"Vậy tiểu nữ xin bêu xấu." Vân Ảnh tự nhiên đi vào trong đình nghỉ mát, những người khác thì ngồi xuống ở bên ngoài, Mai Áo và Cát Nhĩ ngồi chung một bàn, Hạp Bỉ dĩ nhiên đứng ở bên cạnh, Phỉ Khắc Tư cùng Bảo Địch cũng buồn bực đi theo, rất không tình nguyện đứng sau lưng Cát Nhĩ, hai mắt nóng rực cứ dán vào sau lưng Cát Nhĩ, khiến Cát Nhĩ vừa ngồi xuống phải run sợ, không ngừng mắng Mai Áo. Bởi vì hắn biết sau khi trở lại phủ Công tước Đức Cổ Lạp, Phỉ Khắc Tư cùng Bảo Địch tuyệt đối sẽ không để cho hắn được yên.
Ai bảo hắn cướp đoạn mất cơ hội ở lại bên cạnh Phỉ Lệ của hai người kia cơ chứ, nhưng mà cho dù ở lại chỗ của Phỉ Lệ, Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương cũng sẽ không để cho bọn hắn tiếp xúc với Phỉ Lệ. Dĩ nhiên đây đây là sự thật mà hắn tuyệt đối không dám nói ra, bằng không đợi hắn chính là tu luyện trong Vấn Thiên Các, hắn biết đây là chuyện mà người của Đức Cổ Lạp có thể làm được.
Phải biết năm đó để phụ hoàng cưới được mẫu hậu, không biết đã bị Tướng quân La Tư hành hạ bao nhiêu lần, mặc dù mấy chuyện này được phụ hoàng che giấu rất kỹ, nhưng lâu lâu mẫu hậu vẫm tiết lộ một chút.
Phỉ Lệ yên lặng ngồi ở bên cạnh Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương, về phần những người còn lại thì đều đứng ở phía sau ba người. Khi nhìn rõ nhạc khí trong tay Cầm, con ngươi của Phỉ Lệ liền mở to lên, giống như nhìn thấy đồ gì đó không thể tưởng tượng được. Tại sao thi lâu lại có vật này, Phỉ chắc chắn những vật này không hề có ở Đại lục Phi Long, đừng nói là xuất hiện, mà tuyệt đối sẽ không có ai biết nó cả.
Đừng hỏi vì sao Phỉ Lệ lại khẳng định như thế, là vì nhạc khí trong tay Cầm chính là thứ đồ chỉ thuộc về địa cầu, mà nó còn là một loại nhạc khí từ thời xa xưa rất khó gặp - tỳ bà.
Đối với tỳ bà, kiếp trước Lâm Vũ cũng không phải rất quen thuộc, nhưng tạo hình đặc thù này, nàng vẫn có thể nhận ra, mặc dù không quen thuộc âm luật của tỳ bà, nhưng Lâm Vũ có nghiên cứu với đàn tranh, đối với những ca khúc cổ vẫn có hiểu biết nhất định, cho nên khi nhìn rõ cây tỳ bà trong tay Cầm kia, không thể không khiến Phỉ Lệ khiếp sợ. Tiếng đàn tanh tanh trôi chảy nói về sự luân chuyển của thế sự hồng trần, ba ngàn năm nay mỗi cái một vẻ, bởi vì âm sắc trong trẻo và phong phú, khiến nhạc cụ đệm này thành nhạc khí, rồi trở thành độc tấu. Âm luật kéo dài từ xa xưa, cùng với tiếng hí của tuấn mã, khúc nhạc sầu triền miên hầu hết vang vọng trong mỗi bản nhạc.
Phỉ Lệ lẳng lặng nghe Vân Ảnh gảy đàn, đắm chìm trong suy nghĩ của mình, hoàn toàn quên hết tất cả chung quanh mình, ca khúc của Vân Ảnh không phải rất xuất sắc, nhưng lại hợp với nhịp điệu của đàn tỳ bà, nó khiến cho ca khúc bình thường này có gì đó không thể diễn tả thành lời, khiến người ta không tự chủ được mà trầm mê, lẳng lặng thưởng thức ca khúc mà Vân Ảnh đang đàn. Vân Ảnh cúi mí mắt, khiến người ta nhìn không rõ lắm nét mặt của nàng, chỉ có thể từ động tác gảy đàn của nàng mà mơ hồ đoán được chút ít gì đó mà thôi.
Vân Ảnh dĩ nhiên không hề bỏ qua sự khiếp sợ trong mắt Phỉ Lệ, trong mắt nhanh chóng thoáng qua một tia sát khí độc ác, nhẹ nhàng gảy dây đàn, giống như trong khoảnh khắc đó tất cả ả suy nghĩ đều biến mất không thấy gì nữa, lưu lại chỉ có tiếng tỳ bà thanh tĩnh, nhàn nhạt quanh quẩn bên tai mọi người.
Khúc nhạc mà Vân Ảnh đàn rất thông thường ở Đại lục Phi Long, mặc dù không tệ, nhưng cũng không có điểm gì đặc biệt. Nếu không có thể Phỉ Lệ sẽ phát điên, dù sao đột nhiên thấy tỳ bà đã đủ khiến Phỉ Lệ khiếp sợ, nếu tiếp theo đó mà Vân Ảnh hát ca khúc của địa cầu, điều này chắc chắn sẽ khiến Phỉ Lệ cho rằng mình đang nằm mơ, nếu như không phải đang nằm mơ, thì chính là gặp quỷ.
Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương im lặng không lên tiếng nhìn tâm tình Phỉ Lệ biến chuyển, bọn họ cũng chẳng cảm thấy lạ với nhạc khí trong tay Vân Ảnh, bởi vì lúc trước bọn họ cũng đã từng thấy nàng sử dụng, nhưng điều thực sự khiến bọn họ tò mò là tại sao Phỉ Lệ còn chưa khôi phục trí nhớ lại biết đàn tỳ bà trong tay Vân Ảnh, hơn nữa còn có bộ dạng giống như gặp quỷ, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra? Phỉ Lệ tựa hồ che giấu bọn họ rất nhiều chuyện, mặc dù bọn họ không để ý đến chuyện mà nàng đang che dấu. Nhưng nếu nó liên quan đến an nguy của nàng, bọn họ không ngại hiểu rõ hơn một chút, bởi vì kiếp trước “nàng” cũng chính là cái gì cũng không nói, cho nên cuối cùng bọn họ mới mất đi “nàng” gần vạn năm. Lần này bọn họ tuyệt đối không cho phép chuyện như thế lại một lần nữa xảy ra.
"Tại hạ là Tam hoàng tử Mai Áo của Đế quốc Phong Hành, không biết xưng hô với tiểu thư như thế nào?" Mai Áo nâng ly rượu trong tay lên, đang lúc mọi người chưa kịp phản ứng, hắn đã đi tới trước mặt Phỉ Lệ, hai mắt nhìn Phỉ Lệ chằm chắm, trong mắt lóe ra dục vọng lửa nóng.
"Xin chào, Phỉ Lệ. Pháp Đức Cổ Lạp." Phỉ Lệ không nhận ly rượu của Mai Áo, chỉ nhẹ nhàng gật đầu với hắn một cái, trực tiếp nói ra tên. Nàng rất vụng về kỹ năng giao tiếp, mặc dù Phỉ Lệ rất muốn trực tiếp bắn tinh bạo qua, nhưng lại ngại mấy chữ Tam hoàng tử Đế quốc Phong Hành, Phỉ Lệ không thể không trả lời, dù sao thì bây giờ Mai Áo cũng đại biểu cho Đế quốc Phong Hành, mà biểu ca Cát Nhĩ cũng đang ở đây, nàng không thể làm bộ như cái gì cũng không biết, mà ra tay với Mai Áo.
Nếu sớm biết sẽ gặp phải những người này, thì lúc ra cửa nàng đã mang theo cái khăn che mặt, đi tới chỗ nào cũng gặp phải con ruồi đáng ghét, Phỉ Lệ thu hồi tất cả cảm xúc, bình tĩnh nhìn Mai Áo, còn Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương bên cạnh thì gương mặt lạnh lẽo, bọn họ không thể nhúng tay, bởi vì Thần cũng không thể dễ dàng nhúng tay vào chuyện của người phàm, đây là quy tắc.
Lúc Mai Áo nghe Phỉ Lệ tự mình thừa nhận, vốn ánh mắt đã nóng rực, giờ đây lại càng nóng hơn nữa. Mai Áo tham lam nhìn gương mặt của Phỉ Lệ, không giống sự non nớt của chín năm về trước, lúc này Phỉ Lệ đã triển hiện được sự kiều mỵ giữa ranh rới của nữ nhân và nữ hài tử, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo nhẵn nhụi tản ra ánh sáng láng mịn, lông mi dài nhẹ nhàng chớp động, phớt nhẹ giống như chuồn chuồn lướt nước, mắt tím sâu thẳmg mê người lơ đãng lướt qua người khác, giống như lông vũ nhẹ nhàng phớt qua trái tim. Khiến người ta không tự chủ được mà rơi vào bên trong ánh sao như diệu thạch đó, cái miệng nhỏ nhắn khẽ mở thật giống như không ngừng dẫn dụ mọi người thưởng thức, làm cho người ta muốn ngừng mà không được.
Mà Cáp Bỉ vẫn tránh né im lặng ở bên cạnh, lúc nghe Phỉ Lệ nói những lời này, khuôn mặt tuấn mỹ cũng bất ngờ cử động một chút, giọng nói mềm mại nhỏ nhẹ giống như một cơn gió nhẹ nhẹ nhàng thổi qua. Cáp Bỉ nắm hai tay của mình thật chặt, cố gắng trấn định, không để cho tầm mắt của mình rơi vào trên người của Phỉ Lệ, bây giờ không phải lúc bốc đồng, tuyệt đối không thể để lộ ra một tia sơ hở nào, hắn biết vô luận là Cát Nhĩ hay là Phỉ Khắc Tư, hoặc là Bảo Địch đều không phải là Mai Áo. Bất cứ một cử động nhỏ nào của hắn, cũng có thể đưa tới chú ý của bọn họ.
Nhất là Cát Nhĩ, ngay cả gia gia cũng cảm thấy không thể sánh bằng hắn, nếu không phải là cô cô Kiệt Tây Tạp rất được sủng ái, tin tưởng Cát Nhĩ có thể leo lên đế vị.
Về phần biểu ca Lợi Ách kia của hắn, không thể không thừa nhận hắn ta chỉ là một kẻ ăn hại, nhưng là bất kỳ thứ gì có thể lợi dụng cũng không nên buông tha, đây là điều gia gia nói với hắn, cho nên hắn sẽ làm tốt bổn phận của mình, yên lặng nhìn Mai Áo diễn trò. Cái hắn muốn không chỉ là tất cả sẽ là của hắn, mà còn có Phỉ Lệ, cho nên hắn tuyệt đối sẽ không để lộ ra bất kỳ dấu vết gì, bởi vì bất kỳ một sơ hở nào cũng đủ để lấy tính mạng của hắn, lấy mạng của cả gia tộc Ni Cổ Lạp Tư, hắn không thể đánh cuộc, cũng không dám đánh cuộc. Cho nên hắn sẽ từ từ sắp đặt, giăng bẫy như con nhện giăng tơ, từ từ kéo con mồi của mình vào trong đó. Cuối cùng nuốt trọn con mồi vào, cho nên hắn không vội, thời gian của hắn còn rất dài, hắn chờ được. Chỉ là khi nhìn thoáng qua Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương, dục vọng giết người xông lên trong đầu của hắn, hắn tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào đến gần Phỉ Lệ, cho nên hắn sẽ không để hai người kia được an ổn, mặc dù hai người kia rất mạnh.
Cát Nhĩ yên lặng ngồi, lẳng lặng quan sát Cáp Bỉ, nếu như không phải là lúc trước đã đọc qua tin tình báo về Cáp Bỉ, hắn cũng nhất định sẽ cho rằng Cáp Bỉ kia chỉ là một thiếu gia quần áo lụa là bình thường, diễn xuất hoàn mỹ không có một tia sơ hở nào, nếu như không phải thấy đột nhiên biểu muội Phỉ Lệ dao động tâm tình, Cát Nhĩ thật sự sẽ cho rằng Cáp Bỉ vô hại, không nghĩ tới Ni Cổ Lạp Tư vẫn có một người lợi hại như thế, lão hồ ly Khẳng Đặc kia vẫn chưa chịu từ bỏ ý định!
Phỉ Khắc Tư cùng Bảo Địch buồn bực nhìn nụ cười không có ý tốt nơi khóe miệng của Cát Nhĩ, không biết lần này kẻ nào xui xẻo bị Cát Nhĩ nhìn trúng đây, bọn họ lớn lên từ nhỏ cùng nhau, tự nhiên quen thuộc với nụ cười như ác ma này của Cát Nhĩ. Nhưng mà chuyện này bọn hắn cũng không cần quan tâm, bởi vì lúc này bọn hắn đều đang nhìn Phỉ Lệ bên kia, hận không thể trực tiếp xông lên lột da xé xác Mai Áo, lại dám dùng ánh mắt bẩn thỉu như thế nhìn bảo bối của bọn hắn, không thể tha thứ. Không biết hắn đã về chưa, tin tưởng hắn nhất định sẽ rất vui nếu được chơi đùa với Tam hoàng tử này.
"Không biết Phỉ Lệ thích gì? Nếu không lát nữa ta mang Phỉ Lệ đi ra ngoài đi dạo thế nào?" Mai Áo nóng rực nhìn Phỉ Lệ, giống như hận không thể trực tiếp nuốt Phỉ Lệ, về phần hai người Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương đã sớm đã bị Mai Áo tự động bỏ quên, ngay cả Vân Ảnh mà hắn lúc nào cũng lấy lòng thậm đã chí quên không còn một mống, giờ đây trong mắt Mai Áo trừ Phỉ Lệ thì chẳng còn ai khác nữa, cảnh tượng càng ngày càng quỷ dị, khiến Vân Ảnh đang ngồi trong lương đình cũng bắt đầu lo lắng.
"Cái này hình như không có bất kỳ quan hệ gì với Tam hoàng tử thì phải? Cho dù đi ra ngoài đi dạo, cũng không liên quan tới Tam hoàng tử, ta cùng Tam hoàng tử còn chưa quen thân đến mức đi dạo cùng nhau." Phỉ Lệ lạnh lùng cự tuyệt lời mời của Mai Áo, những lời lúc trước của nàng sai rồi, đáng chết tên hoàng tử ăn hại này vẫn không thay đổi chút nào, chỉ là da mặt của hắn đã thay đổi càng thêm vô địch, càng thêm vô sỉ.
Hay là hắn thật sự cho rằng mấy chữ Tam hoàng tử của Đế quốc Phong Hành này rất đáng tiền, lại tự tin rằng nàng sẽ đồng ý lời mời của hắn. Mà vốn Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương định ra tay khi thấy Phỉ Lệ dứt khoát nói lời độc ác như thế cự tuyệt Mai Áo, hơn nữa còn đáng yêu trợn mắt, lập tức liền quyết định yên lặng theo dõi biến hóa, dù sao Phỉ Lệ đáng yêu như vậy vẫn rất khó thấy. Hiện tại quan trọng không phải Mai Áo, mà là Vân Ảnh trong đình nghỉ mát,bởi vì trong lúc vô tình khúc đàn của Vân Ảnh đã thay đổi, mang theo tà âm an hồn.
Quả nhiên Vân Ảnh này có lai lịch không đơn giản, phải biết khúc An Hồn không phải ai cũng có thể gảy được, mà Vân Ảnh này lại có thể dễ dàng như thế mà gảy, điều này khiến Lạp Mạc Nhĩ cùng Kỳ Dương giật mình, Kỳ Dương hướng về phía Tước Nhiên sau lưng ra hiệu, sau đó liền cùng Lạp Mạc Nhĩ lẳng lặng nhìn Mai Áo diễn như tên hề.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...