"Biết ta tìm con làm gì không?" La Tư yên lặng nhìn Lợi Nhã phía dưới, không thể phủ nhận đứa bé này quả thật không tệ, bất kể là thiên phú hay là diện mạo cũng không tồi. Càng làm cho hắn thấy hài lòng đó chính là sự chân thành. Trong khoảng thời gian này gia tộc hắn không ngừng thử nghiệm sự trung thành của nàng với Đức Cổ Lạp, và dĩ nhiên Lợi Nhã đã không làm bọn họ thất vọng.
"Không biết." Trả lời nguội lạnh. Đối với Lợi Nhã, người này là phụ thân của chủ nhân, cũng chẳng phải người khác, cho nên gia tộc Đức Cổ Lạp có sai nàng điều gì, nàng cũng không lảng tránh, dù sao nàng biếthttp://diendan.com đó là nơi mà chủ nhân hi vọng. Mặc dù bây giờ chủ nhân vứt bỏ nàng, nhưng nàng biết đó là bởi vì nàng vẫn chưa đủ mạnh, chỉ cần mình đủ mạnh, mạnh đến mức tất cả mọi người không thể không nề hà, mạnh đến mức không còn vấn đề nào nữa. ^O^ Phỉ Lệ nhà ta vô tình đã bị chụp cái mũ xấu lên đầu rồi.
"Chúng ta đã tìm được tung tích của Phỉ Lệ, nhưng bây giờ nó chưa muốn trở về, cho nên ta cần con làm một chuyện." La Tư vẫn như trước lặng yên quan sát Lợi Nhã, sự kích động trong giây lát của Lợi Nhã cũng không thoát khỏi ánh mắt quan sát của La tư. Kỳ thực hắn rất tò mò Lợi Nhã chưa bao giờ để lộ biểu tình chú ý đến bất cứ thứ gì, nhưng chỉ cần chuyện có liên quan đến Phỉ Lệ, nàng lại có cảm xúc dao động như thế.
"Muốn ta làm cái gì?" Lợi Nhã cố gắng áp chế sự kích động lại. Bây giờ nàng không muốn tiếp tục ở Học Viện Ma Pháp Phi Long nữa, từ lúc huyết mạch được đánh thức, nàng không cần thiết phải chịu sự chỉ đạo của người khác nữa, bởi vì sự truyền thừa có sư phụ là đủ, nàng chỉ cần không ngừng rèn luyện kỹ xảo của mình là được.
"Ta muốn con đến cạnh nó bảo hộ nó. Thực lực bây giờ của con đã đạt đến Thánh cấp rồi phải không!" La Tư khẳng định nói, kỳ thực hắn rất hiếu kỳ nguyên nhân mà thực lực của Lợi Nhã tăng lên một cách nhanh chóng dnhư thế, chẳng qua sau này tìm đọc về huyết mạch của Lợi Nhã thì không cảm thấy kỳ quái nữa, nhưng vẫn tò mò tại sao đứa nhỏ này này cố chấp với bảo bối Phỉ Lệ đến thế. Bảo bối Phỉ Lệ hẳn là không quan hệ với những người kia mới đúng! Nhưng vì sao một ít gia tộc khác lại đứng về phía gia tộc hắn đây?
"Trung cấp Thánh cấp. Chủ nhân ở nơi nào?" Lợi Nhã cũng không để ý lắm đến thực lực bây giờ của mình, huyết mạch đã thức tỉnh, trong mắt nàng những người kia chẳng qua cũng chỉ là con kiến, cho nên nàng cũng không có đắc ý, vẫn nỗ lực nâng cao thực lực của chính mình, bởi vì đây là điều kiện tiên quyết để có thể ở bên cạnh chủ nhân, bằng không lần sau chủ nhân vẫn sẽ không chút do dự mà vứt bỏ nàng như bây giờ, bởi vì bảo hộ chủ nhân là trách nhiệm của bọn họ, những gì nguy hiểm bọn họ sẽ đều tự gánh vác lấy.
"Giác Đấu Trường trong Hỗn Loạn Chi Thành. Bây giờ không phải lúc mở cửa, nhưng chúng ta sẽ nghĩ cách để con vào đó. Cho nên con chuẩn bị một chút, lập tức khởi hành." La Tư thỏa mản nói. Đối với những người khác, diendan.comkhông thể tấn công vào Giác Đấu Trường, nhưng đối với Đức Cổ Lạp mà nói, thì vào đó dễ như trở bàn tay.
"Ta không cần chuẩn bị, đi thôi!" Lợi Nhã nói rõ ràng.
"Số 1, đưa nàng đến đó là được rồi." La Tư nói với bóng dáng phía sau, hi vọng lần này Lợi Nhã có thể thuận lợi đi vào, đây cũng là khảo nghiệm dành cho nó.
Lợi Nhã trầm mặc đi theo cái người gọi là số 1, nàng biết kế tiếp là đợt thí luyện cuối cùng, nếu mình có thể thuận lợi thông qua, như vậy nàng có thể đứng bên cạnh chủ nhân rồi, nhưng nếu không vượt qua được, thì kết cục chính là tử vong. Chẳng qua nàng cũng không cự tuyệt, bởi vì nàng biết đây là điều kiện duy nhất để nàng có thể ở bên cạnh chủ nhân.
Lúc nàng nhảy xuống khỏi sư tử, nàng biết chỉ cần đi qua khu rừng rậm rạp này, thì có thể nhìn thấy chủ nhân rồi, nhưng với điều kiện là nàng phải vượt qua nó. Mặc dù không biết vì sao lại bất an như vậy, nhưng Lợi Nhã biết khu rừng rậm này tuyệt đối không phải vô hại như vẻ bề ngoài của nó. Hỗn Loạn Chi Thành đại biểu cho cái gì? Cho dù là tiểu hài tử 3 tuổi ở Đại lục Phi Long cũng biết đó là nơi nào. Mà chỗ nàng đang đứng chính là ngoại ô của Giác Đấu Trường trong Hỗn Loạn Chi Thành. Mặc dù không thấy Thiết Môn phía trước, nhưng với sát khí nặng nề này cũng khiến ngay cả Lợi Nhã cũng chịu không nổi. Không hổ danh là Hỗn Loạn Chi Thành.
"Không thể tưởng tượng được giờ phút này này lại có kẻ liều chết đi vào Giác Đấu Trường cơ đấy ?" Tây Tác nhàm chán thưởng thức tấm thẻ bài trên tay, hai mắt hưng phấn nhìn chăm chú Lợi Nhã, nàng ta có hơi thở cường đại, đặc biệt là đôi mắt cổ kim không gợn sóng kia, thật sự khiến cho người ta chịu không nổi, rất muốn hủy diệt. Đáng chết lại bắt đầu hưng phấn rồi, vốn cứ nghĩ là khi tiến vào Giác Đấu Trường sẽ có cơ hội chơi đùa một phen, nhưng Cách Mễ Lạp lại căn dặn tất cả đội viên không được tự tiện tiến vào Giác Đấu Trường hoặc thú trường, đến ngay cả tiến vào Tây phố cũng không cho.
Cho nên mỗi ngày Tây Tác chỉ có thể nhàm chán đi lòng vòng quanh bên ngoài khu rừng rậm của Giác Đấu Trường, ai ngờ va phải mấy tên không biết sống chết, dám khiêu khích hắn, vậy là có một hồi chém giết. Chẳng qua thực lực của những tên đó quá kém, chịu không nổi sự hắn đùa giỡn mấy lần. Bất quá hôm nay thu hoạch không tệ, có một đối thủ ngang tầm rồi.
"Ngươi là ai?" Lợi Nhã cấp tốc rút vũ khí ra, cảnh giác nhìn Tây Tác. Toàn thân hắn sát khí nồng nặc, tượng trưng cho sự giết chóc, hừ! Giác Đấu Trường cũng không phải là một nơi đơn giản! Một tiểu thiếu niên mà có được thực lực như vậy, khó trách lúc trước khi nàng chưa đạt đến Thánh cấp, Đức Cổ Lạp cũng không thẻm để nàng ở trong mắt.
"Tây Tác a! Phải nhớ kỹ. Như vậy bây giờ chúng ta có thể đánh một trận hay không? Luôn đánh nhau với mấy tên tiểu tử không có chút sức lực nào, tiểu mỹ nữ đánh một trận với ta như thế nào?" Tây Tác hưng phấn nhìn Lợi Nhã, thật sự rất mạnh, hẳn là không thua Cách Mễ Lạp bao nhiêu đâu!
"Không rảnh, cút ngay." Lợi Nhã cấp tốc vòng qua Tây Tác đi tiếp. Bây giờ quan trọng nhất là tìm chủ nhân, người này khiến cho nàng có cảm giác không tốt, rất khó đối phó, cho nên tốt nhất không tiếp xúc.
"Không được a!" Tây Tác bị Lợi Nhã trực tiếp cự tuyệt, buồn bực hẳn ra, chẳng qua lại phản ứng rất nhanh, cấp tốc đuổi theo.
Trong lúc nhất thời hai bóng dáng cứ quấn lấy nhau, thực ra là Tây Tác mãi không theo kịp bước chân của Lợi Nhã, vẫn thua nàng 5 bước chân, nhưng càng như vậy Tây Tác lại càng hưng phấn.
"Tây Tác ngươi lại đang làm cái gì?" Giọng nói bất mãn của Quỳnh Tư vang lên, lúc Lợi Nhã dừng lại một khắc kia.
"Một đối thủ thú vị! Người ngoài xâm nhập, không biết sẽ có đãi ngộ gì đây." Tây Tác thần bí nói với Qùynh Tư. Đoàn người Cách Mễ Lạp cũng tò mò nhìn chăm chú bóng dáng Lợi Nhã, không có Tiếp Dẫn sứ, người bình thường tuyệt đối không thể nào tiến vào Giác Đấu Trường. Còn chưa kể đến ma thú khủng bố trong rừng rậm, còn có người ở bên trong thi thoảng ra ngoài săn bắn, huống chi chỗ này chính là bên trong Hỗn Loạn Chi Thành, nàng ta vào bằng cách nào.
"Người từ bên ngoài đến, báo cho Bì Đức đại nhân." Thủ vệ đứng ở cửa cấp tốc phản ứng, ngăn Lợi Nhã tiến thêm.
"Bây giờ không thể đi vào sao?" Lợi Nhã bình tĩnh nhìn thủ vệ, hoàn toàn không có ý khiêu khích, giống như chỉ tò mò vì sao tiểu hài tử trước khi ngủ không thể ăn kẹo, mà lại có thể uống một ly sữa.
Cách Mễ lạp thú vị nhìn Lợi Nhã, ma pháp dao động được che giấu rất kín, thực lực hẳn là không thua kém mình bao nhiêu đâu! Không, có lẽ lợi hại hơn mình một chút. Đối với sự khiêu khích của Tây Tác, Cách Mễ Lạp trực tiếp lựa chọn xem nhẹ, dù sao tất cả mọi người biết Tây Tác là tên cuồng chiến đấu.
"Không thể."
"Vậy làm sao bây giờ? Ta nhất định phải đi vào." Lợi Nhã hồn nhiên nói.
"Không thể."
"Nếu giết hết các ngươi ta có thể vào không? Ta muốn đi vào tìm người."
Lúc người chung quanh nghe thấy lời nói của Lợi Nhã, khuôn mặt liền run rẩy một chút. Giết sạch, ở cửa Giác Đấu Trường mà nói mấy lời này, không thể không bội phục chỉ số thông minh của ngươi. Cho dù là hoàng tử của một quốc gia cũng không dám làm càn như vậy ở Giác Đấu Trường, nhưng nữ hài tử này lại có thể nói đường đường chính chính như vậy. Chẳng qua Lợi Nhã cũng chẳng có sự tự giác như vậy, đối với nàng mà nói trừ bỏ chủ nhân ra, thì những người khác đều là râu ria, cho nên sống hay chết cũng chẳng có gì liên quan đến nàng cả.
"Hắc hắc... Thật sự rất thú vị! Ngươi cứ nói đi, Khố Lạp." Tây Tác như không có xương cốt như tựa vào người Khố Lạp, cả người hưng phấn nhìn Lợi Nhã, hai mắt dần dần biến thành màu đỏ.
"Câm miệng." Cách Mễ Lạp lãnh khốc liếc Tây Tác một cái, bây giờ không phải lúc làm loạn. Huống hồ mục đích bọn họ tới đây chỉ là hỏi thăm xem liệu vật kia có ở trong này hay không, việc khác hoàn toàn không có quan hệ với bọn họ. Cho nên Cách Mễ Lạp cũng không hy vọng Tây Tác gặp phải phiền phức không thể cứu vãn được, dù sao đây cũng là địa bàn của người khác, không phải Nặc Bỉ Tư.
Tây Tác buồn bực nhìn Cách Mễ Lạp, nhưng cũng không tiếp tục khiêu khích, chỉ là hai mắt vẫn như trước hưng phấn nhìn chăm chú vào Lợi Nhã, không biết đang nghĩ cái gì.
"Wow! Không ngờ thậm chí có người muốn khiêu chiến Giác Đấu Trường, xem ra có người bên ngoài xem thường Giác Đấu Trường rồi!" Một giọng nói âm lãnh truyền vào tai mấy người ở đây, khiến người ta cảm thấy âm trầm mà lãnh khốc. Chỉ cần nghe thanh âm này liền biết chủ nhân của giọng nói không phải là kẻ thiện lương gì, bởi vì loại người này chỉ có thể sống ở trong bong tối mới có hơi thở như thế.
"Vì sao không thể đi vào?" Lợi Nhã cũng không ngẩng đầu nhìn Bì Đức mới xuất hiện, vẫn chấp nhất với đề tài vừa rồi.
"Giác Đấu Trường chỉ chấp nhận quy củ bên trong Giác Đấu Trường, ai cũng không thể phá hư quy củ của nơi này. Không vì cái gì cả, bởi vì đây chính là quy củ của Giác Đấu Trường." Toàn thân Bì Đức bao phủ một tầng ma pháp màu đen, hắn không cao đến 1m7, thân thể gầy gò mỏng manh, giống như một trận gió cũng có thể thổi hắn bay đi. Nhưng hai tay hắn lại trắng nõn sạch sẽ dị thường, vừa thấy cũng biết là do hàng năm sinh sống trong bóng tối nên mới trắng được như thế.
"Nhưng ta không thể không được đi vào mà không có lý do." Giọng nói của Lợi Nhã thanh vẫn trong trẻo lạnh lùng như thường ngày, không có chút dao động nào, hoàn toàn không để đám người Bì Đức ở trong mắt, lời nói vẫn lặp lại như thế. Chủ nhân ở bên trong, nàng phải đi vào! Đây là quy củ của nàng, về phần quy củ của hắn phá vỡ là được rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...