"Tìm được tung tích của Phỉ Lệ không?" Mạt Đức ngồi ở giữa phòng, nghiêm túc nhìn hai người La Tư và La Bá Đặc phía dưới, về phần Thánh Nhật Nhĩ Man không biết lại chạy đến chỗ nào đi nghiên cứu Thuật Luyện Kim vớ vẩn gì đó rồi, nghĩ mãi vẫn không hiểu Thuật Luyện Kim vớ vẩn như thế, vì sao Thánh Nhật Nhĩ Man vẫn không nỡ vứt bỏ, may mắn di sản của gia tộc nhiều vô số, bằng không cho dù có nhiều hơn nữa cũng sẽ bị hắn phá sạch, Mạt Đức không có ý tốt lẩm bẩm.
"Đã tìm được, nơi xuất hiện cuối cùng là ở Hỗn Loạn Chi Thành - - thành Mã Nhã. Hơn nữa hình như nó rất quen thuộc với tiểu cô nương của gia tộc Y Qua Nhĩ ở phòng đấu giá, bởi vì nó mượn thế lực của tiêu cô nương kia để tiến vào Giác Đấu Trường." La Tư rầu rĩ nói, hu hu... Khi nào thì bảo bối Phỉ Lệ lại không còn dựa vào bọn họ nữa rồi.
Tử Linh Chi Khí làm sao có thể dễ dàng mà giải trừ được, đã thế lại tự mình rời đi. La Tư bất mãn buồn bực, đến bây giờ Đế Á cũng không cho hắn vào phòng ngủ. Hắn vô tội mà, ai biết mấy trưởng lão của bí cảnh lại hạ mệnh lệnh kỳ quái như vậy chứ, chỉ dựa vào sức của Phỉ Lệ căn bản không có khả năng tìm được Sinh Mệnh Chi Thủy. Người nào chả biết Tinh linh tộc đã biến mất từ lâu rồi, cho dù là quý tộc cũng không biết sự tồn tại của Tinh linh tộc. Chỉ có gia tộc nào có tình báo thâm hậu mới có thể biết được bí mật đó mà thôi.
Mặc dù có Tinh linh tộc đã rất cố gắng, nhưng vẫn phải lánh khỏi đại lục. Kia đâu phải là chuyện mà người bình thường có thể biết. Thật không hiểu nổi mấy người kia nghĩ như thế nào, nếu không có mệnh lệnh kỳ quái như vậy, Phỉ Lệ cũng sẽ chạy mất không thấy tăm hơi đâu, hắn cũng sẽ không bị Đế Á trách phạt.
"Ý của con là Phỉ Lệ đã vào Giác Đấu Trường rồi." Mạt Đức không giận mà uy nhìn La Tư, không phải hắn không biết tình trạng bi thảm gần đây của La Tư, kỳ thực hắn cũng như vậy a! Kẻ nào chả biết Phỉ Lệ là bảo bối của gia tộc Đức Cổ Lạp bọn hắn, chuyện Phỉ Lệ biến mất phải báo cáo ngay lại với gia tộc, cuộc sống của bọn hắn liền trở nên không dễ chịu lắm, không chỉ thế mà còn phải đối mặt với sự nổi giận của thê tử, ngay cả hạ nhân trong phủ cũng ngầm chơi khăm bọn hắn.
Nhi tử La Tư có thể chịu đựng mặc một bộ y phục vào triều cả tuần, cuối cùng vẫn là các đồng liêu thật sự không chịu không nổi mùi trên người hắn, mạo hiểm liều chết nói cho La Tư, nói hắn đã một tuần nay hắn không có thay y phục rồi, mùi trên người hắn thật sự rất khó ngửi. Khi đó La Tư đáng thương mới biết được hắn bắt đầu mình bị thị nữ trong phủ trêu cợt rồi, mà Đế Á cũng là đồng phạm.
Đương nhiên Mạt Đức cũng chẳng khá hơn là mấy, liên tiếp một tuần ăn cà rốt, toàn bộ người của gia tộc Đức Cổ Lạp đều biết hắn ghét nhất chính là cà rốt, không chỉ thứ mùi đáng sợ của nó, mà là hắn bị dị ứng với mùi cà rốt, chỉ cần ngửi thấy, sẽ không ngừng hắt xì hơi, hơn nữa còn ngứa ngáy khắp người. Cuối cùng cả khuôn mặt bắt đầu sưng vù lên, nếu không phải hắn không chịu nổi nữa, nói ra chuyện mệnh lệnh là từ bí cảnh, bọn họ còn phải sống trong tình trạng nước sôi lửa bỏng dài dài.
Và ngay cả Hoàng Đế La Bá Đặc của đế quốc Khải Kỳ cũng không thể thoát khỏi, mỗi lần tới phủ công tước nếu không phải là bị bọn thị nữ không cẩn thận mà vẩy trà nóng lên ngừời, thì cũng là ăn phải mấy thứ kia, lúc trở lại hoàng cung không ngừng chạy vào nhà xí, mà hoàng hậu An Na lại càng chỉnh hắn ác hơn nữa, cứ cuối tuần đều bắt hắn tịnh thân, bất cứ hoàng phi nào cũng không được phép lại gần, để răn đe Hoàng thất.
(*Tịnh thân: Thân thể sạch sẽ. ^O^, tu thân dưỡng tính.)
Vì thế La Bá Đặc đáng thương của chúng ta buộc lòng phải ngủ dưới đất ngoài phòng ngủ của Hoàng hậu, đồng thời còn phải chịu sự cám dỗ của hoàng hậu An Na, bởi vì một khi hắn muốn làm cái gì đó, thì hoàng hậu lập tức biến sắc mặt, sau đó kéo thái tử Cát Nhĩ ra ân cần dạy bảo. Về sau học ai cũng không thể học cha ngươi, hoa tâm, lạm tình. La Bá Đặc chỉ có cắn răng cam chịu, ai có thể tới cứu hắn với! Rõ ràng nạp phi vẫn do An Na thu xếp không phải sao? Vì sao tất cả tội danh đều tính trên đầu hắn chứ.
Bất quá hắn vẫn cực kỳ sáng suốt quyết định không lý luận với An Na, bằng không kẻ cuối cùng chịu thiệt vẫn là hắn, bởi vì vô luận là gia tộc Đức Cổ Lạp hay là gia tộc Khải Kỳ đều sẽ nói An Na luôn luôn đúng, cuối cùng người xấu vẫn là hắn.
Gia tộc Đức Cổ Lạp cũng quá khôn ngoan rồi, quăng Khải Kỳ cho bọn hắn, đây không phải là muốn tra tấn gia tộc bọn họ sao? Đây tuyệt đối là trả thù.
"Đúng, hơn nữa còn có thủ hạ của Vân lão đầu cũng tiến vào Giác Đấu Trường, người kế thừa của gia tộc Ban Đức Lộc, còn có một thiếu nữ lai lịch bất minh." La Tư hoàn thành trách nhiệm nói, chỉ cần chuyện liên quan đến gia tộc, bọn họ đều sẽ không qua loa, bởi vì đối với Đức Cổ Lạp, tình mạng của mọi người trong tộc đều rất quan trọng, huống chi lại là chuyện của Phỉ Lệ, cho nên sau khi biết Phỉ Lệ rời đi. La Tư đi điều tra tất cả mọi việc cần thiết.
"Thủ hạ biến thái của Vân lão đầu cũng đi ra ngoài, gia tộc Ban Đức Lộc làm sao có thể để người kế thừa chạy đi được." La Bá Đặc kinh ngạc nhìn La Tư, mặc dù thế lực của Vân lão đầu yếu hơn 7 đại gia tộc, nhưng cũng là thế lực không thể khinh thường, những người đó đều là những kẻ không sợ chết. Hơn nữa thực lực thuộc hạ của Vân lão đầu tuyệt đối có thể nói là đứng ở đỉnh cao của đại lục này.
Lúc đầu Vân lão đầu chỉ thành lập một Dong Binh Đoàn nho nhỏ, nhưng dưới sự chỉ đạo của hắn ta, sau này càng ngày càng mạnh, trực tiếp chiếm cứ khu rừng rậm phía nam của Đại lục, khu rừng này vốn gần phía Nam của biển Nặc Bỉ Tư, cho nên thuộc thế lực của Hải tộc. Mà Vân lão đầu lại trực tiếp khiêu khích cao thủ trong Hải tộc, sau đó xưng vương. Đổi tên khu rừng này thành rừng Nặc Bỉ Tư, làm trụ sở của bọn họ.
Dần dần bên ngoài rừng Nặc bỉ tư phát triển thành một khu phố lớn, sau đó Vân lão đầu tuyên bố thành Nặc Bỉ Tư, thuộc cai quản của hắn.
Mà gia tộc Ban Đức Kộc kỳ thực cũng không khác Vân lão đầu là mấy, chẳng qua gia tộc Ban Đức Lộc là gia tộc thích khách tồn tại lâu đời nhất trên đại lục. Có được căn cơ vững vàng, với thiên phú cường hãn của gia tộc Ban Đức Lộc, nếu muốn chen vào một trong bảy đại gia tộc thì Vân lão đầu vẫn không thể so sánh được, nhưng gia tộc Ban Đức có một truyền thừa kỳ quái đó là chỉ cần con cháu của bọn họ nếu được sinh ra, sẽ dựa vào màu tóc và màu mắt để xác nhận thiên phú của hắn.
Màu đen tinh thuần được bọn họ coi là huyết thống chính dòng nhất, vừa sinh ra đã được ban cho thân phận của người kế thừa, hơn nữa cho tới bây giờ trong gia tộc bọn họ cũng không đồng thời xuất hiện hai người có mắt đen, cho nên truyền thống này vẫn duy trì đến bây giờ. Bọn họ cho rằng vì huyết thống thuần khiết của gia tộc nên người kế thừa sẽ không được phép rời khỏi nhà khi chưa đạt đến Thánh cấp, chuyện như thế cũng rất bình thường, bởi vì cừu địch của bọn họ rất nhiều, nhưng hầu hết cũng chẳng kẻ nào dám tìm đến nhà bọn hắn mà báo thù.
Chẳng qua bất kể là Vân lão đầu hay là gia tộc Ban Đức Lộc, cũng không phải uy hiếp thực sự với Đức Cổ Lạp và Khải Kỳ, bởi vì vẫn chưa có người nào dám thật sự khiêu khích tôn nghiêm của Đức Cổ Lạp, nếu có e rằng hắn cũng đã chết.
"Đúng vậy, nhưng điều làm con lo lắng chính là tiểu cô nương không rõ lai lịch kia. Phụ thân, hẳn người vẫn chưa quên kỳ hạn ngàn năm sắp đến chứ! Con lo những người kia bắt đầu không an phận rồi, mặc dù không có bao nhiêu người biết Giác Đấu Trường này là nơi nào, nhưng trên thế giới không có bức tường nào mà gió không lọt qua được." La Tư nghiêm túc nói.
Nếu quả thật đụng tới những người đó, bọn họ là tuyệt đối sẽ không nương tay, huống hồ bọn họ vốn là kẻ địch của nhau. Cho nên La Tư lo nếu Phỉ Lệ gặp phải đám người kia, kết quả thật không thể tưởng tượng nổi.
"Cái gì? Con lo là bọn hắn. Như vậy lần trước đế quốc Khải Kỳ có biến bọn hắn không thoát khỏi liên can." Mạt Đức chăm chú nhìn tình báo trong tay, dù sao ở đại lục Phi Long chưa bao giờ có chuyện mà bọn họ không điểu tra được, hoàn toàn không điều tra ra được lai lịch, vậy cũng chỉ có một cách giải thích, người này vốn không tồn tại ở đại lục Phi Long.
"Huynh nói sự việc sơn thôn Đốn Tư bị diệt? Chẳng qua cái đó và kỳ hạn ngàn năm có quan hệ gì?" La Bá Đặc suy tư hỏi, khoảng thời gian trước truyền ra tin tức sơn thôn Đốn Tư bị diệt, làm hắn đau lòng mãi không thôi, mặc dù đó chỉ là một sơn thôn bé nhỏ, nhưng Bách Hoa tửu ở đó lại phi thường nổi tiếng, có thể biết chuyện này gây náo động đại lục đến cỡ nào.
"Nếu như ta đoán không sai..., hẳn là có liên quan đến tu luyện nội công tâm pháp, phụ thân, Có tin tức gì của Lạp Mạc Nhĩ không?" Chuyện kia hình như có liên quan đến hắn, tuy rằng La Tư không biết rốt cuộc Lạp Mạc Nhĩ có thân phận gì, nhưng nhìn thái độ của phụ thân và các trưởng lão ở bí cảnh, thì hắn biết Lạp Mạc Nhĩ tuyệt đối không đơn giản.
"Ừm! Lạp Mạc Nhĩ nói chuyện này hắn sẽ phụ trách, chẳng qua hắn nói hắn phát hiện ở sơn thôn Đốn Tư phát hiện được di tích cổ, hình như có liên quan đến Tế điện của Lê tộc _ Thượng Cổ Di tộc, hắn nói chúng ta chú ý toàn bộ biến động của đại lục, Thú Tộc bên kia cũng bắt đầu không an phận rồi. Mạt Đức mở tin tức Lạp Mạc Nhĩ gửi đến. Dù sao hắn cũng có biết chút ít thân phận của Lạp Mạc Nhĩ, không phải, là hắn nên biết, vì hắn biết nên hắn lựa chọn trầm mặc.
"Lê tộc, làm sao có thể?" La Bá Đặc và La Tư khiếp sợ nhìn tài liệu trong tay, phải biết rằng nếu Thượng Cổ Di tộc tồn tại..., vậy thì cực kỳ nguy hiểm.
"Không có gì là không thể, đừng quên gia tộc chúng ta chính là hậu duệ của Thượng Cổ Liêu tộc, các ngươi đã quên mất cái tiểu nha đầu bên cạnh Phỉ Lệ cũng là Thần Chi Huyết Mạch hay sao, cũng giống Thượng Cổ Di tộc không phải sao?" Mạt Đức bình tĩnh nói. Xem ra thật sự sắp loạn rồi, cả chủng tộc đã biến mất gần ngàn năm lại một lần bắt đầu sống lại. Huyết mạch của gia tộc Đức Cổ Lạp không chính thuần, thậm chí một phần nghìn huyết mạch của Thượng Cổ Liêu tộc cũng không có. Đây cũng là chuyện bọn họ tiếc nuối nhất. Nếu như có thể được phần nghìn huyết mạch của Thượng Cổ Liêu tộc, phục hưng gia tộc Đức Cổ Lạp cũng không phải là nói chơi thôi đâu.
Nguyện vọng này cứ ấp ủ mãi cho đến khi Phỉ Lệ xuất hiện, lúc Phỉ Lệ vừa sinh ra hắn đã cảm ứng được hơi thở nồng đậm của Thượng Cổ Liêu tộc, nhưng ngay sau đó nó lại ngủ say, đả kích trầm trọng ước nguyện của gia tộc hắn, chẳng qua bốn năm sau lại một lần nữa sống lại, bởi vì bọn họ lại một lần nữa cảm nhận được hơi thở của Thượng Cổ Liêu tộc trên người Phỉ Lệ, cho nên gia tộc hắn tận lực bảo vệ Phỉ Lệ, bồi dưỡng nàng trưởng thành.
"Đúng vậy, vậy bây giờ sao làm sao đây? Mặc kệ sao?"
"Lạp Mạc Nhĩ đã đến Giác Đấu Trường, hắn đang trông coi Phỉ Lệ, bây giờ việc chúng ta cần phải làm là điều tra xem rốt cuộc có bao nhiêu Thượng Cổ Di tộc vẫn còn tồn tại. La Bá Đặc thông tri cho Thánh Nhật Nhĩ Man trở về thành Ai Nhĩ, tin tưởng không bao lâu sau chúng ta có việc phải làm." Một chút khí phách làm cho người ta sợ hãi phát ra từ trên người Mạt Đức, làm cho La Tư và La Bá Đặc đổ mồ hôi lạnh, xem ra sự tình lần trước cũng không gây thương tổn gì với Mạt Đức, ngược lại càng khiến thực lực của hắn tiến thêm một tầng. Gia tộc Đức Cổ lạp quả nhiên không thể dùng cách bình thường mà phán đoán được!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...