Đã qua mười ngày kể từ lần trước đi Yên Vũ lâu, hôm nay chính là tiệc sinh nhật mười lăm tuổi của Phỉ Lệ. Phỉ Lệ sau khi trở về vẫn liên tục tiếp thu ký ức truyền thừa, mặc dù vẫn chưa tiếp thu được tất cả, nhưng cũng đã được một phần nhỏ. Những lúc khác đều trầm mặc suy nghĩ. Dù không biết tương lai sẽ biến thành như thế nào? Nhưng Phỉ Lệ luôn có một dự cảm xấu.
Hơn nữa lần trước chiến đấu cùng Vân Ảnh ở Yên Vũ lâu, cái khí thế từ sâu tận trong xương tủy đó khiến Phỉ Lệ cực kỳ khiếp sợ, cái cảm giác quen thuộc đó nói cho Phỉ Lệ biết người kia chính là nàng, mặc dù không hiểu tại sao lại cứ cố chấp cho rằng như thế. Hơn nữa Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương giống như đã thống nhất với nhau, ở trước mặt nàng không hề đề cập tới chuyện đó, ngược lại không ngừng thúc giục nàng nâng cao thực lực, giống như ngày đó chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Phỉ Lệ biết, đó không phải là nằm mơ, người kia chính là nàng. Chẳng qua Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương lại phủ nhận, Phỉ Lệ cũng đành phải gác lại, bồi ở bên cạnh người thân, hưởng thụ sự ấm áp nhàn nhạt này, hưởng thụ sự cưng chiều của mọi người.
"Phỉ Lệ chuẩn bị xong chưa? Chưa tới mấy canh giờ nữa sẽ là của tiệc sinh nhật của con đó, đến lúc đó người tới không chỉ có quý tộc của thành Ai Nhĩ, rất có thể là Quý tộc thượng tầng đến từ khắp nơi ở Đại lục Phi Long nữa, thậm chí ngay cả những gia tộc lánh đời kia cũng có thể xuất hiện. Bảo bối tiểu Phỉ Lệ quả nhiên là mê người nhất, ai cũng không thể sánh bằng con." Đế Á kiêu ngạo vuốt ve mái tóc mềm mại của Phỉ Lệ, trong mắt tràn đầy ý cười ôn hòa ấm áp.
Mặc dù đa số tuổi thọ người ở Đại lục Phi Long rất cao, nhưng mười lăm tuổi cũng có thể coi là trưởng thành, bởi vì đối với bọn họ mà nói mười lăm tuổi là thời điểm chói mắt nhất, những gia đình quý tộc sẽ an bài đường lui cho đứa bé đó, phần lớn là lựa chọn kết thân hoặc là đính hôn. Nhưng có cần thực hiện hay không lại là chuyện của sau này, mặc dù phong tục như vậy hết sức quỷ dị, nhưng lại được cả Đại lục Phi Long chấp nhận.
"Vậy thật thì có kịch hay để nhìn, mẹ không cảm thấy bây giờ Đại lục Phi Long hết sức căng thẳng ư? Nói không chừng những người đó muốn thừa cơ hội này nhờ vả chút quan hệ với gia tộc Đức Cổ Lạp chúng ta đấy." Phỉ Lệ khinh thường nói, trong khoảng thời gian này nàng luôn không ngừng đọc thêm thông tin về thế giới này, mặc dù không cách nào lý giải tại sao mỗi người lúc mười lăm tuổi lại lập hôn ước, nhưng vẫn quyết định tiếp nhận, bởi vì Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương cứ đứng ở một bên nhìn nàng chằm chằm, giống như Phỉ Lệ nếu dám nói một chữ "không", bọn họ lập tức sẽ ra tay.
Chuyện này ngay cả gia gia Mạt Đức đang đứng ở một bên cũng không nhịn được mà lau mồ hôi, mặc dù Lạp Mạc Nhĩ cũng được coi là học sinh của hắn, nhưng hắn chưa từng thật sự dám làm gì đối với vị học sinh này, hơn nữa hầu hết đều là hắn nghe theo lời nói của Lạp Mạc Nhĩ, dù rằng nói như vậy có chút kỳ quặc, nhưng đây chính là sự thật. Cho nên Mạt Đức chỉ đành phải dưới sự uy hiếp của hai người Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương mà đồng ý hôn ước này, hắn cực kỳ không muốn gả Phỉ Lệ bảo bối ra ngoài, nhưng vẫn không thể thốt lên được hai chữ “không được” kia.
Nếu là người khác thì Mạt Đức nhất định sẽ giở trò lưu manh, nhưng người kia lại là Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương, hắn cái gì cũng không dám làm. Không có biện pháp, ai bảo hắn căn bản không phải đối thủ của học sinh mình cơ chứ, ngay cả Kỳ Dương sau này mới xuất hiện, Mạt Đức cũng không dám tùy ý ra tay, không có biện pháp, bởi vì hắn thua bọn họ a!
"Bảo bối Phỉ Lệ thật sự không lo lắng sao? Gia tộc Đức Cổ Lạp và gia tộc Khải Kỳ mặc dù cường thế, nhưng vẫn không thể đối địch cùng với cả Đại lục được, cho nên. . . . . ." Đế Á không nói tiếp, bởi vì chờ một chút nữa sẽ không chỉ xuất hiện Quý tộc thượng tầng của Đại lục Phi Long, mà rất có thể còn có những gia tộc lánh đời khác, cho nên đến lúc đó nếu thật sự xảy ra chuyện gì, có thể dù là gia tộc Đức Cổ Lạp cũng không thể không thỏa hiệp, đây là chuyện mà Đế Á rất không nguyện ý nhìn thấy nhất. Bởi vì dung nhan của Phỉ Lệ là một lưỡi dao sắc bén, rất có thể khiến những người khác trở nên điên cuồng. Đế Á làm sao có thể không lo lắng được cơ chứ?
"Mẹ, mẹ quá lo lắng rồi, đừng quên còn có Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương. Người khác không thể ép con làm chuyện mà con không muốn làm." Phỉ Lệ hiểu sự lo lắng của Đế Á, nhưng bây giờ nàng vẫn không thể nói ra thân phận của Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương, dù sao thân phận của hai người bọn họ đối với người bình thường mà nói, là ngưỡng vọng tồn tại, là Thần không cho phép với tới. Cho nên dù là người thân thân cận nhất, Phỉ Lệ cũng không thể nói được.
"Mẹ biết Lạp Mạc Nhĩ và Kỳ Dương lợi hại, nhưng hồ nước ở Đại lục Phi Long rất sâu, cũng không phải êm ả như bề ngoài của nó, hơn nữa bảo bối Phỉ Lệ, con chưa từng nghĩ tới việc Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương là nam nhân kiêu ngạo như thế, làm sao có thể nguyện ý vì con mà dừng lại, đây mới là chuyện mẹ lo lắng nhất." Đế Á lo âu vỗ nhẹ bả vai Phỉ Lệ, nhu tình trong mắt Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương, nàng dĩ nhiên thấy rất rõ ràng, vấn đề là bảo bối Phỉ Lệ chỉ có một, mà Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương lại là hai người.
Nam nhân kiêu ngạo như thế làm sao có thể cho phép nữ nhân mà mình yêu kề cận với nam nhân khác, Đế Á lo lắng người cuối cùng chịu tổn thương sẽ là Phỉ Lệ, dù sao Phỉ Lệ còn rất trẻ, chưa từng trải qua sóng lớn, chuyện sau này ai nói rõ được chứ.
"Mẹ không cần lo lắng, chuyện này sau hãy nói tiếp, chúng ta cứ thuận theo tự nhiên là được rồi không phải sao?" Phỉ Lệ thản nhiên nói, đối với nàng mà nói Lạp Mạc Nhĩ không thể nào buông tha, mà Kỳ Dương cùng Cửu Ngân cũng giống như thế, thế nhưng như vậy thật khó có thể lựa chọn, vậy thì ai nàng cũng không chọn, tất cả cứ thuận theo tự nhiên. Như vậy đối với người nào cũng công bằng không phải sao? Chỉ cần nàng không thuộc về người nào, mâu thuẫn trong miệng mẹ Đế Á vĩnh viễn sẽ không xảy ra.
"Nhưng danh sách hôn ước của con là ba người, Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương mỗi người chiếm một cái, như vậy còn dư lại một người nữa, con sẽ chọn ai? Thật ra thì Cát Nhĩ không tồi, đứa bé kia dù sao cũng là chúng ta nhìn nó lớn lên. Còn nữa, Lục hoàng tử Á Sắt lúc trước con từng nói cũng không tồi. Còn có Hoa Tây Luân gia tộc Tây Mông của mẹ, cũng là biểu ca của con, cũng là một người không tồi. . . . . . ." Đế Á một hơi đề cử mười người, bọn họ đều là thành viên ưu thú nhất trong các đại gia tộc.
(Ta có một cảm giác rất chi là Amen, An Na là cô cô ruột của Phỉ Lệ, Cát Nhĩ là con ruột của An Na, Phỉ Lệ - Cát Nhĩ không phải là anh chị em ruột sao? Thế thì vì sao lại có thể kết thân được thế hả trời? ~.~)
Thật ra thì đã từ lâu, những người đó đã nằm trong danh sách của gia tộc Đức Cổ Lạp rồi, chỉ là khi đó thời gian còn chưa tới, cho nên Phỉ Lệ không biết. Nhưng bây giờ Phỉ Lệ đã mười lăm tuổi, Đế Á đương nhiên phải giải thích. Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương quả thật ưu tú, nhưng mà đối với Đế Á mà nói hai nam nhân này quá mức nguy hiểm, nàng lo lắng Phỉ Lệ không thể nào nắm chặt được bọn họ.
"Mẹ Đế Á, mẹ là đang đề cử ứng cử viên ư? Về phần người thứ ba đến lúc đó mẹ sẽ biết, huynh ấy cũng không thua kém gì Lạp Mạc Nhĩ và Kỳ Dương." Phỉ Lệ nhàn nhạt cắt đứt lời nói của Đế Á, hóa ra là đang nói về vị hôn phu chưa cưới của nàng, cho dù năm đó Đế Á được xưng là đệ nhất mỹ nữ của đại lục Phi Long, cũng không nhịn được bắt đầu càu nhàu.
"Cái gì? Phỉ Lệ bảo bối đã có thí sinh rồi sao, là ai? Mau nói cho mẹ." Đế Á kinh ngạc nhìn bảo bối của mình, tại sao nàng hoàn toàn không biết, quả nhiên là rất thất bại mà, thậm chí ngay cả người trong lòng bảo bối nàng cũng không biết, tuyệt đối không thể tha thứ.
"Mẹ Đế Á không biết đâu! Con chỉ có thể nói cho mẹ biết rằng huynh ấy rất lợi hại, thực lực cũng không kém Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương, diện mạo cũng rất được! Về phần những thứ khác về sau mẹ sẽ biết." Phỉ Lệ thần thần bí bí thì thầm vào tai Đế Á, thật ra thì từ lúc mấy ngày trước sau khi biết phong tục này, nàng đã thương lượng với Lạp Mạc Nhĩ và Kỳ Dương rồi, Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương nhất trí đồng ý thông báo cho Cửu Ngân mau sớm chạy tới, dù sao đối với Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương, người có thể có tư cách cùng bọn họ đứng ở bên người Phỉ Lệ trừ ba người bọn họ ra, thì vô luận là người nào, có thân phận như thế nào, bọn họ cũng không đặt vào trong mắt, cũng sẽ không yên tâm giao an nguy của Phỉ Lệ cho hắn.
"Thần bí như vậy sao?" Đế Á lo âu nói, nam tử có thể so sánh với Lạp Mạc Nhĩ, Kỳ Dương, thân phận e là cũng không đơn giản! Đế Á mặc dù không biết được bí mật thật sự của gia tộc Đức Cổ Lạp, nhưng về thân phận của Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương, nàng vẫn có chút lo âu. Bởi vì nàng biết Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương tuyệt đối không phải là thiếu gia của một gia tộc nào đó ở Đại lục Phi Long, từ thái độ phụ thân đối đãi với hai người đó không khó để nhìn ra.
Nếu nói như vậy, như vậy rất có thể bọn họ chính là người trong tam giới, hơn nữa thân phận rất cao, dù là gia tộc Đức Cổ Lạp cũng sẽ phải e ngại. Nghĩ tới đây sự lo lắng của Đế Á càng thêm nặng nề, nếu như ngay cả gia tộc Đức Cổ Lạp cũng không thể che chở, thì an toàn của con bé có được đảm bảo hay không?
"Dù sao đến lúc đó rồi mẹ sẽ biết, huynh ấy sẽ xuất hiện trong bữa tiệc." Phỉ Lệ dĩ nhiên không hiểu sự lo lắng trong lòng của Đế Á, có lẽ nếu như nàng thật sự biết, cũng sẽ không để ý, bởi vì bọn họ tình nguyện vứt bỏ tánh mạng của mình cũng sẽ bảo vệ nàng, thì làm sao có thể sẽ vứt bỏ nàng mà không thèm để ý? Cho nên đây là chuyện không thể nào xảy ra.
"Còn chưa gả ra ngoài, cánh tay đã thò ra rồi, con gái a, quả nhiên cứ thích hướng ra bên ngoài!" Đế Á giả bộ tức giận véo véo cái mũi của Phỉ Lệ, nhẹ nhàng vỗ lên đầu nàng mấy cái, trong giọng điệu tràn đầy sự đùa vui.
"Mới không có chuyện này đâu!" Phỉ Lệ dĩ nhiên là không thuận theo dựa vào trong ngực Đế Á bắt đầu làm nũng, chỉ là nơi đáy mắt vẫn có chút ưu sầu nhàn nhạt, hạnh phúc như vậy thật sự thuộc về nàng sao? Kiếp trước Lâm Vũ là cô nhi, cho dù sau này có ở chung một chỗ với Lưu Vũ, nhưng vẫn không có bao nhiêu cảm giác an toàn, chứ đừng nói đến việc sau lại khi biết mình chỉ là một con cờ trong trò chơi của Lưu Vũ cùng Đông Phương Mộng, lại càng thêm tự ti. Nàng cho tới bây giờ đều không cho rằng mình sẽ được hạnh phúc, bởi vì nàng vẫn luôn bị người khác vứt bỏ.
Nếu không phải là Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương cường ngạnh giam cầm, Phỉ Lệ có lẽ sẽ không bao giờ tin tưởng hạnh phúc đó thật sự vẫn luôn ở lại bên cạnh mình, cho nên nàng mới không ngừng thu hút sự chú ý của người khác, dù là làm một Yêu Cơ ở đây cũng không chối từ, bởi vì nàng đã không cách nào chấp nhận cảm giác cô độc một mình, sau khi có được hạnh phúc đó rồi, sẽ không thể buông bỏ được nữa.
Cách Phỉ Lệ không xa, hai người Lạp Mạc Nhĩ và Kỳ Dương lặng yên không tiếng động nhìn Phỉ Lệ, trong mắt mang theo hơi thở nóng rực, lần này bọn họ sẽ không buông tay. Cho dù nàng có phản đối cũng sẽ không buông tay, Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương liếc mắt một cái, đều thấy được trong mắt của đối phương sự quyết tâm kiên định không thay đổi này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...