Editor: Cẩm Băng Đơn.
Beta: Gynnykawai.
Ở phía trên, cuộc so tài hát vẫn diễn ra nhộn nhịp như cũ, nghỉ ngơi xong thì thời điểm bán đấu giá cũng đến gần, không ít người cố gắng nín thở, giống như đang chuẩn bị cho cuộc đấu giá sắp tới, Phỉ Lệ vẫn với bộ dạng gió thoảng mây trôi, Đinh Địch là của nàng, cho nên mặc kệ bất luận kẻ nào dám động thủ với nó, nàng cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho, về phần chuyện của Tiêu Hồn Động, nàng chưa tính xử lý rõ ràng, bây giờ nàng vẫn là nô lệ của Chợ Đen, lần này phải cho Chợ Đen biết tay! Thật chờ mong Thành chủ của Ngải Nhĩ Phỉ Đặc trong 3 ngày tới!
Một nụ cười quỷ dị xuất hiện trên khuôn mặt tuyệt sắc của Phỉ Lệ, khiến người ta có cảm giác vô cùng nguy hiểm, đám người Ai Phu Lâm cẩn thận lui về phía sau mấy bước, Phỉ Lệ như vậy thật đáng sợ. Nên cách xa nàng thì tốt hơn, nếu không bọn họ thật đúng là lo lắng Phỉ Lệ có thể không để ý tình nghĩa mà đùa chết bọn họ hay không? Mặc dù không biết nàng có làm vậy hay không, nhưng tuyệt đối nàng có cái bản lĩnh này, hơn nữa Lợi Nhã bên cạnh cũng tuyệt đối sẽ không ra tay ngăn trở Phỉ Lệ .
Mọi người ở đây cũng khẩn trương nhìn chăm chú vào cuộc so tài ca hát cùng trận đấu giá sắp tới, một trận dao động không gian quái dị xảy ra trong căn phòng của Phỉ Lệ, bắt đầu từ nhẹ nhàng đến phá nát không gian ở đây, cuối cùng tạo thành phong bạo trong không gian, một cánh cửa nho nhỏ xuất hiện trước mắt đám người Phỉ Lệ, lúc ban đầu cánh cửa trống rỗng, sau đó bỗng nhiên trong suốt như gương, cực kỳ bóng loáng.
"Lợi Nhã, dừng tay." Lợi Nhã thấy tình huống như thế, không suy nghĩ nhiều liền rút trường kiếm trong tay ra tính toán động thủ, chỉ khi ở bên cạnh Phỉ Lệ, nàng mới có thể trở lại thân phận thật sự của mình, phần lớn thời gian nàng đều lấy thân phận kiếm khách thủ hộ chủ nhân rất ít người biết thật ra thì Lợi Nhã là một thích khách, chính xác mà nói Lợi Nhã còn là một thích khách cao cấp.
"Phỉ Lệ, chuyện gì đang xảy ra vậy?" Ai Phu Lâm thấy Phỉ Lệ thế nhưng ngăn cản Lợi Nhã ra tay, liền biết vật này có liên quan với Phỉ Lệ, nhưng cũng chính vì hắn hiểu rõ điểm này, cho nên cả sau lưng hắn đều đẫm ướt rồi, chưa từng có người nào có thể phá vỡ không gian ở Thủ Vọng Giác, ít nhất không có người nào của gia tộc Bố Lôi Tiếu có thể làm được. Chỉ với điểm này liền khiến bọn họ giật mình. Bội Nhân Đặc và Á Lực Khắc lại càng không biết phải dùng từ ngữ như thế nào. Trong lúc nhất thời đành phải tới bên cạnh Ai Phu Lâm, khiếp sợ nhìn một màn thần kỳ trước mắt này.
"Không Gian Ma Pháp kính, cũng chỉ là cao cấp, đừng nhìn ta, các ngươi không thể nào học được đâu." Phỉ Lệ tùy ý nhún vai, cái này cũng không phải là chỉ cần thực lực đủ mạnh là có thể làm được, ma pháp này không chỉ có yêu cầu đối với người khống chế lực ma pháp, mà còn yêu cầu hắn phải hiểu rõ ma pháp. Đừng nói người bình thường có thể sử dụng hay không? Dù là một bức tường không gian đơn giản cũng không thể làm nổi!
Không hổ là Lạp Mạc Nhĩ, một chiêu này dù là người của bí cảnh gia tộc Đức Cổ Lạp cũng chưa chắc có thể làm được! Dù sao loại chuyện như phá vỡ không gian này không phải bình thường người có thể làm được! Nếu không người của Thủ Vọng Giác đã sớm đi qua đi lại tự nhiên rồi, dựa vào cái gì mà những người của mấy đại gia tộc kia có thể canh giữ các thông đạo đó chứ.
"Là đại nhân Lạp Mạc Nhĩ." Lợi Nhã vừa nghe Phỉ Lệ giải thích xong, lập tức liền biết đây là do đại nhân Lạp Mạc Nhĩ làm, dù sao ngài ấy cũng trực tiếp đưa nàng từ đại lục Phi Long đến Ma giới, cho nên khi nhìn thấy nàng không cảm thấy có cái gì lạ, chẳng qua là phản xạ khi vừa thấy, thân thể không tự chủ được liền lựa chọn đỡ cho chủ nhân mà thôi.
"Ừ! Hẳn là hắn." Phỉ Lệ hưng phấn nhìn cánh cửa không gian càng lúc càng bóng loáng, nàng biết Lạp Mạc Nhĩ tuyệt đối có biện pháp liên lạc với nàng, nhưng nàng lại không ngờ Lạp Mạc Nhĩ hành động nhanh như thế. Phải biết lần cuối cùng nàng gặp hắn đã là một tháng trước.
"Lợi Nhã, tìm được Phỉ Lệ rồi ư?" Giọng nói lành lạnh của Lạp Mạc Nhĩ từ một không gian khác xuyên thấu qua cánh cửa không gian tới đây, mặc dù cách một không gian, nhưng khí thể vương giả của hắn, vẫn khiến những người khác đứng im tại chỗ, ngay cả Ai Phu Lâm bình thường hay cười đùa tùy ý giờ phút này cũng trở nên nghiêm túc, hai mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn khuôn mặt nam nhân bên trong cánh cửa không gian. Không ai biết trong lòng hắn đang suy nghĩ cái gì?
"Lạp Mạc Nhĩ, ngày đó người kia là ai vậy?" Phỉ Lệ ngây thơ hỏi Lạp Mạc Nhĩ ở bên trong cánh cửa không gian, thật ra thì nàng luôn cho rằng Lạp Mạc Nhĩ rất đặc biệt đối với nàng, tuy nàng không biết là tại sao? Nàng luôn cho rằng ở trước mặt người khác, Lạp Mạc Nhĩ tuyệt đối sẽ không toát ra vẻ dịu dàng, nhưng mà ở trước mặt nàng, cho tới bây giờ Lạp Mạc Nhĩ cũng chưa từng có bộ dáng cao cao tại thượng như vừa nãy, hơn nữa nàng cũng không thích bộ dạng hắn như vậy, bởi vì hắn như thế, trông thật tịch mịch, cảm giác cô độc giống như bị cả thế giới ruồng bỏ, khiến người ta thật đau lòng.
"Phỉ Lệ, thật sự là nàng ư? Thực Cốt Huyết trên người nàng đã được giải rồi sao?" Lạp Mạc Nhĩ vừa nghe thấy giọng nói của Phỉ Lệ liền tản ra hơi thở dịu dáng, khí thế vương giả lập tức biến mất không thấy dấu vết, lúc này Lạp Mạc Nhĩ thoạt nhìn như một học giả nho nhã, khác hoàn toàn với người lãnh khốc uy nghiêm ban nãy.
"Đương nhiên là ta rồi, Thực Cốt Huyết đã được giải, chỉ là cái thứ đồ quỷ quái đó làm hại bản tiểu thư mất trí nhớ một tháng, hơn nữa một tháng này còn bị người ta bắt làm nô dịch đáng thương, ngươi nhất định phải giúp ta báo thù. Ta rất tức giận!" Phỉ Lệ giận dữ nâng lên quả đấm nhỏ của mình, bộ dáng hung hãn nói với Lạp Mạc Nhĩ trong cánh cửa không gian.
Phỉ Lệ không hề đề cập tới chuyện của Mạc Ny Tạp, bởi vì nàng biết nếu như nàng mở miệng, có thể Mạc Ny Tạp thật sự sẽ mất mạng, nàng ta yêu Lạp Mạc Nhĩ, từ một khắc kia Phỉ Lệ đã biết, cho nên nàng không trách Mạc Ny Tạp làm mình bị thương, nhưng mà oán khí trong lòng nàng vẫn chưa thể dập tắt, nàng cần có thời gian, thời gian là phương pháp trị liệu tốt nhất tất cả thù hận, có lẽ qua một đoạn thời gian nữa nàng sẽ hoàn toàn vứt bỏ oán hận với Mạc Ny Tạp, dù sao yêu một người thì có gì sai chứ.
"Mất trí nhớ, chuyện gì xảy ra vậy? Nói cho ta biết kẻ nào thương tổn nàng, bây giờ nàng đang ở Thủ Vọng Giác ư? Chỗ đó rất loạn nàng không biết sao? Lợi Nhã, nói rõ cho ta xem rốt cuộc là có chuyện gì?" Khi Lạp Mạc Nhĩ nghe thấy Phỉ Lệ nói nàng bị mất trí nhớ thì cả người trở nên luống cuống, vạn năm còn chưa đủ sao? Hắn không thể nào tưởng tượng được nếu lại một lần nữa rơi vào cảm giác bị lãng quên, đánh cuộc như thế, hắn không thể thắng nổi, cũng không nguyện ý đi đánh cuộc. Chính là vì như vậy cho nên khi Cửu Ngân xuất hiện trước mặt Phỉ Lệ, Lạp Mạc Nhĩ không chút do dự đưa Phỉ Lệ đi, hắn tuyệt đối không cho phép Cửu Ngân tổn thương Phỉ Lệ một lần nữa.
"Lạp Mạc Nhĩ, ngươi bình tĩnh một chút, ta không sao. Ngươi còn chưa nói cho ta biết người nam nhân xuất hiện ngày đó là ai? Còn nữa tại sao ngươi phải đưa ta đi, có phải liên quan đến người kia hay không?" Phỉ Lệ kéo Lợi Nhã ra sau lưng mình, cho dù cách một cánh cửa không gian, thì Lợi Nhã vẫn bị Lạp Mạc Nhĩ đả thương, khóe miệng liền tục rỉ ra máu tươi.
Nhìn đến đây không riêng gì Ai Phu Lâm đổ hôi lạnh sau lưng, ngay cả Bội Nhân Đặc cùng Á Lực Khắc đều cảm giác không thích hợp, cả khi cách không gian như thế mà người nam nhân này còn đả thương được Lợi Nhã, mặc dù bọn họ không rõ thực lực thật sự của Lợi Nhã, nhưng từ sát khí đáng sợ trên người Lợi Nhã cũng có thể cảm nhận được một chút, nàng tuyệt đối không yếu hơn bọn hắn, thậm chí có thể còn mạnh hơn. Lợi Nhã mạnh như thế, nhưng khi đối mặt với người nam nhân ở trong cánh cửa không gian kia, chỉ với một ánh mắt đã bị đánh cho hộc máu, trong lúc nhất thời sự chênh lệch này rất khó để cho bọn họ tiếp nhận.
"Vì sao nàng muốn biết? Nàng còn chưa nói cho ta vì sao lại ở Thủ Vọng Giác đâu? Chỗ đó không thể so sánh với những địa phương khác, dù Hỗn Loạn Chi Thành cũng không hỗn loạn bằng nó, các nàng sơ suất quá." Lạp Mạc Nhĩ bất đắc dĩ nhìn Phỉ Lệ, hắn chỉ là trừng phạt nho nhỏ với Lợi Nhã mà thôi, ngay cả Phỉ Lệ cũng không bảo vệ được, nàng ta không cần thiết tồn tại.
"Bởi vì thấy ngươi rất coi trọng người kia! Lý do này như thế nào? Về phần tại sao ta lại ở Thủ Vọng Giác, ngay cả chính ta cũng không biết. Lúc tỉnh lại thì đã ở đây rồi rồi, hình như là đạp vỡ mất cái gì đó đắt đỏ mà người ta quý trọng, cho nên phải gán nợ, trí nhớ cũng chỉ mới khôi phục khi nhìn thấy Lợi Nhã." Phỉ Lệ từ từ giải thích tại sao nàng lại xuất hiện ở Thủ Vọng Giác, chỉ là bây giờ Tạp Môn càng ngày càng thần bí, rất nhiều chuyện Tạp Môn giấu diếm không chịu nói, còn nói là thời gian chưa tới.
Nhưng Phỉ Lệ sẽ không tin tưởng lời của Tạp Môn, người nào không biết Tạp Môn gạt người chết không đền mạng. Hơn nữa với thực lực bây giờ của Tạp Môn, dù là Lạp Mạc Nhĩ cũng chưa chắc có thể đả thương được Tạp Môn, vậy mà Tạp Môn vẫn dám nói cái gì mà vì sinh mạng an toàn của mình nên phải cẩn thận cách xa người khác.
"Đến lúc cần ta liền nói cho nàng biết chuyện về người kia, bây giờ nàng có khỏe không?" Lạp Mạc Nhĩ trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng ôn nhu nhìn Phỉ Lệ. Trong mắt là ý cười dịu dàng, đập vỡ đồ của người khác, thật đúng là chuyện mà Phỉ Lệ sẽ làm, chỉ là từ giọng nói thoải mái của nàng, cái tên chủ nợ kia hẳn không phải là kẻ đơn giản! Có thể giải độc Thực Cốt Huyết trên người Phỉ Lệ, không phải ai cũng làm được. (Ai còn nhớ không, cái mông và cái chậu hoa Mạn Đà La đó ^^)
Phỉ Lệ thật sự đụng phải người kia sao? Chỉ có thủ hạ của người kia mới có thể hoàn toàn giải trừ độc của Thực Cốt Huyết. Vậy hẳn là “hắn” cũng phát hiện thân phận của Phỉ Lệ rồi! Nhưng mà dù như vậy thì như thế nào, nếu như Phỉ Lệ thật sự tin tưởng “hắn”, cũng sẽ không thông báo cho mình. Lần này phải khiến các ngươi thất vọng rồi, bởi vì Phỉ Lệ không còn là người trước kia, lấy ý chí của các ngươi làm chủ nữa.
"Ừ! Ta biết rồi, Lạp Mạc Nhĩ, ba ngày sau ngươi có thể đến đây không? Ta bị người ta bắt cóc, ba ngày sau sẽ bị bán đấu giá đấy!" Phỉ Lệ nháy mắt hưng phấn nhìn Lạp Mạc Nhĩ, bộ dạng không sợ trời không sợ đất.
"Kẻ nào dám bắt nàng, ba ngày sau ta sẽ tới Ngãi Nhĩ Phỉ Đặc, mấy ngày này nàng phải ngoan ngoãn, đừng làm loạn đấy, ta sẽ giải thích với Đức Cổ Lạp." Lạp Mạc Nhĩ buồn cười nhìn bộ dạng rục rịch chộn rộn của Phỉ Lệ, hắn biết Phỉ Lệ không dễ nghe lời như vậy, Ngải Nhĩ Phỉ Đặc à? Thật sự rất mong chờ, chỉ là hắn vẫn cần đi Đức Cổ Lạp một chuyến, nếu không những người đó sẽ gấp đến phát điên mất!
"Ừ! Vậy ngươi phải đến nhanh lên đấy! Nếu không đến lúc đó ta bị bán, liền lấy ngươi khai đao." Phỉ Lệ khoa chân múa tay làm một động tác hung ác với Lạp Mạc Nhĩ, dáng vẻ hết sức đáng yêu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...