Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp

"Là sao? Ngươi cho rằng chúng ta nên đi qua cái thông đạo kia ư." Lạp Mạc Nhĩ khẩn trường nhìn mãnh thú ở bên trên, một loại trực giác nói cho hắn biết, nó sẽ có ích sau này với hắn. Khi cố gắng ghi nhớ những bức vẽ kia, hắn thậm chí có một loại xúc động, muốn sai đám người Ba Phỉ Lạc lấy hết mấy bức vẽ xuống mang về. Bất quá hắn vẫn còn sáng suốt, bây giờ không phải lúc lo đến chuyện này, hắn vẫn còn có chuyện quan trọng hơn cần phải làm.

"Ngay chính giữa chỗ này, nếu ta đoán không sai..., mãnh thú Viễn Cổ là chủng tộc cực kỳ kiêu ngạo, đều là cường giả không thể nghi ngờ, cho nên ta cho rằng nên đi ở lối đi giữa này." Mộc Luân hưng phấn nói, tuy rằng không biết phía trước có gì, nhưng hắn đoán đó không phải là "Trùng động", bởi vì chưa từng nghe nói qua có côn trùng trong động, lại có những bức vẽ như vậy.

Khi trừ bỏ phong ấn, "Trùng động" cũng chỉ còn lại khoảng không gian rối loạn mà thôi, tuyệt đối sẽ không có những bức vẽ, cùng với nhiều lối đi như vậy.

"Tốt lắm, vậy chúng ta đi ở giữa vậy." Lạp Mạc Nhĩ dẫn đầu đi vào trước, mọi người theo sau hắn, hơi thở ẩm ướt hư thối không ngừng xông thẳng vào mũi của mọi người, cũng may Lạp Mạc Nhĩ dẫn đầu, cho nên thứ mùi khó ngửi này bị ngăn cách ở bên ngoài, bằng không rất có khả năng bọn họ vẫn chưa đi vào bên trong, mà đã chết vì hít thở không thông.

Đột nhiên Ba Phỉ Lạc rút bội kiếm trong tay ra, khẩn trương nhìn nhất cử nhất động của chung quanh. Một cỗ hơi thở cường hãn trào ra, trực tiếp đánh úp vào những người bên cạnh hắn.


"Ba Phỉ Lạc phát sinh chuyện gì?" Lạp Mạc Nhĩ vừa đi qua vừa điều tra tình hình chung quanh, vừa cẩn trọng đánh giá hoàn cảnh chung quanh huyệt động, đột nhiên hành động của Ba Phỉ Lạc liền làm hắn tỉnh lại.

"Phía trước có một cỗ sát khí rất nặng, hơn nữa mùi máu tươi nồng đậm, ta tin chắc là Mộc Luân cũng nhận thấy." Ba Phỉ Lạc vẫn nắm chặt bội kiếm trong tay như cũ, nhẹ giọng nói, mặc dù biết rõ năng lực của Tiểu Chủ Nhân, không ai có thể đánh lén, nhưng vẫn hoàn thành trách nhiệm đem sự nghi ngờ của mình nói ra.

"Đúng, mùi máu tươi rất nặng, ít nhất phải hơn ngàn người mới có mùi máu tươi nồng đậm như vậy, hơn nữa còn tràn ngập Tử Linh Chi Khí." Đối với sát khí Mộc Luân không mẫn cảm như Ba Phỉ Lạc, nhưng mùi máu tươi cùng khí tức Tử Linh hắn mẫn cảm hơn so với Ba Phỉ Lạc rất nhiều, kỳ thực lúc bước vào nơi này hắn cũng đã nhận ra, nhưng vẫn không dám thật sự khẳng định, dù sao mùi máu tươi nồng đậm như vậy cũng không thể hình thành trong một thời gian ngắn được, hơn nữa khí tức Tử Linh còn có diện tích lớn như vậy.

"Ta cũng cảm thấy như vậy, chỉ là chỗ như thế làm sao có thể tràn ngập khí tức Tử Linh, mùi máu tươi thì có thể giải thích được, dù sao bên ngoài sơn thôn Đốn Tư cũng có vài ngàn người chết, nhưng còn chuyện khí tức Tử Linh là có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ tồn tại Tử Linh Pháp Sư." Bởi vì cự ly cách khá xa, cho nên Lạp Mạc Nhĩ cũng không dám thật sự khẳng định.


"Có lẽ là vậy, lúc ban đầu vị thần mà Tử Linh Pháp Sư sùng bái chẳng phải là Minh vương, mà là mãnh thú Viễn Cổ. Trong lúc vô tình ta đã đọc được ở trong quyển sách xưa bị thất truyền, bên trong đó nói một chủng tộc cường đại thờ phụng mãnh thú là chủ thần của bọn họ." Mặt Mộc Luân biến sắc giải thích, lúc đọc qua, hắn còn phát hoảng. Phải biết rằng Tử Linh Pháp Sư được gọi là kẻ độc ác nhất tồn tại trên đại lục này.

Nhưng vì Viễn Cổ cũng tồn tại, hơn nữa lại có được chủng tộc cường đại như vậy, nếu thật sự bọn họ còn tồn tại nữa..., hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi, khoảng thời gian trước lúc chủ nhân gặp Tử Linh Pháp Sư, hắn cũng đã phát hiện thấy sự mạnh mẽ rất không bình thường rồi, bởi vì bọn họ sử dụng Tử Linh Ma Pháp và Tiêu Tử Linh Ma Pháp không giống nhau, tuy rằng tương tự nhau, nhưng uy lực lại lớn hơn gấp bội. Hơn nữa Ma Pháp Hệ Quang có lực sát thương không lớn lắm với bọn họ.

"Cái gì? Chủng tộc, là chủng tộc gì?" Lạp Mạc Nhĩ lập tức liền phát hiện điều không bình thường, sắc mặt Mộc Luân sắc mặt trở nên tái nhợt, chứng tỏ chủng tộc kia rất khó đối phó.

"Lê tộc, tất cả người trong tộc đều tu luyện Tử Linh ma pháp, hơn nữa còn có thể triệu hồi mãnh thú tác chiến, bọn họ không chỉ có được thân thể cường hãn, ngay cả diện mạo cũng hết sức xinh đẹp, chẳng qua Lê tộc có điều lệ quái dị, đã là người của Lê tộc tuyệt đối không thể gả cho người của tộc khác, bằng không liền trục xuất ra khỏi Lê tộc, hơn nữa còn phế bỏ toàn bộ năng lực tác chiến." Mộc Luân nghiêm túc nói, nếu chỗ này quả thực là mật địa của Lê tộc, như vậy nhất định phải hủy đi, bằng không hậu quả không thể lường trước được.


"Là sao? Rất cường hãn sao?"

"Ở Viễn Cổ, mười đại cường giả trong tộc có thể chiếm một vị trí riêng, cho dù là bộ tộc yếu nhất, đối với tam giới bây giờ mà nói cũng là một thảm họa khủng khiếp."

"Ta biết nên làm như thế nào?" Mặc dù đang nói chuyện với nhau, nhưng bước chân cũng không có chậm lại, rất nhanh liền đi tới phía dưới.

Nơi này so với nơi vừa nãy còn lớn hơn gấp mười lần, coi như là một cái đại sảnh trang nghiêm, xung quanh có chín cột đá. Mỗi mặt trên của cột đá đều điêu khắc hoa văn quỷ dị, ở chung quanh dạ minh châu lờ mờ chiếu xuống, tản ra hơi thở yêu nghiệt, ở giữa là một chữ màu đỏ rất lớn, bên trong đổ đầy máu tươi, mùi máu tươi nồng đậm chính là từ nơi này phát ra. Không ngừng tỏa ra sùng sục, lại thêm chín cột đá quỷ dị kia nữa.


Ở phía sau hồ là một bức tranh rất lớn, trên đó miêu tả tinh xảo rất nhiều mãnh thú, vừa nãy bên ngoài Lạp Mạc Nhĩ nhìn qua chín mãnh thú đều đột nhiên giống tất cả mãnh thú ở giữa chỗ này, mãnh thú đầu đội vương miện Tứ Bất Tượng được các mãnh thú khác quỳ lạy. Ở dưới bức tranh là một cây búa đá to đầy sát khí, tuy rằng trông cực kỳ bình thường, nhưng hơi thở hung hãn lại không ngừng phát ra nói cho mọi người biết, đây tuyệt đối là hung khí đã tồn tại rất lâu rồi.

Mà phía dưới búa đá lại là một cái ghế, trông thật tầm thường, nhưng lại rất lớn, cho dù là Thú Nhân cường tráng nhất ngồi xuống cũng đều dư dả, cái ghế như vậy lại đặt ở đây, thật quỷ dị, thật giống như nó đang chờ chủ nhân trở về. Tất cả hơi thở xung quanh đều đè ép đám người Lạp Mạc Nhĩ.

"Chủ nhân xem ra lúc trước chúng ta đoán không hề sai, đây là tế điện của Lê tộc, không nghĩ tới đại lục Phi Long vẫn còn lưu lại dư nghiệt của Lê tộc, thân hình của Viễn Cổ Lê tộc cao hơn năm mươi thước, cho nên có thể ngồi trên này cái ghế cũng không kỳ quái, mà xem ra mưu đồ hẳn là bức tranh của bọn họ, về phần chín cột đá này hẳn là còn sót lại Lê tộc muốn thông qua nó để triệu hồi, đem Viễn Cổ Lê tộc gọi trở về." Hai mắt Mộc Luân sắc bén quét nhìn tất cả đồ vật xung quanh, nếu không phải là Ba Phỉ Lạc phát hiện chỗ này, sự tình liền khó có thể tưởng tượng.

Viễn Cổ Lê tộc ở Thời Đại Viễn Cổ chẳng phải mạnh nhất, nhưng thực lực cũng thập phần cường hãn, cũng không phải là kẻ mà người của tam giới bây giờ có thể đối phó được, có lẽ một hai tên còn có thể chế phục, nhưng bây giờ Thần vương và Ma vương đều biến mất, Minh vương lại không thể nào ra tay.

"Mộc Luân kiểm tra xem một chút." Lạp Mạc Nhĩ nhíu mày, nhìn chăm chú vào cái hồ trước mắt, có lẽ phải nói là Huyết Trì, không thể tưởng được thậm chí có kẻ vô lương tâm làm ra những chuyện tàn nhẫn như vậy, sơn thôn Đốn Tư gần 5000 người! Không nghĩ tất cả đều bị giết sạch, hẳn là có quan hệ rất lớn với nơi này. Chẳng qua Lạp Mạc Nhĩ cũng rất kinh ngạc mục đích thực sự của chuyện này, thực sự chỉ đơn giản là muốn triệu hồi Viễn Cổ Lê tộc như vậy sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui