"Nhưng. . . . . ." Mộc Luân còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị Lạp Mạc Nhĩ quả quyết cự tuyệt, dù sao đây chính là chuyện đe dọa đến cả đại lục Phi Long, vì thế hắn không có nhiều thời gian suy tính việc khác, hơn nữa hắn vẫn chưa yên tâm đến Phỉ Lệ đang một mình ở bên ngoài, hắn không có thể không lo lắng cho nàng! Mình phải giữ nàng ở bên người mới có thể yên tâm.
Lần trước lại còn không biết sống chết mà tiến vào Tây phố, biết rõ đó là một nơi ăn thịt người lại còn dám đi vào, chắc hẳn là nàng cũng sẽ đi đấu trường và thú trường, hi vọng là không nên gây chuyện mới tốt! Mặc dù dặn dò Mạc Ny Tạp chăm sóc nàng, nhưng mà vẫn không thể yên tâm được! Bản thân Nha đầu Mạc Ny Tạp kia chính là vua gây chuyện.
"Không sao, đừng quên đây cũng là trách nhiệm của ta, không phải sao? Minh giới bên kia đã chuẩn bị thật lâu! Vẫn luôn rục rịch ngóc đầu dậy, lần này nếu không xử lý thỏa đáng chuyện của Ma giới, nói không chừng phong ấn đầu tiên bị phá sẽ ở Minh giới." Lạp Mạc Nhĩ nghiêm túc nhìn Mộc Luân, mặc dù biết bọn Mộc Luân đang lo lắng cho an nguy của hắn, nhưng đã làm thì không thể dong dài như bọn hắn được.
"Ta đã biết rõ rồi." Cuối cùng thì Mộc Luân vẫn phải khuất phục, mặc dù biết rõ bằng vào thực lực chủ nhân thì cơ hồ rất ít người có thể thương hại tới hắn, nhưng cũng không thể không đề phòng được! Dù sao nếu quả như thật là thông đạo của Ma giới bên kia, Ma giới nhất định sẽ phái trọng binh canh giữ, cho nên bọn họ phải cẩn thận một chút mới được.
"Ừ! Đi thôi!" Mộc Luân sai một tên Thần Chức bên cạnh phóng ra một Thần Quang lớn chiếu sáng khắp nơi, trong nháy mắt huyệt động tối đen đã sáng rực rỡ như được thắp đèn dầu, nhưng từ bên trong huyệt động lại tràn ra lãnh khí trói buộc thật chặt tinh thần của mọi người, mặc dù thực lực của bọn họ cũng đã đạt tới cao tầng trong tam giới, nhưng mà đối với những vật không biết bản thân bọn hắn vốn có một chút năng lực chống cự, bản năng tự bài xích.
Trải qua một đoạn thời gian tìm kiếm hết nơi này đến nơi kia, cuối cùng bọn họ cũng đi vào một địa huyệt trống trải, nhưng trước mặt lại hiện ra chín nhánh con, từng huyệt động cũng có vẻ rất tĩnh mịch và vắng lạnh, hơn nữa từng cái huyệt động phía trên cũng có dấu hiệu hoa văn quái dị, đồ án trong cùng kết nối lấy chín huyệt động.
"Mộc Luân nhìn xem là cái gì?" Lạp Mạc Nhĩ hướng về phía bên người Mộc Luân rồi nói, Ba Phỉ Lạc là chiến sĩ, cho nên chuyện như vậy giao cho Ma Pháp Sư có vẻ sẽ an toàn hơn một chút, hơn nữa bản thân Mộc Luân chính là trưởng lão nổi danh nhất Thần giới, vì thế chuyện này đương nhiên Lạp Mạc Nhĩ sẽ phân phó hắn đi lên phía trước điều tra.
Người trong Thần giới sở dĩ có thể tiến vào đại lục Phi Long, nguyên nhân cũng bởi vì thân phận của Lạp Mạc Nhĩ, nhưng mà do bị pháp tắc kìm hãm nên bọn họ cũng không thể toàn lực động thủ, nếu không sẽ dễ dàng đánh vỡ pháp tắc trói buộc, không chỉ mang đến nguy hại cho đại lục Phi Long, ngay cả bản thân bọn hắn cũng sẽ rất có thể bị thương tổn, cho nên bình thường bọn họ cũng chỉ đi theo ở bên người Lạp Mạc Nhĩ, sẽ không ra tay, lần trước chuyện tình trong Thất Lạc Lâm cũng giống như vậy.
"Hình như là một bức tranh ma thú Viễn Cổ đã bị diệt vong, nhưng cụ thể là gì cũng không thể đoán được." Mộc Luân cẩn thận nhìn chăm chú vào mặt trên của một vài bức tranh thật giống như địa đồ, hiện ra một gương mặt dữ tợn, tuyệt đối không phải là ma thú hiện giờ còn tồn tại, cỗ hơi thở viễn cổ này cho dù chỉ là một bức tranh đơn giản, lại không thể che giấu áp lực bức người.
"Thật chứ?" Lạp Mạc Nhĩ cũng đi lên phía trước nhìn một chút, nhìn chín bức tranh này được vẽ cực kỳ đơn giản nhưng cũng rất hoàn mỹ, bất tri bất giác lâm vào suy tư, bởi vì trong đó hình như có chút cảm giác nhìn quen mắt giống như đã gặp ở nơi nào đó, nhưng suy nghĩ thật kỹ mà cũng không nhớ nổi.
"Vâng! Xác định, hẳn là ma thú Viễn Cổ đã biến mất, hơn nữa còn là mãnh thú, có lẽ về Trấn Giới tháp ở Thần giới một chuyến sẽ có thể phát hiện ra." Mộc Luân si mê nhìn mấy bức tranh mãnh thú này, một cỗ hơi thở hung tàn trong nháy mắt dâng lên trong lòng.
"Bình tĩnh lại! Mộc Luân, ngươi đang nghĩ cái gì?" Lạp Mạc Nhĩ phát hiện Mộc Luân trước mặt có cái gì đó không đúng, nhanh chóng đưa tay đánh tỉnh Mộc Luân, vậy mà hắn cũng có thể mất khống chế, đây quả thực là không thể tưởng tượng nổi, phải biết thực lực của Mộc Luân cho dù là ở tại thần giới đều là xếp hạng trước mấy tên, thế nhưng lại bởi vì mấy bức tranh này mà bị Mê Huyễn tâm trí.
"Tạ chủ nhân! Mới vừa rồi thật nguy hiểm, thiếu chút nữa đã tẩu hỏa nhập ma rồi. Mãnh thú Viễn Cổ quả nhiên thật mạnh mẽ, mới nhìn bức tranh như vậy mà cũng không tự chủ được bị kiềm chế tâm trí." Mộc Luân sợ hãi giải thích, mới vừa rồi nếu hắn không cẩn thận mà trầm mê vào đó, thì thiếu chút nữa là Tẩu Hỏa Nhập Ma rồi.
"Không có việc gì! Chú ý một chút, xem ra cái chỗ này thật đúng là quỷ dị! Xem thử chúng ta nên đi vào thông đạo nào đi thôi!" Lạp Mạc Nhĩ nghiêm túc nhìn chín huyệt động tĩnh mịch trước mắt, giống như bị chín đôi mắt màu đỏ của hung thú nhìn chăm chú, không nghĩ tới trong đại lục Phi Long vẫn còn có thể tồn tại chỗ như thế, quả nhiên không đơn giản! Khó trách vô luận là Thần giới hay Ma giới và Minh giới đều mơ tưởng đến đại lục Phi Long, xem ra khối đại lục này quả nhiên tồn tại rất nhiều bí mật không biết!
Tỷ như bí cảnh trong cửu khúc Linh Lung Tháp của gia tộc Đức Cổ Lạp và gia tộc Khải Kỳ, đây chắc chắn là thần khí tồn tại, cánh cửa chính dữ tợn này, hình như cũng là một bộ dáng của ma thú, đợi chút, vừa rồi thấy quen thuộc không phải là cái đó sao? |
Nghĩ tới đây, Lạp Mạc Nhĩ nhìn lại một lần nữa, từ trung tâm nhìn đến bức tranh đầu tiên bên trái không phải là đầu thú dữ tợn trên cánh cổng đi vào nơi thí luyện cửu khúc Linh Lung Tháp của gia tộc Đức Cổ Lạp và gia tộc Khải Kỳ sao? Khó trách hắn lại cảm thấy nhìn quen mắt như vậy, ban đầu cũng là bởi vì Mộc Luân trực tiếp liên lạc với gia tộc Khải, vì thế Lạp Mạc Nhĩ cũng tham gia thí luyện bí cảnh, chỉ là cũng không thể hoàn toàn nói là thí luyện, bởi vì khi đó Lạp Mạc Nhĩ tuổi thọ đã sớm vượt qua thời kỳ thí luyện tốt nhất nên chỉ là đi vào rèn luyện tâm chí.
"Mộc Luân có phát hiện gì không, từ trung tâm nhìn bức tranh đầu tiên bên trái có nhìn ra cái gì hay không?" Lạp Mạc Nhĩ chỉ chỉ bức tranh kia, tựa hồ là lệnh bài thân phận của gia tộc Đức Cổ Lạp cũng dùng cái này làm dấu hiệu! Dấu hiệu của thành viên trực hệ. Chỉ là đồ của Đức Cổ Lạp bên kia thì rõ ràng hơn một chút, mà cái này vụng về hơn rất nhiều, nhưng nhìn kỹ thì có thể nhìn ra.
"So với dấu hiệu của gia tộc Đức Cổ Lạp thì có chút tương tự, nhất là cái bên trong Phan Đa Lạp đó." Mộc Luân nghe Lạp Mạc Nhĩ vừa nói, cũng đã suy nghí đến điều đó, dù sao dấu hiệu của gia tộc Đức Cổ Lạp thật là khiến người rất khó quên, dấu hiệu của nhất tộc Khải Kỳ là Thái Dương Điểu, nhưng dấu hiệu của gia tộc Đức Cổ Lạp lại có cực kỳ ít người có thể nói ra tên đó —— chủng tộc Liêu tộc bên trong viễn cổ.
"Đúng vậy, nếu ta đoán không sai, hẳn là giống như địa đồ Liêu tộc. Chẳng lẽ nói Liêu tộc Viễn Cổ cũng giống như mãnh thú." Lạp Mạc Nhĩ quay đầu nhìn Mộc Luân, những bí mật này Mộc Luân còn biết nhiều hơn so với những người khác.
"Không sai, Liêu tộc Viễn Cổ rất tàn bạo, bọn họ dựa vào hút máu tươi để sinh tồn, dựa vào Nguyệt thần để tu luyện, Liêu tộc có thực lực cường hãn còn có thể hấp thu quang huy của Nhật thần để tu luyện, bọn họ hoàn toàn được xưng tụng là mãnh thú." Mộc Luân nghiêm túc gật đầu một cái, giải thích. Khi đó toàn bộ Liêu tộc ở Viễn Cổ Đại lục được xưng tụng là một chủng tộc hết sức cường hãn thậm chí đã vượt qua sự tồn tại của Long tộc.
"Này, mãnh thú ở giữa chính là con hung hãn nhất, ngươi biết không?" Đó là một địa đồ hết sức quái dị, chỉ là chuôi vương miện này rất dễ thấy, những con khác hoàn toàn chính là thân thể của Tứ Bất Tượng.
"Không biết, có lẽ là một loại mãnh thú vô cùng thần bí." Mộc Luân tiếc nuối nói, ở trung tâm bức địa đồ khí phách này có rất nhiều mãnh thú bên trong, đều rất bá đạo. Nhìn một cái cũng biết là một mãnh thú vô cùng không dễ chọc, nhìn rất hiền lành nhưng kì thực vô cùng hung ác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...