Editor: Cẩm Băng Đơn.
"Nhưng xin tiểu thư Phỉ Lệ vẫn nên cẩn thận một chút, phòng ngừa ngộ nhỡ."
Bích Lệ cẩn thận nói, người đàn bà kia có thể vượt qua đám nữ nhân trong Dẫn Phượng cung mà leo lên được tới vị trí kia, thì tuyệt đối không
phải là người thiện lương gì, cho nên nàng không hy vọng tiểu thư Phỉ Lệ bị cuốn vào trong những âm mưu đó, dù sao Dẫn Phượng cung cũng chẳng
phải nơi tốt đẹp gì, là một nơi thị phi đầy nguy hiểm.
"Ta sẽ chú ý." Phỉ Lệ tùy ý gật đầu một cái, mặc dù nàng không nghĩ là Đạt Phỉ có
năng lực thương tổn nàng, nhưng tiểu quỷ khó dây dưa, nàng vẫn biết điều đó, huống chi bây giờ vẫn đang ở Ma giới, nàng không thể không chú ý,
hơn nữa nàng vẫn luôn để ý đến hơi thở âm lãnh ban nãy kia, không cách
nào bỏ qua được.
"Vâng! Cửu Ngân đại nhân sẽ trở lại nhanh thôi,
cho nên tiểu thư Phỉ Lệ sẽ không buồn chán nữa đâu." Bích Lệ hơi híp hai mắt nhìn bộ dạng lười biếng của Phỉ Lệ giống như một con mèo cao quý,
nhất thời cảm thấy buồn cười, dù sao dáng vẻ kia thật sự rất mê hoặc
lòng người. Chỉ cần lẳng lặng nhìn cũng sẽ không tự chủ được mà bị dụ
hoặc.
"Vậy à? Vậy thì tốt rồi, các ngươi đi xuống trước đi! Ta đi vào ngủ trưa một chút." Phỉ Lệ chậm rãi đi về phía phòng của mình, bước chân có chút hốt hoảng, bởi vì nàng vừa nhận được tin tức Đinh Địch
truyền tới, có lẽ nó đã tỉnh, hơn nữa thực lực đã cường đại lên rất
nhiều, có thể trực tiếp trao đổi với nàng, Phỉ Lệ đã chờ không kịp muốn
biết thực lực bây giờ của Đinh Địch, bởi vì chỉ có như thế nàng mới tìm
hiểu được nguy cơ ở Dẫn Phượng cung.
Mặc dù Dẫn Phượng cung là
địa bàn của Cửu Ngân, nhưng nó vẫn không giống với ngọn núi Thác Tháp,
nơi này không chỉ có thị vệ của Cửu Ngân, mà còn có cả nữ nhân của hắn
nữa, có câu nói ba người phụ nữ là có thể tạo nên sóng gió, Dẫn Phượng
cung lại có nhiều nữ nhân như vậy, vậy khẳng định tiết mục mỗi ngày
không ít. Nàng mới tới một ngày, gặp chuyện cũng đã đủ làm cho người ta
phiền não, huống chi nàng còn không biết lúc nào thì Cửu Ngân mới chịu
thả nàng đi.
Nàng phải mau mau tìm phương pháp để rời khỏi đây,
không thể phủ nhận Cửu Ngân quả thật phù hợp với tiêu chuẩn mỹ nam của
nàng, nhưng dù là mỹ nam, thì cũng phải có mạng mà thưởng thức mới được. Cửu Ngân đối với nàng mà nói quá mức nguy hiểm, tính tình bất định, tác phong làm việc vừa chính vừa tà, những thứ này cũng đã đủ khiến Phỉ Lệ
kinh hồn bạt vía, mặc dù nàng thích những điều kích thích, nhưng nàng
tuyệt đối không dám chơi trò chơi kích thích như vậy, Cửu Ngân tuyệt đối không phải là món ăn của nàng, mặc dù không biết tại sao có đôi lúc ánh mắt Cửu Ngân nhìn về phía nàng lại ưu thương như vậy, nhưng nàng vẫn
quyết định giữ vững trầm mặc.
"Vâng ạ." Bích Lệ và Ti Lệ mơ hồ
nhìn Phỉ Lệ đột nhiên bước nhanh, đã xảy ra chuyện gì sao? Vì sao Phỉ Lệ lại nôn nóng như vậy, mặc dù không cảm thấy giọng nói không có cái gì
không đúng, nhưng bước chân hơi vội kia vẫn không thể lừa gạt được ánh
mắt của Bích Lệ, dù sao nàng cũng không phải người bình thường.
Mặc dù Bích Lệ hiếu kỳ, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi thăm thêm điều gì. Chỉ kéo Ti Lệ rời khỏi sân, từ từ biến mất.
"Đinh Địch, ngươi đã tỉnh chưa? Nhanh lên cho ta nhìn một chút." Phỉ Lệ vừa
tiến vào phòng, đã đóng cửa phòng lại, mở Linh Giới ra, chờ không được
đã muốn nhìn bộ dạng hiện tại của Đinh Địch, dù sao nàng đã biết Đinh
Định chính là Mạc Vân thú, phải biết một khi Mạc Vân thú trưởng thành
thì đồng nghĩa với một cơn ác mộng, từ thời thượng cổ Mạc Vân thú đã
được xưng là Chiến Tranh Cự Thú, có thể biết nó có lực sát thương mạnh
đến cỡ nào.
"Phỉ Lệ, làm sao ngươi vẫn xúc động như vậy, không
đáng yêu, không đáng yêu." Đang lúc Phỉ Lệ kích động, một vị thanh âm
trẻ con non nớt ra vẻ chững chạc cắt đứt suy nghĩ viển vông của Phỉ Lệ,
ngay sau đó một con chó nhỏ cả người như tuyết trắng vọt ra khỏi Linh
giới, đỉnh đầu vẫn đội vương miện màu vàng rực rỡ như cũ. Chỉ là màu
lông càng trắng sáng hơn trước, bên ngoài lớp lông còn có một tầng ma
lực nhàn nhạt, nhất là cặp mắt màu vàng kia, cực kỳ tinh khiết, khiến
người ta vừa nhìn không tự chủ được mà yêu thích.
"A! Đinh Địch
ngươi lại nói được rồi, ta cao hứng quá!" Phỉ Lệ vừa thấy Đinh Địch đáng yêu như vậy, nhất thời ôm Đinh Địch vào trong ngực của mình, khuôn mặt
nhỏ nhắn không ngừng dụi dụi lên người Đinh Địch, vẻ mặt thỏa mãn, mà
Đinh Địch cũng rất nhân tính hưởng thụ sự vuốt ve của Phỉ Lệ.
"Chỉ là Phỉ Lệ này, ngươi thật sự là càng ngày càng không đáng yêu rồi, một
chút cũng không đáng yêu." Âm thanh nhu nhu lại non non kèm theo âm cuối hơi dài, hết sức đáng yêu. Rõ ràng là thanh âm của một tiểu hài tử,
nhưng lại nói lời của người lớn, nhất thời khiến Phỉ Lệ không thể nhịn
được mà bật cười, tại sao trước kia nàng lại không phát hiện Đinh Định
có năng lực làm một tiên sinh vậy.
"Hừ! Lớn mật! Lại dám nói chủ
nhân không đáng yêu, hắc hắc. . . . . . Vậy thì lo mà hưởng thụ một chút tình yêu vỗ về của ta đi! À quên! Trước kia không biết Đinh Địch rốt
cuộc là nam hay là nữ, như vậy hôm nay phải đến kiểm tra một chút cho rõ ràng chứ nhỉ?" Phỉ Lệ nhanh chóng sử dụng ma pháp giữ chặt Đinh Địch,
cố định tứ chi của nó, sau đó hai tay bé nhỏ ái muội sờ lên người Đinh
Địch, mỗi một lần di động đều kèm theo một chút ma lực tụ nơi đầu ngón
tay hướng về phía Đinh Địch, mặc dù sẽ không thương tổn quá lớn, nhưng
lại mang theo dòng điện tê dại rất cường đại, đây là do có một lần Phỉ
Lệ nhàm chán, phát hiện được trên người của Lợi Nhã, chỉ cần thay đổi
trình tự sắp xếp ma pháp một chút, sẽ xảy ra chuyện rất thú vị.
Cho dù đối với kẻ lợi hại hơn, nếu không phòng bị cũng sẽ bị thương. Đương
nhiên nó sẽ được quyết định bởi ma lực đưa vào nhiều hay ít, mà Phỉ Lệ
tất nhiên sẽ không tổn thương Đinh Địch, chỉ muốn trừng phạt Đinh Địch
một chút khi dám nói nàng không đáng yêu mà thôi.
"Phỉ Lệ. . . . . . Phỉ Lệ, làm sao ngươi có thể làm chuyện như vậy, đối với một quý ông
mà nói đây là chuyện mất mặt đến cỡ nào, dừng tay cho ta." Tiểu Đinh
Địch không ngừng giãy dụa thân thể bé nhỏ của mình, mỗi lần khi Phỉ Lệ
sắp đụng đến nó, nó vừa kịp lúc tránh ra, lúc trước Phỉ Lệ còn tưởng
rằng là ảo giác của mình, bởi vì Đinh Địch đã hoàn toàn bị giam cầm ở
trên giường, cho nên dù là một chuyển động nhỏ cũng không thể, nhưng
nhiều lần liên tiếp sau đó, Phỉ Lệ liền hiểu, không phải là do nàng hoa
mắt, mà là Đinh Địch thật tránh được công kích của nàng, dù là đang bị
giam cầm, nhưng vẫn có thể tránh được công kích của nàng.
"Có
chuyện gì xảy ra? Tại sao rõ ràng mỗi lần ta sắp đụng đến ngươi, ngươi
lại kịp lúc né tránh, nói nhanh một chút. Nếu không đại hình phục vụ."
Phỉ Lệ cường ngạnh thu hồi ma pháp, hung hăng nhéo cái cổ bé con của
Đinh Địch, hai mắt lóe ra tia sáng khôn khéo, phải biết với thực lực
Thần cấp bây giờ của nàng mà vẫn không thể làm gì được Đinh Địch, nói
như vậy Đinh Địch ít nhất phải là ma thú có cấp bậc từ Thần cấp trở lên, nhưng không phải ma thú từ Thần cấp trở lên đều phải trải qua Hóa Hình
sao? Nhưng Đinh Địch vẫn có bộ dạng như cũ, tựa hồ chẳng có thay đổi gì
so với lúc trước.
"Đây là kỹ năng của bổn tộc ta, ta có thể dời
công kích trên người ra bên ngoài, cho nên mặc kệ ngươi có ra tay ta như thế nào, đối với ta mà nói đều là vô dụng, hơn nữa bây giờ ta lợi hại
hơn ngươi, cho nên về sau ngươi chỉ cần ngoan ngoãn núp ở sau ta là được rồi." Đinh Địch chậm rãi tránh khỏi bàn tay của Phỉ Lệ, sau đó lẳng
lặng bay tới, hai mắt ngang hàng nhìn Phỉ Lệ, non nớt nói. Chẳng qua đáy mắt kiên định đã nói cho Phỉ Lệ biết, lúc này Dinh Địch rất nghiêm
túc, không phải nó đang nói giỡn với nàng.
"Ồ! Nói như vậy bây
giờ Đinh Địch rất lợi hại ư?" Phỉ Lệ cố ý ngó lơ nửa câu sau của Đinh
Địch, Đinh Địch đi theo nàng lâu nhất, tựa hồ trừ Tạp Môn ra, thì Đinh
Địch và Tiểu Ma là lâu nhất, từ một khắc Đinh Địch ra đời kia, huyết
mạch rung động liền nói cho nàng biết, Đinh Địch tuyệt đối sẽ không phản bội nàng, nhưng mỗi lần khi nàng gặp chuyện không may, Đinh Địch vẫn
luôn im lặng, sau đó lặng lẽ trở lại bên trong Linh Giới tu luyện, những chuyện này nàng đều biết, nhưng nàng lựa chọn không nói. Bởi vì Đinh
Địch giống như là đệ đệ, muội muội của nàng, là người thân mà nàng muốn
bảo vệ, muốn thủ hộ, cho nên mỗi lần nàng đều cười đùa chơi đùa với Đinh Địch, chính là hi vọng Đinh Địch bỏ đi suy nghĩ nó không có năng lực
bảo vệ nàng, giống như Lợi Nhã vậy.
Thật ra thì mỗi lần nhìn thấy Lợi Nhã, Phỉ Lệ đều cảm thấy lòng quặn đau, rõ ràng cũng chỉ trạc tuổi
mình, rõ ràng nên hưởng thụ sự yêu thương của người nhà, nhưng tất cả
đều bị chính nàng bóp chết, cho nên mỗi lần nhìn thấy Lợi Nhã, nàng đều
không tự chủ được mà tự trách cứ bản thân mình, nhưng nàng biết nếu nàng nói ra, Lợi Nhã nhất định sẽ cho rằng là nàng không cần nàng ấy, cho
nên Phỉ Lệ chỉ đành im lặng, bây giờ Đinh Địch lại nói như vậy, nhưng
nàng lại không hề đau lòng, mà là vui vẻ, vui vẻ từ sâu tận trong lòng.
"Không sai, nữ nhân lợi hại kia còn không phải đối thủ của ta đâu nhé." Đinh
Địch khẳng định nói, sau đó vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm lên khuôn mặt
của Phỉ Lệ. Dáng vẻ hết sức đáng yêu, thận trọng giống như sợ sẽ làm Phỉ Lệ bị vỡ vụn vậy.
"Khanh khách. . . . . . Ngươi nói là Bích Lệ
hả? Chỉ là bây giờ ngươi có kỹ năng gì nói với ta một chút xem." Phỉ Lệ
bị động tác mờ ám đáng yêu của Đinh Địch chọc đến nỗi lớn tiếng bật
cười, ha ha. . . . . . Thật sự là rất đáng yêu mà! Mềm mềm, nếu lớn hơn
một chút nữa thì tốt rồi, về sau sẽ có thể dựa vào ngủ.
"Ta không biết tên của nữ nhân kia, kỹ năng đồng hóa cùng cắn nuốt, mặc dù bây
giờ ta đã tiến vào giai đoạn thành niên, nhưng vẫn chỉ có thể tiến nhập
trạng thái cuồng hóa sơ cấp." Đinh Địch buồn bã vùi mặt vào lòng bàn tay của Phỉ Lệ, cẩn thận gặm nhắm ngón tay mảnh khảnh của Phỉ Lệ.
"Đồng hóa cùng cắn nuốt, rất tốt mà! Nhưng mà cái gì gọi là trạng thái cuồng
hóa sơ cấp vậy? Là kỹ năng của bổn tộc Mạc Vân thú các ngươi sao?" Phỉ
Lệ kinh ngạc hỏi, không ngờ Mạc Vân thú lại mạnh mẽ như vậy, đồng hóa
cùng cắn nuốt, bất kể là kỹ năng gì, đối với ma thú mà nói đều là nghịch thiên, nhưng Mạc Vân thú lại chiếm được hai hạng mục đó, hơn nữa còn có cuồng hóa, khó trách Mạc Vân thú lại được xưng là Chiến Tranh Cự Thú,
hơn nữa còn là thủ lĩnh của thượng cổ hung thú, xem ra đó không phải là
tin đồn vô căn cứ!
"Đúng vậy, kỹ năng cao cấp nhất của tộc Mạc
Vân thú chúng ta chính là cuồng hóa, cuồng hóa chia làm sơ cấp, trung
cấp, cao cấp. Trong truyền thuyết, ông tổ của Mạc Vân thú tộc ta đã đạt
tới cuồng hóa cao nhất, nhưng không có người chứng kiến, cho nên ta
không biết nó có phải là sự thật hay không?" Đinh Địch nhún nhún cổ,
nhìn chung quanh Phỉ Lệ nhất thời tràn đầy tình yêu.
"Đinh Địch,
không nên vội, nói không chừng về sau ngươi có thể làm được." Phỉ Lệ yêu thương vuốt ve cái đầu nhỏ của Đinh Địch, có lẽ đây là một tin tức cực
kỳ tốt, mặc dù nàng không thật sự thấy Đinh Địch cuồng hóa, nhưng chỉ
với đồng hóa cùng cắn nuốt thì đối phó với đám cao thủ Ngụy Thần cũng
không thành vấn đề, huống chi bây giờ Đinh Địch đã tự mình có thể lừa
gạt kẻ khác, nghĩ tới đây Phỉ Lệ nở nụ cười tà khí, khiến Đinh Địch đang nằm lòng bàn tay Phỉ Lệ rùng mình ớn lạnh. Lo lắng nhìn chung quanh một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...