Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp

Phỉ Lệ buồn bực nằm ở trên người của Da Da, nhàn nhã núp ở bên trong Cửu Cung, chơi trò chơi trốn tìm cùng với đám thị nữ của mình, bởi vì có Da Da tồn tại, cho nên căn bản là đến bây giờ Phỉ Lệ vẫn còn thong dong hưởng thụ ánh nắng mặt trời chiếu xuống, vừa giày xéo lông tơ trơn mịn của Đinh Địch, vừa suy nghĩ tất cả mọi chuyện xảy ra trong mấy ngày hôm nay.

Từ ngày Tạp Môn đá nàng ra khỏi không gian đó, Tạp Môn chưa từng xuất hiện lần nào nữa, mặc dù Đinh Địch có thể thông qua ý thức mà trao đổi với nàng, nhưng nhìn bộ dạng thích nói hay không của Đinh Địch, cũng biết nó căn bản cũng không muốn nói cho Phỉ Lệ cái gì. Như vậy Phỉ Lệ cũng không thể nào biết trước khi mình mất trí nhớ đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà từ ngày Tạp Đặc giày xéo Phỉ Lệ ở trên ngọn núi Thác Tháp trở đi liền đã khác, ánh mắt mọi người nhìn nàng cũng thay đổi, nhất là ánh mắt của đám người Kỳ Dương, quả thực là giống như chờ đợi không kịp mà muốn nuốt nàng vào bụng.

Cho nên cũng biến thành tình trạng như bây giờ, Phỉ Lệ bảo Da Da che giấu hành tung của nàng, ở bên trong ngọn núi Thác Tháp chơi trò chơi trốn tìm.

"Haizzz! Thật là chán!" Phỉ Lệ lười biếng nằm trên mặt đất, bóng râm của cây đại thụ khúc xạ chiếu lên người nàng, bây giờ đã gần Hạ Chí, cho nên cả người cũng không có hơi sức, hình xăm trên người Phỉ Lệ đã hoàn toàn biến mất, để lộ ra dung nhan họa thủy, chỉ là sau khi Kỳ Dương biết liền giống như mất hứng, cho nên ép Phỉ Lệ đeo mạng che mặt, lý do là Phỉ Lệ ảnh hưởng nghiêm trọng đên hoạt động hằng ngày của ngọn núi Thác Tháp, bởi vì có lúc ngay cả ma thú cao cấp cũng sẽ bị Phỉ Lệ mê hoặc.

"Cấm nhúc nhích." Đang lúc cảm thấy nhàm chán, một thanh kiếm lạnh như băng tì lên cái cổ trắng noãn của Phỉ Lệ, một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai Phỉ Lệ, ngay sau đó một cánh tay cường tráng ôm hông nàng, kéo nàng đứng khỏi mặt đất, về phần Da Da còn đang nằm dưới đất bị người mới tới hoàn toàn bỏ qua, dù sao ma thú hiếm như Da Da, cũng không phải là ai cũng biết .

"Ngươi là ai? Muốn làm cái gì?" Phỉ Lệ khẩn trương dò hỏi, đáng chết! Tại sao Da Da không thông báo cho nàng, nếu có người ẩn núp tiến vào, không biết là nguyên nhân gì nàng đều chỉ có thể cảm giác được lớn nhất trong phạm vi năm thước ở ngọn núi Thác Tháp mà thôi, cho nên bình thường đều là Da Da canh gác, vì thế dĩ nhiên là Phỉ Lệ sẽ không để ý nhất cử nhất động chung quanh mình, huống chi nơi này vẫn là bên trong Cửu Cung, bình thường căn bản sẽ không có người nào có thể xông vào.


"Nói cho ta biết vị trí của Tiền viện? Đừng gạt ta, nếu không có kết quả gì ngươi tự biết." Khải Nhĩ Văn nói nhỏ bên tai Phỉ Lệ, nhưng vì khoảng cách tiếp xúc quá gần, nên mùi hương tươi mát trên người Phỉ Lệ từ từ xông vào mũi hắn, khiến hắn không thể không nóng vội.

Bởi vì gia tộc Áo Bố Lai Ân chỉ có thể coi là một gia tộc dưới trung cấp ở Thủ Vọng Giác, mặc dù thiên phú của Khải Nhĩ Văn đã là kỳ tài khó gặp ở Thủ Vọng Giác, nhưng đối với các Đại gia tộc thật sự mà nói, vẫn chằng ăn thua gì, cho nên cuối cùng Khải Nhĩ Văn không thể không bí quá hoá liều.

Vốn hắn là học sinh lớp năm của Học viện Ba Lạp Tư Đặc, chỉ còn hai năm nữa là có thể tốt nghiệp, thuận lợi gia nhập quân đội ở Thủ Vọng Giác, sau đó thăng quan tiến chức, nhưng sai lầm ở chỗ Khải Nhĩ Văn lại yêu nữ nhi của Thành chủ Bá Đặc Lan là Nam Hi, phải biết Thành chủ bây giờ Bá Đặc Lan đang đảm nhiệm chức vụ Gia chủ của gia tộc Bố Lại Sâm, mà gia tộc Bố Lại Sâm lại là danh gia vọng tộc nổi danh ở Thủ Vọng Giác, cho nên Bá Đặc Lan và Khải Nhĩ Văn đã trao đổi một cái điều kiện, đó chính là nếu như Khải Nhĩ Văn có thể đi qua Hoàng Tuyền Môn trong ngọn núi Thác Tháp, hơn nữa còn sống, mang theo tín vật đặc biệt thuộc về ngọn núi Thác Tháp trở về, Bá Đặc Lan liền cho phép Khải Nhĩ Văn.

Cho nên mới có một màn này như hôm nay, mà Phỉ Lệ lại vừa vặn bị đưa ra ở đầu sóng ngọn gió mà thôi.

"Đây là Cửu Cung Tiền viện" Phỉ Lệ buồn bực nhớ lại vấn đề của Ba Lặc Lan, nhưng cũng không ngừng nguyền rủa Da Da, hừ! Thế mà không nhắc nhở mình, lần sau nhất định bảo Tạp Đặc bọn họ dạy dỗ một phen thật tốt, nếu không nó căn bản không đặt mình vào trong mắt.


"Ngươi là ai? Tại sao lại sống ở chỗ này?" Khải Nhĩ Đặc chất vấn, chẳng lẽ sinh vật trong tay thiếu nữ này là ma thú, dù sao lời đồn đãi của ngoại giới đối với ngọn núi Thác Tháp thật sự là quá nhiều rồi, bọn họ nói kẻ có thể sinh tồn ở chỗ này thực lực thấp nhất đều là cấp bậc Ngụy Thần trở lên, mà phần lớn lại là cường giả cấp bậc Thần Linh, rất nhiều lần hắn còn chưa lẻn vào Hoàng Tuyền Môn thì đã phải chạy xuống, nhưng rõ ràng thực lực của thiếu nữ này chỉ là Thánh cấp cao nhất, dù là muốn tiến đến Thần cấp cũng còn rất dài, nếu như là ma thú, ngược lại có thể.

"Ta tên là Phỉ Lệ, sở dĩ ta ở chỗ này, dĩ nhiên là bởi vì bản tiểu thư vốn chính là ở nơi này." Phỉ Lệ không nhịn được trợn trắng mắt, giọng nói của người này rất không tệ, thế nhưng tại sao lại hỏi vấn đề giống kẻ ngu thế. Chẳng lẽ nàng xuất hiện ở nơi này chỉ để là xem trò vui sao?! Thiệt là, cũng không hỏi nơi này là đâu. Người bình thường tại sao lại xuất hiện ở nơi này sao?

"Ngươi thật sự là người nơi này?" Giọng nói của Khải Nhĩ Văn xuất hiện một tia vui vẻ, dù sao hắn cũng không thể bảo đảm một chiêu là thắng lợi thực lực của ma thú thấp nhất nơi này, đây là địa bàn của người ta, mà lúc trước hắn có thể thuận lợi trà trộn vào, đã phải qua rất nhiều khóa huấn luyện, hôm nay hắn mới xác định hình như Tiền viện đang xảy ra chuyện gì đó? Phần lớn đám thị nữ đều đều đang tìm cái gì đó ở đây, cho nên phòng bị có chút nới lỏng, nếu không lấy thực lực Thần cấp bây giờ của hắn đúng là muốn lẻn vào cũng không được.

"Ừ! Có chuyện gì sao?" Phỉ Lệ buồn bực nhìn cái kiếm trên cổ mình, má ơi! Nếu dùng sức một chút, cổ của mình sẽ rời thân thể rồi, mà Đinh Địch ở trong ngực nàng cũng bắt đầu gấp gáp nóng nảy, về phần Da Da vốn đang nằm dưới đất lúc này cũng đã biến mất không thấy dấu vết, mà Khải Nhĩ Văn cũng không cú ý tới chuyện này, hắn chỉ nghĩ Da Da là một cái giường nệm lớn, chỉ là hơi kỳ quái một chút thôi, dù sao nơi này là ngọn núi Thác Tháp. Chuyện gì cũng có thể tồn tại, cho nên Khải Nhĩ Văn hòan toàn bỏ qua tấm nệm kỳ lạ này, chỉ là nếu hắn biết cái giường kỳ lạ kia là cái gì, rất có thể hắn cũng sẽ không xuất hiện trước mặt Phỉ Lệ.

Dù sao sau này phát sinh thêm mấy chuyện khác hắn cũng không đủ khả năng kiểm soát, nếu như sớm biết, hắn tuyệt đối sẽ không ra tay với Phỉ Lệ, Phỉ Lệ quả thật chính là một kẻ cực kỳ phiền toái!


"Ngươi thật sự là người của ngọn núi Thác Tháp, như vậy ngươi hãy đi một chuyến cùng ta!" Khải Nhĩ Văn hưng phấn ép Phỉ Lệ đi về phía Hoàng Tuyền Môn, nếu như có thể được Thành chủ Ba Đặc Lan đồng ý, như vậy về sau hắn và Nam Hi không cần phải lén lút gặp nhau nữa, Nam Hi cũng sẽ không phải vì hắn mà chống đối Thành Chủ Đại Nhân nữa.

"Tại sao?" Phỉ Lệ rất ghét người khác ép mình làm những chuyện nàng không thích, nhất là nam nhân, nó càng khiến nàng cảm thấy khó chịu, theo cảm xúc dao động của Phỉ Lệ, mùi hương đặc biệt của Mạn Đà La càng ngày càng đậm, dĩ nhiên những thứ này Phỉ Lệ mình cũng không biết, mà Khải Nhĩ Văn lại tận lực cách xa Phỉ Lệ ra một chút, thiếu nữ trong ngực này rất kỳ quái, thực lực không phải rất mạnh, nhưng là từ y phục thanh nhã lịch sự mà nói, tuyệt đối không phải là thị nữ, như vậy thân phận của nàng rốt cuộc là gì?

"Dựa vào bây giờ ngươi ở trong tay ta, nhất định phải nghe lời của ta." Khải Nhĩ Văn cưỡng chế nói, cô gắng bỏ qua cảm giác quái dị trong lòng.

"Ngươi ngay cả thân phận của ta còn không biết rõ mà còn dám bắt cóc ta, ngươi không sợ chủ nhân của ngọn núi Thác Tháp đuổi giết sao?" Phỉ Lệ bình tĩnh nói, mặc dù nàng không biết Kỳ Dương đối đãi với nàng như thế nào, nhưng nàng biết những người khác trong ngọn núi Thác Tháp tuyệt đối sẽ không cho phép nàng gặp chuyện không may, mà thực lực những người đó ở ngọn núi Thác Tháp, nàng loáng thoáng mơ hồ có thể cảm ứng được, tuyệt đối rất mạnh.

Chẳng lẽ người này bắt cóc mình, thật sự không hề nghĩ tới hậu quả như thế nào sao? Kẻ dám lên ngọn núi Thác Tháp không phải vì danh thì cũng chính là vì lợi, những kẻ như vậy không đáng giá để nàng kỳ vọng, cho nên Phỉ Lệ cũng không hề có cảm giác áy náy, ngược lại vì hành trình sau này của mình mà cảm thấy một chút tò mò cùng hưng phấn.

"Cái này cũng không phiền ngươi lo lắng." Khải Nhĩ Văn cường ngạnh mang theo Phỉ Lệ xuyên qua Hoàng Tuyền Môn, thanh âm nhanh chóng biến mất trên đỉnh Thác Tháp, lưu lại một vài tàn ảnh ở chỗ không xa.


***

"Hoặc Nhiên đã xảy ra chuyện, nhanh lên." Thân thể bé nhỏ của Da Da nhanh chóng xuyên qua Bát Quái, la lớn lên giống như bị người ta đuổi giết, trong lúc nhất thời mọi người trong Bát Quái đều tụ tập lại, ai cũng biết Da Da luôn luôn dính bên người Phỉ Lệ, nhưng bây giờ chỉ có một mình Da Da xuất hiện trong Bát Quái, như vậy không phải là Phỉ Lệ đã…

"Phỉ Lệ đã xảy ra chuyện gì sao?" Thân thể Hoặc Nhiên nhanh chóng xuất hiện trước mắt Da Da, mà bóng dáng Kỳ Dương cùng Tước Nhiên cũng hiện ra, trong nháy mắt Kỳ Dương xuất hiện, Hoặc Nhiên từ trước mặt Da Da mà lùi đến sau lưng Kỳ Dương. Chỉ là ánh mắt vội vàng của hắn lại bán đứng tâm tư của hắn.

"Có người cướp Phỉ Lệ đi rồi, nhanh lên một chút." Da Da lo lắng dính vào cánh tay của Kỳ Dương, nhanh chóng biến ra hai bàn tay nho nhỏ bắt được y phục của hắn, mặc dù khi đó nó có thể chặn người kia lại, nhưng nó sợ sẽ làm Phỉ Lệ bị thương, cho nên chỉ có thể lựa chọn yên lặng.

"Hoặc Nhiên truy tìm tung tích, xem ra ngọn núi Thác Tháp đã yên tĩnh quá lâu, thậm chí có người dám công khai xâm phậm ngọn núi Thác Tháp, ta sẽ khiến cho bọn họ trả giá bằng máu." Trong tích tắc hai mắt Kỳ Dương biến thành mày đỏ chói mắt, tuyệt đối không thể nhịn được lại có kẻ dám cướp đi người thương của hắn một lần nữa, bất kể là ai? Cũng không được.

Thoáng một cái, một cỗ uy áp cường đại từ ngọn núi Thác Tháp lan ra toàn bộ Thủ Vọng Giác, trong lúc nhất thời ngay cả cường giả của Thủ Vọng Giác cũng kinh sợ nhìn về phương hướng ngọn núi Thác Tháp, không biết là kẻ nào không có mắt chọc tới vị cường giả cao quý của ngọn núi Thác Tháp kia, xem ra Thủ Vọng Giác lại sắp một lần nữa trải qua một cuộc chém giết gió tanh mưa máu rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui