"Lợi Nhã, sao lại chỉ có một mình ngươi tới, Phỉ Lệ đâu?" Ai Phu Lâm nhìn đi nhìn lại phía cửa, nhưng mãi cũng không thấy bóng dáng của Phỉ Lệ, hơn nữa Lợi Nhã lại trầm mặc hơn so với bình thường, sự thù địch cũng càng nồng nặc. Không phải là cho tới bây giờ Lợi Nhã sẽ không rời khỏi Phỉ Lệ nửa bước sao? Tại sao Lợi Nhã lại một mình đến đây, lúc này không chỉ có Ai Phu Lâm tò mò, mà ngay cả Bội Nhân Đặc và Ba Bối Đặc cũng thế.
"Phỉ Lệ có chuyện, đến lúc đó các ngươi sẽ biết." Lợi Nhã tiếc chữ như vàng nói, chỉ là dù có nói thêm nữa, mắt cũng không thèm nhìn đám người Ai Phu Lâm một cái, chỉ yên lặng lau chùi trường kiếm trong tay, bởi vì thân phận bây giờ của nàng, cho nên Lợi Nhã đã giấu chủy thủ đi, nhưng vẫn có thói quen ở bất cứ nơi nào mà lau vũ khí, chưa bao giờ thay đổi.
"Tiểu thư Phỉ Lệ sẽ không có chuyện gì chứ?" Ba Bối Đặc hơi lo lắng dò hỏi, hai mắt không tự chủ được đi theo Lợi Nhã. Thiếu nữ trẻ tuổi này, lại có thể cho hắn cảm giác như nghẹn họng, hiển nhiên là do thực lực của nàng không thể khinh thường, chỉ là vừa nghĩ nàng từ trong gia tộc cường hãn kia, cho nên hắn rất nhanh liền thích ứng, mà chẳng hề cảm thấy bị đả kích.
"Sẽ không, Phỉ Lệ dặn ta chuyển lời với các ngươi, mặc kệ tối nay xảy ra cái gì, gia tộc Bố Lôi Tiếu các ngươi không được phép xen vào, nếu không các ngươi không thể đảm đương nổi hậu quả đâu." Lợi Nhã ngẩng đầu nhìn Ba Bối Đặc một cái, nàng quá hiểu ý đồ của ông ta, chẳng qua nàng sẽ không để ý, chỉ cần không nguy hại đến an nguy của Phỉ Lệ, những chuyện khác nàng cũng không nói thêm cái gì, bởi vì tự nhiên sẽ có người xử lý tốt.
"Cái gì? Lời này của tiểu thư Phỉ Lệ là có ý gì?" Ba Bối Đặc bị Lợi Nhã nhìn đến nỗi khuôn mặt già nua đỏ bừng cả lên, chỉ là khi nghe Lợi Nhã nói xong, còn là hơi hơi nhíu mày một cái, một tia sáng chớp lóe rồi biến mất, nhưng vẫn không thể thoát được con mắt của Lợi Nhã.
"Là ý trên mặt chữ đấy, chủ nhân còn giao phó, dặn người của gia tộc Bố Lôi Tiếu các ngươi nên an phận, tối nay sẽ rất náo nhiệt, đừng quản việc không nên quản, xem mà kịch vui là được rồi. Nếu kinh động đến người không nên kinh động, đến lúc đó người chết sẽ là các ngươi." Lợi Nhã nhẹ giọng nói, nhưng từng chữ âm trầm khát máu như thấm vào bên trong người mấy người đứng đây. Ngay cả nhiệt độ trong phòng cũng hạ xuống vài phần.
"Là vậy a! Ta biết rõ rồi, ta sẽ phân phó xuống." Ba Bối Đặc không phải kẻ ngu, dĩ nhiên hiểu được ý trong lời nói của Lợi Nhã, rất nhanh hắn liền bị hàm ý trong lời nói đó kinh sợ, chỉ có điều không phải là sợ, mà là hưng phấn. Hắn làm sao có thể không biết người nào ở Thủ Vọng Giác đắc tội với Phỉ Lệ cơ chứ? Xem ra qua tối nay thế lực của Thủ Vọng Giác lại một lần nữa được tẩy sạch, nhất định gia tộc Bố Lôi Tiếu sẽ chiếm được vị trí tốt, với điều kiện tiên quyết là không nên đắc tội Phỉ Lệ, chẳng lẽ lần này gia tộc Đức Cổ Lạp tính toán động thủ với Thủ Vọng Giác, chỉ là không có khả năng, bởi vì mấy trăm năm gần đây gia tộc Đức Cổ Lạp vẫn co đầu rút cổ ở Đại lục Phi Long, chẳng để ý đến chuyện của các thế giới khác.
"Vậy thì tốt." Lợi Nhã nói xong, không thèm để ý đến Ai Phu Lâm và Bội Nhân Đặc đang khiếp sợ, tiếp tục lau chùi trường kiếm trong tay, nàng đã nhận thấy hơi thở của đại nhân Lạp Mạc Nhĩ, xem ra rất nhanh ngài sẽ xuất hiện, đến lúc đó hi vọng Phỉ Lệ không nháo quá đáng, nhưng mà cho dù có huyên náo quá đáng, đại nhân Lạp Mạc Nhĩ cũng sẽ không trách cứ Phỉ Lệ, dù sao ngài cưng chiều Phỉ Lệ như vậy. Nghĩ tới đây khóe miệng Lợi Nhã khẽ cong lên nửa độ, mọi người bên cạnh nhìn thấy có vẻ mặt ngu ngơ, đang định hỏi tiếp, chỉ là khi thấy trường kiếm trong tay Lợi Nhã tản ra khí tức màu đen, mọi người nhất trí quyết định yên lặng.
Buổi đấu giá vẫn náo nhiệt như trước đây, thanh âm cũng cực kỳ sôi nổi, nhưng những người ngồi trong phòng bao riêng chẳng tham gia, bọn họ đều biết đồ tốt sau cùng mới được đưa ra, cho nên hiện tại người bắt đầu kêu giá chỉ là có tiền một chút, quý tộc chân chính chắc chắn sẽ không tranh cùng bọn họ. Cho nên lúc này mọi người tham gia náo nhiệt cũng chỉ ngồi xem trò vui mà thôi.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, xuất hiện không ít vũ kỹ trân quý, còn có vũ khí, mấy thứ này đều bị gia tộc Bố Lại Sâm, gia tộc Bố Lôi Tiếu cùng với các Đại gia tộc khác phân chia, đến cuối của buổi đầu giá lần này của Chợ Đen, cũng chính là phần bắt đầu của áp trục phẩm (vật quý nhất) , tất cả mọi người đều nín thở, không kịp chờ đợi muốn biết áp trục phẩm lần này đến tột cùng là cái gì? Phải biết lúc trước bán đấu giá hoàng tộc Lục Tinh Linh, Lục Tinh Linh có thể coi là mỹ nhân ở tam giới, nhưng lần này Chợ Đen lại không dùng nàng làm áp trục phẩm, cho nên tất cả mọi người đang suy đoán áp trục phẩm lần này rốt cuộc là cái gì? Là Thần Thú, hay là thần khí, hay là vũ kỹ cao cường. Tất cả mọi người đang mong đợi áp trục phẩm được công khai.
(Vũ kỹ: Vũ ở đây là võ, không phải là từ vũ trong từ múa đâu nhé.)
"Kế tiếp của buổi đấu giá Chợ Đen là áp trục phẩm cuối cùng, chỉ là trước tiên xin mời Hắc Thần đại nhân lên khán đài, chủ trì cho buổi đấu giá lần này." Giọng nói quyến rũ động lòng người của Giảo Lệ giống như thôi tình vang lên bên tai mọi người, khiến người ta mộng tưởng vô tận, nhưng mà khi nghe được mấy chữ Hắc Thần đại nhân, tất cả mọi người bắt đầu kinh hãi, có thể không biết Thành Chủ của Thủ Vọng Giác là người nào? Không ai sẽ nhạo báng ngươi, nhưng nếu không biết Hắc Thần đại nhân là ai, như vậy chứng tỏ ngươi không phải là người của Thủ Vọng Giác, bởi vì tiếng tăm của Hắc Thần đại nhân quả thật rất vang dội ở Thủ Vọng Giác.
"Chào các vị! Ta là Hắc Thần Lợi Ách. Lạp Mạc Nhĩ. Áp trục phẩm kế tiếp sẽ do ta chủ trì bán đấu giá, áp trục phẩm lần này rất kỳ lạ, nàng không phải Thần Thú như các ngươi suy đoán, cũng không phải là thần khí hay là vũ kỹ, mà là một Nhân tộc, một người không thuộc về Thủ Vọng Giác, nàng rất đặc biệt, tin tưởng một lát nữa các ngươi thấy nàng, sẽ hiểu ý của ta, nhưng ta nói trước một câu, bất kỳ ai thắng trong buổi đấu giá lần này, không được phép làm khó nàng, nếu không Hắc Thần ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi." Ánh mắt sắc bén của Lợi Ách quét qua đám người trong hội trường, ý tứ trong lời nói không cần nói cũng biết, chủ nhần của ngọn núi Thác Tháp sắp đến, còn có mấy lời mập mờ của Ô Nhĩ Lệ Tạp, khiến hắn có cảm giác hết sức kỳ quái, cho nên hắn mới nói lời này, mặc dù hắn không biết thân phận của Phỉ Lệ, nhưng cũng không có nghĩa hắn là kẻ ngu, thân phận của Phỉ Lệ nhất định một cái phiền toái, nhưng hắn lại không thể đẩy Bá Ni Tư ra ngoài được, cho nên chỉ có thể bình nứt không sợ vỡ, chống cự đến cùng.
"Tên Lợi Ách này cũng rất biết thời thế." Kỳ Dương mỉm cười mân mê làn môi của mình, mỉm cười không đến đáy mắt, nhưng hảo cảm với Lợi Ách cũng nhiều thêm mấy phần, dù sao ai cũng thích người thông minh, không phải sao? Hơn nữa từ thần sắc buồn bực của Lợi Ách, không khó để nhìn ra, hắn không biết thân phận của Phỉ Lệ. Nhưng hắn lại không có cách nào trực tiếp ném người gây ra chuyện này đi, ừm! Nói tóm lại người này không tệ lắm.
"Thiếu gia, tại sao lại nói như vậy?" Hoặc Nhiên cùng Tước Nhiên mơ hồ nhìn Kỳ Dương, bởi vì lúc trước trong buổi đấu giá, Tước Nhiên mua một vài thảo dược tốt, cho nên tâm tình của nàng cũng không tệ lắm, mà Hoặc Nhiên vẫn như cũ với vẻ mặt nhàm chán nhìn màn ảnh thủy tinh, không biết đang nghĩ cái gì?
"Hắn nói như vậy, cũng tính là đưa cho Phỉ Lệ một cái nhân tình không phải sao? Cho dù Phỉ Lệ có thân phận như thế nào." Kỳ Dương tùy ý nói, nhưng đột nhiên cả người trở nên cứng đờ, hơi thở của Lạp Mạc Nhĩ, mặc dù chỉ lóe lên một cái rồi biến mất, nhưng Kỳ Dương vẫn cảm thấy, hắn đã tới, hơn nữa đang ở chỗ cách hắn không xa. Quả nhiên là bởi vì Phỉ Lệ. Xem ra Lạp Mạc Nhĩ có quan hệ không đơn giản với Phỉ Lệ! Chỉ là tại sao Lạp Mạc Nhĩ lại biết Phỉ Lệ đang ở Thủ Vọng Giác, vậy hẳn là bên cạnh Phỉ Lệ còn có một người khác, chỉ là tại sao lúc trước người kia không xuất hiện. Là bởi vì biết hắn sẽ không thương tổn Phỉ Lệ, hay là có nguyên nhân khác.
"Làm sao vậy?" Đột nhiên Kỳ Dương cứng ngắc người cũng không tránh được cảm giác của hai người Hoặc Nhiên, trong tam giới người có thể khiến Kỳ Dương xuất hiện cảnh giới như thế cũng chỉ có mấy người, chẳng lẽ những người đó cũng đã tới Thủ Vọng Giác rồi ư?
"Không có gì, chỉ là bạn cũ nhiều năm không thấy đột nhiên xuất hiện, tốt nhất các đừng hành động thiếu suy nghĩ, mặc dù tính tình của hắn tốt hơn Cửu Ngân, nhưng nếu đụng đến ranh giới cuối cũng của hắn, thì ngay cả ta cũng không thể bảo vệ tính mạng của các ngươi, biết không?" Kỳ Dương nghiêm túc nhìn Hoặc Nhiên và Tước Nhiên, hắn biết hai người này không phải là người biết an phận, nhưng Lạp Mạc Nhĩ, hắn lại biết, nam tử bề ngoài nhìn có vẻ ôn hòa nho nhã kia lại kinh khủng đến cỡ nào, tàn nhẫn đến cỡ nào.
"Là Lạp Mạc Nhĩ ở Thần giới?" Tước Nhiên hưng phấn nhìn Kỳ Dương, người nào chẳng biết Lạp Mạc Nhĩ ở Thần giới có dung nhan tuấn mỹ hơn cả Tiền Nhâm Thần Vương, trong tam giới, người có thể sánh ngang với hắn trừ Cửu Ngân đại nhân ở Ma giới ra, cũng chỉ có thiếu gia Kỳ Dương nhà mình, ba người bọn họ tuấn mỹ đến nỗi trong tam giới ai ai cũng biết, nhưng bởi vì hành tung của Lạp Mạc Nhĩ bất định, cho nên người thực sự gặp được Lạp Mạc Nhĩ đã ít lại càng ít.
"Tước Nhiên, tốt nhất đừng đi chọc hắn, nếu không đến lúc đó ta cũng không thể cứu được ngươi, ngươi nên nhớ lấy." Một cỗ hơi thở lãnh khốc trong nháy mắt bao phủ hai người Tước Nhiên và Hoặc Nhiên, hắn biết cá tính hiếu chiến đấu của Tước Nhiên, nhưng Lạp Mạc Nhĩ không thể so với Cửu Ngân, Cửu Ngân có thể sẽ nể mặt mình, mà không hạ thủ ngoan độc đối với Tước Nhiên, tối đa cũng chỉ hành hạ Tước Nhiên một cái, nhưng Lạp Mạc Nhĩ không giống với Cửu Ngân, chỉ cần không phải người mà “hắn” công nhận, “hắn” sẽ không chút do dự trừ khử, chưa từng quan tâm đến bất cứ cái gì, mặc dù cảnh giới của bản thân mình có thể cao hơn Lạp Mạc Nhĩ một chút, nhưng cái này cũng không đại biểu hắn có thể chiến thắng Lạp Mạc Nhĩ, phải biết trong tay Lạp Mạc Nhĩ còn có Luyện Ngục Thâm Uyên, chỗ đó dù là hắn cũng không dám nói có thể thông qua.
"Ta hiểu." Trong tích tắc gương mặt của Tước Nhiên trở nên tái nhợt không chịu nổi, nàng thật là không ngờ thiếu gia thế nhưng lại nổi giận, chẳng lẽ Lạp Mạc Nhĩ thật sự đáng sợ như vậy sao? Nhưng không phải tam giới vẫn lưu truyền Lạp Mạc Nhĩ tao nhã lịch sự, tại sao thiếu gia lại nói Lạp Mạc Nhĩ rất nguy hiểm chứ?
"Đừng tưởng rằng ta đang nói giỡn, tao nhã lịch sự kia cũng chỉ là một tấm mặt nạ mà thôi, giống như Cửu Ngân vẫn luôn hoa tâm như vậy, không ngừng thu thập mỹ nữ trong tam giới, nhưng hắn có từng để người nào ở trong lòng sao? Nông cạn, ta cho ngươi biết, cho dù ngươi rơi vào trong tay Cửu Ngân, ta đều có thể nắm chắc cứu ngươi, nhưng nếu là rơi vào trong tay Lạp Mạc Nhĩ, đừng nói là chỉ ta không có biện pháp, dù là bất kỳ người nào trong tam giới cũng đừng nghĩ tới chuyện mang đi ngươi." Kỳ Dương lãnh khốc nói, Lạp Mạc Nhĩ cũng không phải là người dễ nói chuyện như vẻ bề ngoài của hắn như vậy! Người bình thường không phải đều có vài lần không bình thường sao? Mà Lạp Mạc Nhĩ lại vừa đúng là người có vài lần không bình thường kia, hơn nữa còn là người đứng đầu cái cái đám người không bình thường đó..., là một kẻ khiến người ta thực sự sợ hãi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...