Ai cũng không chú ý tới vẻ mặt khi Nặc Nhi nhìn thấy sự nuông chiều Phỉ Lệ của Lạp Mạc Nhĩ mà hiện lên oán hận, bấu chặt móng tay vào lòng bàn tay. Vì sao ả ta có thể, mà mình lại không thể, luận thực lực, luận diện mạo nàng có chỗ nào thua ả ta? Hay là thân phận của ả ta, là tiểu công chúa của gia tộc Đức Cổ Lạp? Ngược lại ta lại muốn nhìn xem gia tộc Đức Cổ Lạp có phải thần bí lợi hại như trên đại lục vẫn đồn đại hay không.
Một khí tức màu đen lướt qua, Nặc Nhi hôn mê bất tỉnh. Mộc Luân Nạp buồn bực đỡ Nặc Nhi bị ngã, trong nháy mắt đầu hắn có một ý nghĩ thoáng qua, bởi vì lúc Nặc Nhi ngã xuống, một cỗ hơi thở âm lãnh thoáng qua, cực kỳ giống với khí tức ở túp lều nhỏ của sơn thôn Đốn Tư.
Hơn nữa thiếu gia cũng dặn dò bọn họ phải chú ý nữ tử này, một thiếu nữ không hề có bất kỳ sức mạnh nào lại có thể sinh sống tại sơn thôn Đốn Tư. Chuyện này không có khả năng, bởi vì sơn thôn Đốn Tư ngoại trừ có nền văn minh nấu Bách Hoa tửu, thì tất cả già trẻ gái trai trong thôn đều tu luyện Liệt Hỏa Quyết đã lưu truyền từ bao đời nay, tuy rằng Liệt Hỏa Quyết không tính là nội công tâm pháp nổi tiếng, nhưng so với những nội công tâm pháp khác, Liệt Hỏa Quyết vẫn không tồi.
Hơn nữa Liệt Hỏa Quyết chính là nguồn cội cho việc sản xuất Bách Hoa tửu, mà trên người Nặc Nhi không hề có chút hơi thở nào của Liệt Hỏa Quyết, đây là chuyện không thể nào, ở sơn thôn Đốn Tư trừ tiểu hài tử nhỏ hơn ba tuổi, thì toàn bộ những người khác nhất định phải tu luyện Liệt Hỏa Quyết để rèn luyện thân thể.
Mộc Luân bình tĩnh ôm Nặc Nhi đột nhiên ngất đi, im lặng nhìn thiếu gia và tiểu thư Phỉ Lệ đang ôm nhau, xem ra thiếu gia định nói rõ cùng gia tộc Đức Cổ Lạp rồi, tin tưởng gia tộc Đức Cổ Lạp sẽ không cự tuyệt, dù sao nam nhân ưu tú như thiếu gia, trừ hai tên tiểu tử biến thái ở Ma giới và Minh giới ra, thì toàn bộ Đại lục Phi Long chẳng có nhân vật nào có thể so sánh được người. Hơn nữa tiểu thư Phỉ Lệ cũng thật xuất sắc, vừa nãy ma pháp kia hình như vẫn chưa hoàn thiện lắm. Dù sao thời gian tu luyện cũng quá ít cơ mà!
"Chúng ta đi thôi!" Lạp Mạc Nhĩ không thể chịu nổi ánh mắt dơ bẩn của những người phía dưới đó nhìn Phỉ Lệ, thi triển một cái không gian ma pháp trở về Vân Vụ Sơn Trang. Trong không khí còn quẩn quanh tiếng cười của Phỉ Lệ vang vọng.
"Chờ một chút, còn ta nữa mà!" Mai Lạc buồn bực nhìn mọi người biến mất, ai có thể nói cho hắn biết, hắn phải đi đến chỗ nào tìm Phí La, ặc! Bây giờ phải gọi Phỉ Lệ mới đúng, chẳng qua không ngờ Phỉ Lệ lại là người của gia tộc Đức Cổ Lạp, hắn nhớ mấy lão già trong gia tộc mình từng dặn dò, tuyệt đối không thể trêu chọc gia tộc Đức Cổ Lạp và Khải Kỳ, những gia tộc khác có thể, chỉ riêng hai gia tộc này nếu gặp phải..., tốt nhất nên cách xa một chút.
Bằng không cho dù là gia tộc Ban Đức Lộc hay bao che khuyết điểm cũng không thể so sánh được sự ngang ngược phách lối của hai gia tộc này, chỉ là hắn không ngờ, mình vẫn chạm phải, nhưng mà Phỉ Lệ cũng đâu so đo nhiều với hắn đâu! Mai Lạc buồn bực suy nghĩ.
"Mai Lạc bên này." La Đốn một đầu tóc rực lửa đỏ xuất hiện trước mắt Mai Lạc, hiển nhiên hắn cũng đã thấy đám người Mai Lạc và Phỉ Lệ, nhưng hắn lại chậm chạp không dám tiến đến chào hỏi.( ảnh í bị Mạc Ny Tạp dọa một lần giờ vẫn sợ đó ^O^)
Hơn nữa lúc chào hỏi xong, trong miệng hắn không ngừng lẩm bẩm 'Thiên thần ca ca', không có khả năng... Chẳng qua lúc này Mai Lạc cũng không thể nghĩ nhiều được như vậy, dù sao chưa giải quyết được chuyện bên Huyết Sát.
Vốn định nói cho Phỉ Lệ chuyện Huyết Sát, nhưng hiện tại xem ra phải đợi đến lần sau mới nói được, hơn nữa nam nhân đeo mặt nạ màu đen kia không dễ chọc. Hay là không nên đi tìm Phỉ Lệ thì tốt hơn, dù sao bây giờ còn chưa rõ chuyện bên Huyết Sát, chẳng qua điều duy nhất có thể khẳng định chính là có kẻ xâm nhập vào hệ thống tổ chức Huyết Sát, cắt đứt liên hệ của Huyết Sát và gia tộc Ban Đức Lộc.
Hơn nữa còn có một khả năng đó là nhân viên cao cấp đã phản bội gia tộc Ban Đức Lộc, nếu quả thật như thế, hắn nên ra tay trước thì tốt hơn.
"La Đốn tìm ta có việc gì à?" La Đốn là người của gia tộc Phượng Hoàng, mình nên mượn thế lực của bọn họ điều tra chuyện Huyết Sát! Dù sao gia tộc Phượng Hoàng cũng là Địa Đầu Xà của Giác Đấu Trường, so với hắn mù quáng tìm còn tốt hơn nhiều.
"Phỉ Lệ đâu?" La Đốn buồn bực nhìn đấu trường trống rỗng, không phải lúc nãy còn ở đây sao? Bởi vì khi Phỉ Lệ bay về thính phòng, hầu hết mọi người thật sự là quá hỗn loạn, cho nên La Đốn đáng yêu của chúng ta đã bị người ta không thuơng tiếc mà đạp ngã xuống, vì thế hắn không nhìn thấy bóng dáng Phỉ Lệ rời đi.
"Đi rồi." Mai Lạc lại buồn bực, hừ! Lúc đi cũng không thèm gọi mình, thật đúng là không phải bạn chí cốt. Chẳng qua lúc nhớ lại dung mạo thật của Phỉ Lệ, gò mà tuấn tú của Mai Lạc không nhịn được mà đỏ bừng rồi. Không ngờ Phỉ Lệ lại đẹp như vậy, cho dù so với mấy nữ nhân xếp hạng trên Đại lục cũng không bằng Phỉ Lệ được. Hắn còn chưa từng thấy ai đẹp như Phỉ Lệ đâu.
Mạc Ny Tạp thành thục quyến rũ, Nặc Nhi làm cho người ta có cảm giác tươi mát và hơi thở âm lãnh, mà Phỉ Lệ làm cho người ta có cảm giác không chân thật, khi thì hoạt bát, khi thì hồn nhiên, khi thì lại giống một yêu tinh rơi vào thế gian, chẳng qua bất cứ bộ dáng nào Phỉ Lệ đều có sức hấp dẫn mãnh liệt, không ngừng dụ dỗ thế nhân sa đọa. Nhất là bết bớt hoa Mạn Đà La màu vàng kim kia có cảm giác yêu mị thánh khiết, thật sự là rất khác thường.
"Đi rồi, mà sao ngươi còn ở chỗ này, chúng ta đi tìm bọn họ đi!" La Đốn lôi kéo Mai Lạc đi theo hướng bọn họ vừa đi, lão già có nhiệm vụ giao cho hắn, nhất định phải tận lực mượn sức Phỉ Lệ và Mai Lạc, thật sự hắn không ngờ thân phận của bọn họ không tầm thường như vậy. Mai Lạc là người của gia tộc thích khách, tương lai sẽ là người thừa kế của gia tộc Ban Đức Lộc. Mà Phỉ Lệ còn khoa trương hơn là tiểu công chúa của gia tộc Đức Cổ Lạp.
Lão già đã từng nói nếu tiểu cô nương của gia tộc Đức Cổ Lạp kia lúc sinh ra không ngủ mê man..., thì thiên phú của nàng cực kỳ đáng sợ, có thể làm cho lão già kính nể như vậy, tuyệt đối không thể nào là người bình thường, ngay cả hắn là người duy nhất có Hỏa mâu trong gia tộc, lão già đó cũng chỉ nhàn nhạt nói một tiếng đúng vậy, nhưng lại khích lệ người của gia tộc Đức Cổ Lạp như thế.
Nhưng mà hắn không thể công nhận lão già đó rất tinh mắt, bởi vì người nào cũng biết tiểu hài tử mười tuổi ở đại lục bình thường sẽ không tu luyện ma pháp và công pháp, nhưng thực lực thực chiến của Phỉ Lệ ít nhất đã gần Thánh cấp. Mà Phỉ Lệ mới có mười mấy tuổi, tuyệt đối chưa đến mười lăm tuổi, bởi vì hắn mới mười sáu tuổi, mà Phỉ Lệ nhìn nhỏ hơn hắn mấy tuổi.
"Ta không biết Phỉ Lệ đi đâu cả? Nàng đi cùng với nam nhân ngốc đeo mặt nạ màu đen kia rồi." Mai Lạc bất mãn nói. Một cảm giác buồn bực trào ra trong ngực Mai Lạc, không biết vì sao lúc thấy Phỉ Lệ không hề phòng bị mà nhào vào lòng của nam nhân kia, trong lòng hắn chát chát, thật không thoải mái. Cảm giác này chưa từng xuất hiện, kỳ thực người của gia tộc Ban Đức Lộc rất ít có cảm xúc nào dao động. Nhưng hắn liên tục lại có cảm giác đó khi đối mặt với Phỉ Lệ. (Có mùi giấm nè)
"Cái gì? Ngươi không chú ý? Vậy Phỉ Lệ đi đâu nhỉ?" Thảm rồi, lát nữa trở về làm sao mà ăn nói chứ, lúc nãy vì Mạc Ny Tạp, nên hắn không dám lại gần Phỉ Lệ, ngay cả chuyện lão già căn dặn cũng chưa hoàn thành, chết chắc rồi.
"Ừ! Không biết, hôm qua từ lúc ta từ Tây phố trở về đã không thấy nàng, hôm nay mới xuất hiện, chẳng qua lại không thấy nữa" Mai Lạc giải thích cặn kẽ. Hi vọng La Đốn sẽ có biện pháp.
"Vậy làm sao bây giờ?" Khuôn mặt La Đốn mếu máo, đáng thương tội nghiệp nhìn Mai Lạc, hắn tuyệt đối không về đó gặp lão già, bằng không đợi hắn lại là ngày đêm không ngừng huấn luyện, hơn nữa không có biện pháp cự tuyệt những huấn luyện đó....
"Gia tộc Phượng Hoàng các ngươi nắm trong tay toàn bộ Giác Đấu Trường, chẳng lẽ không thể tìm nổi đám người Phỉ Lệ ư, hơn nữa với tướng mạo của bọn hắn cũng dễ dàng tìm được cơ mà!" Mai Lạc chậm rãi phân tích, giống như sống chung với Phỉ Lệ đã lâu, hắn cũng tiếp thu được rất nhiều, trước kia hắn chưa bao giờ sẽ suy xét vấn đề như vậy, bởi vì tổ huấn của gia tộc Ban Đức Lộc là trực tiếp giết hại, tình báo đều là vô dụng.
"Đúng, tại sao ta lại quên nhỉ, đi theo ta." La Đốn kéo Mai Lạc bay nhanh đến đấu trường, đi về phía tòa nhà có kiến trúc cao nhất Giác Đấu Trường _ Khu Đông.
Mai Lạc không tiếng động đi sau La Đốn, nơi này chắc là đại bản doanh của đội hộ vệ của Giác Đấu Trường, chỉ cần nhìn thái độ cẩn trọng của mọi người ở đây có thể nhìn ra được, người bình thường tuyệt đối không thể tới gần nơi này được.
Đội hộ vệ tượng trưng cho chế độ tài phạt, chẳng có ai sẽ ăn no rửng mỡ chạy đến đây gây chuyện, trừ phi hắn không muốn sống nữa. Có thể nói khu Đông là nơi vắng quạnh nhất của Giác Đấu Trường, trừ bỏ thành viên của đội hộ vệ, nơi này tuyệt đối sẽ không xuất hiện dòng người đi lại. Có lẽ sẽ có người vì sinh tồn mà chạy vào Tây phố, nhưng tuyệt đối sẽ không có người chạy vào Khu Đông, người có thể tiến vào Khu Đông, tất cả đều là cường giả chân chính, nghe nói Khu Đông thật sự có đội trường có tu vi Thần cấp trấn giữ, ở bên trong Giác Đấu Trường tuyệt đối không ít cao thủ Thánh cấp, nhưng nếu có tu vi Thần cấp thì cực kỳ hiếm hoi.
Hơn nữa cho dù là đều là cao thủ Thánh cấp, cũng có phân chia cao thấp, giống như Ba Ba Di nhờ Huyết kế nên bước vào Thánh cấp, nhưng thực lực chân chính cũng không thể so với người đã bước vào Thánh cấp mười mấy năm được. Mà bên trong Khu Đông mỗi một tiểu đội chấp hành nhiệm vụ đều sẽ có một Tiểu Đội Trưởng có tu vi Thánh cấp, bởi vậy có thể thấy được khu Đông cường hãn như thế nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...