phần Cửu Ngân bây giờ còn chưa xuất hiện, mặc kệ, không cần quản hắn làm cái khỉ gió gì, dù sao cũng đã thông báo rồi, nếu hắn không tới kịp, cũng không phải là lỗi của bọn họ!

Hai bóng dáng một trước một sau xuất hiện bên cạnh Phỉ Lệ, khiến những người của gia tộc Đức Cổ Lạp nghiến răng nghiến lợi nhìn hai nam nhân không biết xấu hổ này. Chẳng qua bọn họ cũng không dám thật sự động thủ, ngay cả lão tướng quân Mạt Đức cũng không phải là đối thủ của hai người kia, mà bọn họ cũng được dặn dò không nên đi trêu chọc hai người kia. Chỉ đành phẫn hận nhìn hai người đó quang minh chánh đại ăn đậu hũ của Phỉ Lệ.

Phỉ Lệ buồn cười nhìn mấy người không được tự nhiên, quên được thật sự rất tốt, viện trưởng, mẹ có nhìn thấy không? Con hiện tại rất hạnh phúc. Có nhiều người quan tâm con như vậy, thật sự rất tốt! Cho nên con sẽ cố gắng để cho mình luôn luôn hạnh phúc.

Khác với bầu không khí hòa thuận vui vẻ của phủ công tước, các Qúy tộc đến từ các nơi trong Đại lục Phi Long liều mạng kết giao cùng với các quý tộc chung chí hướng, bàn về thú vui tiêu khiển, dĩ nhiên cũng không thiếu sự ganh đua so sánh tiền bạc cùng quyền thế. Sau đó từ từ tạo thành vòng luẩn quẩn khác nhau.

"Đây không phải là hoàng tử điện hạ Đa Mễ Bác Đắc sao? Không nghĩ tới hôm nay lại có thể gặp lại người ở đây, đã lâu không gặp!" Y Lạp Hạ Nhỉ mỉm cười đi tới chào hỏi Đa Mễ Bác Đắc, mà Tử La sau lưng hắn vẫn im lặng không lên tiếng đi theo sau, lúc đi đến trước mặt Đa Mễ Bác Đắc mới ngẩng đầu lên nhìn Đa Mễ Bác Đắc, hơi gật một cái, coi như là chào hỏi.

"Ồ! Thì ra là Y Lạp Hạ Nhĩ! Thật sự là đã lâu không gặp, hôm nay là sinh nhật của tiểu thư Phỉ Lệ phủ công tước Đức Cổ Lạp, ta làm sao có thể bỏ lỡ cơ chứ, chỉ là tại sao ngươi cũng xuất hiện ở đây vậy?" Đa Mễ Bác Đắc cảnh giác nhìn Y Lạp Hạ Nhĩ, gia tộc Đằng Lãng là một trong bảy đại gia tộc ở Đại lục Phi Long, mặc dù nếu so sánh thì không bằng với Tam Đại quốc lớn, nhưng bất kỳ một trong bảy gia tộc này đều có thế lực phía sau, dù là Tam Đại Đế Quốc cũng không dám tùy tiện trêu chọc bọn bọn họ.


Mà thế hệ này của gia tộc Đằng Lãng lại sinh ra một thiên tài như Y Lạp Hạ Nhĩ, còn nhỏ tuổi nhưng thực lực đã sâu không lường được, hơn nữa bộ dáng của Y Lạp Hạ Nhĩ cũng không tồi, chỉ vào điểm này Đa Mễ Bác Đắc đã hết sức ghen tỵ, Đa Mễ Bác Đắc thân là Hoàng Kim Sư Tử trong thú tộc, diện mạo rất thô kệch, hơn nữa thân thể hung hãn này càng khiến cho người bình thường phải sợ hãi.

"Hoàng tử Đa Mễ Bác Đắc đến dự sinh nhật của tiểu thư Phỉ Lệ phủ công tước, mục đích của ta tất nhiên cũng giống hoàng tử điện hạ Đa Mễ Bác Đắc rồi." Y Lạp Hạ Nhĩ làm sao có thể không hiểu ánh mắt cảnh giác của Đa Mễ Bác Đắc, mặc dù lần này đi đến Đức Cổ Lạp là ý của trưởng lão trong gia tộc, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng chính Y Lạp Hạ Nhĩ cũng nghĩ rằng, nếu Đế Á. Hoa Tây Luân được xưng là đệ nhất mỹ nhân của Đại lục, vậy thì nữ nhi của bà ta cũng không cần phải nói nữa. Quan trọng nhất là cái tên Phỉ Lệ này có lực hút rất lớn đối với hắn, Phỉ Lệ của Học Viện Ma Pháp Phi Long, nữ tử cường đại và sức quyến rũ đó, khiến hắn không nhịn được mà máu sôi trào lên.

"Hóa ra các ngươi đều đến cả! Thật không thể ngờ thế nhưng không sang bên đây chào hỏi với chúng ta." Khiết Tây Tạp. Nặc Nhĩ Man bất mãn nói sau lưng hai người kia, bên cạnh có nam tử nho nhã trung thực đi theo, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt, nếu như không phải sâu trong đáy mắt thỉnh thoảng thoáng qua vài tia sáng kinh người, thật đúng là sẽ khiến người ta cho rằng hắn là một tên nhà quê trung thực.

Nhưng mà những người ở đây đều không cho rằng như thế, phải biết Phú Lực Lai. Mai Căn này rất nổi danh ở Học Viện Ma Pháp Phi Long, không chỉ có thực lực cao cường, mà mưu trí càng không phải nói, hơn nữa là người rất cẩn thận. Vả lại còn lấy được sự ủng hộ của gia tộc Đức Cổ Lạp, Phú Lực Lai thật ra có thể coi là một nửa nhân viên bên ngoài của gia tộc Đức Cổ Lạp, Dong Binh Đoàn trong cuộc so tài ở Thất Lạc Lâm của Phỉ Lệ cũng là do hắn một tay phụ trách, người ta gọi hắn là quân sư tiếu diện.

"Phú Lực Lai, không ngờ ngươi cũng tới?" Y Lạp Hạ Nhĩ chấn kinh nhìn Phú Lực Lai, thật ra thì lúc ở Học Viện Ma Pháp Phi Long, Y Lạp Hạ Nhĩ đã thử chiêu dụ Phú Lực Lai, nhưng lại bị Phú Lực Lai cự tuyệt, không nghĩ tới không lâu về sau hắn nhận được tin tức nói Phú Lực Lai đã là người của gia tộc Đức Cổ Lạp, vì thế hắn không chỉ một lần đi tìm Phú Lực Lai gây phiền phức, nhưng người cuối cùng người thất bại vẫn luôn là hắn, cho nên hắn đối với Phú Lực Lai vẫn rất đề phòng, bởi vì hắn cảm giác Phú Lực Lai rất nguy hiểm. Cho nên theo bản năng mà phòng bị.


"Ha ha! Hôm nay là sinh nhật của Phỉ Lệ, ta tất nhiên cũng tới tham dự một chút, hình như đã gần một năm chưa gặp Phỉ Lệ rồi." Phú Lực Lai không để ý tới bộ dạng cảnh giác của Y Lạp Hạ Nhĩ, ngược lại hết sức hoài niệm nói.

Trên mặt nhàn nhạt vẻ sầu tư khiến Khiết Tây Tạp vốn đang hưng phấn bừng bừng, khi thấy sự buồn rầu nhạn nhạt trên mặt Phú Lực Lai, vẻ mặt liền thay đổi không ít, nhưng rất nhanh đã bị nàng che giấu, ngược lại nắm chặt lấy cánh tay có vẻ hờ hững của Phú Lực Lai.

"Ồ! Vậy à? Ngươi cũng muốn đính hôn với Phỉ Lệ sao? Gia tộc Đức Cổ Lạp tựa hồ rất coi trọng ngươi thì phải?" Y Lạp Hạ Nhĩ châm chọc nhìn Phú Lực Lai, rõ ràng bằng tuổi với mình, nhưng bộ dạng lúc nào cũng phong kinh vân đạm, khiến người ta không biết được hắn đang nghĩ cái gì? Hơn nữa ngay từ đầu Phỉ Lệ đối xử với hắn khác với bọn họ, tin tưởng tất cả mọi người nơi này đều nhìn ra được.

"Ta cũng tò mò vấn đề này đấy?" Tử La vẫn luôn luôn trầm mặc không nhịn được mà lên tiếng, từ sau khi Phỉ Lệ từ chối sự trung thành của nàng, nàng vẫn đi theo bên cạnh Y Lạp Hạ Nhĩ. Sau đó dần dần bị nam tử này hấp dẫn, là người của tộc Lâm Phong, Tử La chỉ cần một khi động lòng, như vậy nàng vĩnh viễn không thể toàn tâm toàn ý đi theo bên cạnh chủ nhân, mang tới cũng chỉ có sự diệt vong của tộc Lâm Phong, nhưng nàng lại không cách nào tự kềm chế được tình cảm của mình, nàng đã không còn thấy rõ tương lai nữa.

"Ta vĩnh viễn chỉ có thể là một thanh kiếm trong tay nàng, hơn nữa ta cũng không có tư cách đối nghịch cùng người kia. Đừng nói là ta, cho dù ở Đại lục Phi Long cũng không có kẻ nào có tư cách giành Phỉ Lệ cùng người kia." Phú Lực Lai vẫn mỉm cười nho nhã như cũ, nhưng nụ cười mất mác mang theo sự đau thương của hắn, khiến những người khác không tự chủ được mà bắt đầu cô đơn.


Phú Lực Lai siết chặt tay, Phỉ Lệ để ý là tài năng của hắn, có lẽ chỉ có người kia mới có tư cách khiến Phỉ Lệ dừng lại, cho nên hắn vĩnh viễn chỉ có thể là một thanh kiếm trong tay nàng, một thanh kiếm vì nàng chém đứt mọi chông gai. Khiết Tây Tạp nhìn Phú Lực Lai khổ sở, im lặng không lên tiếng dùng bàn tay nhỏ bé mở bàn tay của Phú Lực Lai ra rồi nắm chặt, cố ý đan chéo vào một chỗ.

"Có ý gì?" Mặc dù Phú Lực Lai nói rõ ràng không thể chê vào đâu được, nhưng ở đây làm gì có ai là kẻ ngốc, tự nhiên có thể hiểu được ý tứ trong câu nói của Phú Lực Lai, nhất thời đều khiếp sợ nhìn Phú Lực Lai, hi vọng hắn có thể giải thích một chút, nhưng nhìn Phú Lực Lai lại lạnh nhạt, đứng ở một bên không có ý lên tiếng.

"Ý trên mặt chữ! Phỉ Lệ không thể nào thuộc về các ngươi?" Thanh âm non nớt khinh thường vang lên ở phía sau mọi người, đáng chết, kể từ khi hai người kia xuất hiện ở phủ công tước Đức Cổ Lạp, hắn không được ôm Phỉ Lệ nữa, mặc dù trước kia lúc bọn họ không có ở đây, hắn cũng không được ôm nàng, nhưng dù gì hắn cũng là người của Đức Cổ Lạp, chỉ là từ khi hai người kia đến, Phỉ Lệ liền bị bọn họ chiếm đoạt, ngay cả Phỉ Khắc Tư ca ca và Bảo Địch ca ca cũng không có cách nào giành được.

Bất kệ là ám sát, hay là hạ thuốc độc, cũng không có bất kỳ tác dụng gì, điều này khiến cho mọi người của gia tộc Đức Cổ Lạp đau đầu không dứt. Bởi vì chuyện này đều là tiến hành bí mật, cho nên Phỉ Lệ chẳng hề hay biết điều gì, mà Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương lại cao hứng trêu cợt mấy tiểu tử của gia tộc Đức Cổ Lạp là rắm thúi, phải biết lấy thân phận Thần của bọn họ, trò trẻ con như thế làm sao có thể làm gì được bọn họ cơ chứ. Cho nên mỗi lần nhìn thấy vẻ mặt phát điên của bọn họ, sẽ cảm thấy rất thú vị.

"Đan Ni, đã lâu không gặp!" Phú Lực Lai ôn hòa chào hỏi với Đan Ni, vẻ mặt kinh ngạc chỉ lóe lên một cái rồi biến mất, bởi vì Phú Lực Lai vẫn là lần đầu tiên thấy Đan Ni có biểu tình mất mác như thế, người khác có thể không rõ thực lực của Đan Ni, nhưng Phú Lực Lai thì khác, đoạn thời gian trước lúc huấn luyện ở gia tộc Đức Cổ lạp, hắn bị Đan Ni chỉnh không ít lần.

"Phú Lực Lai đã lâu không gặp, ngươi tốt nhất không nên tham dự hôn ước của Phỉ Lệ, nếu không đến lúc đó dù là Đức Cổ Lạp cũng không bảo vệ nổi ngươi." Đan Ni đi tới bên cạnh Phú Lực Lai nhẹ giọng nói, hắn không muốn Phú Lực Lai bị hai người kia diệt trừ, dù sao Phú Lực Lai bất kể là mưu trí hay là thiên phú cũng không tệ, nếu bị giết chết, thật đáng tiếc.


Mặc dù bình thường hai người kia, một người thì ưu nhã cao quý, một người thì lạnh nhạt xa cách, nhưng chỉ cần đụng phải chuyện của Phỉ Lệ liền trở nên điên cuồng, điểm này Mạt Đức gia gia đã tự mình kiểm nghiệm.

"Vâng! Ta hiểu." Khi Phú Lực Lai nghe xong lời của Đan Ni, liền kinh ngạc một lúc, sau đó mới trả lời. Có phải mới vừa rồi Đan Ni nói Đức Cổ Lạp không thể bảo vệ được hắn chứ không phải là “hắn” không bảo vệ được mình? Chẳng lẽ thế lực phía sau của người kia đến ngay cả Cổ Đức Lạp cũng không thể không kiêng kỵ, hơn nữa trong lời của Đan Ni mơ hồ tiết lộ ra người bên cạnh Phỉ Lệ không phải chỉ có một, mặc dù hắn không biết tại sao lại có suy nghĩ như vậy, nhưng hắn vẫn nhịn không được bắt đầu nghĩ sâu xa. Đan Ni chưa bảo giờ nói mấy lời dư thừa với hắn, vậy thì xem ra là thật rồi.

"Hiểu thì tốt, nếu không đến ngay cả chết thế nào cũng không biết." Đan Ni khinh thường liếc đám người Y Lạp Hạ Nhĩ cùng Đa Mễ Bác Đắc, không thể phủ nhận những người này là ưu tú nhất ở Đại lục Phi Long, nhưng nếu so sánh với hai người kia, vẫn chưa đủ để liếc mắt nhìn. Thực lực của Y Lạp Hạ Nhĩ quả thật cường hãn, nhưng vẫn chưa đến mức hắn không dám xuống tay, nhưng nếu với hai người kia thì ngay cả cơ hội xuất thủ hắn cũng không có, chỉ cần bị bọn họ nhìn, hắn cũng cảm thấy sợ hãi.

Những người khác bên cạnh khi nghe Đan Ni nói mấy lời này, vẻ mặt không nhịn được mà run rẩy, hiển nhiên là không ngờ được Đan Ni không nể mặt mà nói móc bọn họ, phải biết ở đây không ít người là thiên chi kiêu tử, kiêu ngạo như thế làm sao có thể tiếp nhận được.

(Thiên chi kiêu tử: Con cưng của trời.)

Đang lúc Y Lạp Hạ Nhĩ định phản bác, Tử La ở sau lưng nhẹ nhàng kéo hắn lại, ý bảo hắn không nên hành động khinh suất, trong mắt Tử La toát lên sự thận trọng hiếm thấy, nàng đã không thấy rõ tương lai, nhưng nàng vẫn có thể hiểu rõ ý trong lời nói của Đan Ni, không phải là uy hiếp, chỉ là trần thuật, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui