Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp

"Chết tiệt, ý tứ vừa rồi của ngươi là gì?" Đợi đến khi bóng dáng Khả Khả Lộ hoàn toàn biến mất không còn nhìn thấy, mọi người chợt hiểu rõ ra, thì ra nếu thật sự muốn đi vào bên trong Giác Đấu Tràng nhất định phải xuyên qua cánh rừng rậm này, nhưng mới vừa rồi nghe ý tứ Khả Khả Lộ, rừng rậm trước mắt được xem là vô hại lúc này, nhưng bên trong lại chứa các loại ma thú kinh khủng!

Hiện tại Thiết Môn phía sau đã đóng lại, nói cách khác những người này trừ tiếp tục đi về phía trước cũng không còn lựa chọn.

Phỉ Lệ thận trọng nhìn chăm chú vào những người xung quanh này, trừ lúc trước chú ý tới những người đó ở ngoài, những người khác căn bản cũng không đủ gây sợ hãi, nhưng tại sao vậy chứ? Tại sao Tiếp Dẫn Sứ Khả Khả Lộ trước khi đi phải nói lời nói như vậy? Hai mươi người còn cơ hội sống, trong 50 người ở nơi này phải có ba mươi người rút lui hoặc tử vong, đây cũng không phải là một loại khảo nghiệm sao!

Không biết trong hồ lô mấy người ở Giác Đấu Tràng rốt cuộc bán cái gì, Phỉ Lệ đem thân thể mình từ từ ẩn nặc, chờ đến khi mọi người kịp phản ứng, chém giết sẽ bắt đầu. Nàng cũng không hy vọng giao thiệp với với những người này, mục đích của nàng chỉ là tiến vào Giác Đấu Tràng mà thôi, chém giết như vậy có thể tránh khỏi, liền tận lực tránh khỏi thì tốt hơn.

"A! Trò chơi như vậy ta thích, ta thật sự đợi không kịp muốn xuất thủ lắm rồi!" Tây Tác nhấp chút máu tanh ở môi, mặt mỉm cười nhìn mọi người trước mặt còn đang lâm vào mê mang, mùi máu tươi vĩnh viễn đều là vị ngon nhất, cũng là xinh đẹp nhất .


"Tây Tác chờ chút nữa sẽ ra tay." Cách Mễ Lạp dẫn đầu đi vào cánh rừng rậm rạp, dù sao bọn họ đều là một đám người thích cuộc sống ở nơi tối tăm, tùy tiện đem chính mình bộc lộ dưới ánh mặt trời thế này, vẫn còn chưa quen, hơn nữa không phải nhìn con mồi ở trong tay không ngừng giãy giụa mới thực sự cực kỳ thú vị sao? Cách Mễ Lạp khẽ nở nụ cười, mùi máu tươi nồng nặc nhất thời từ bên trong thân thể cao lớn của hắn lan ra.

Mọi người bên cạnh ngoại trừ Tây Tác đang tỏ ra phấn khích, những người khác cũng mau nhanh chóng đẩy lùi xa Cách Mễ Lạp mấy bước, dù sao sát khí như vậy không phải mỗi người đều có thể chịu đựng được.

"Ta biết rồi." Tây Tác hưng phấn đùa bỡn chiếc thẻ trong tay, hào quang màu trắng bạc không ngừng tản ra khí tức tử vong, đây chính là hung khí thành danh của Tây Tác được xưng Tháp La Bài tử vong, nghe nói từ xưa tới nay chưa từng có ai có thể đào thoát khỏi Tháp La Bài của hắn.

"Nếu muốn sống tốt nhất là cách những người này xa một chút." Phỉ Lệ trầm thấp giọng hướng về thiếu niên mặc áo đen phía trước mặt đang nằm rạp ở trên nhánh cây nói, sát khí nhàn nhạt từ trong thân thể tên thiếu niên tản mát ra, cả người tràn ngập một cỗ lãnh khí nhàn nhạt, nhìn dáng dấp hẳn là một người một hết sức lạnh nhạt, không giống cái loại lãnh của Y Lạp Hạ Nhĩ, mà là một loại lãnh khí hoàn toàn từ sâu trong nội tâm tản mát ra. Làm cho người ta không nhịn được mà muốn chạy chốn đi. Chỉ là cũng có thể là do một loại công pháp nào đó.

"Người nào?" Mai Lạc nhanh chóng nhảy lên, vốn cho là mình che giấu rất tốt, không ngờ thậm chí có người đến gần mình, mà không bị mình phát hiện. Mai Lạc ảo não ngẩng đầu nhìn vị trí Phỉ Lệ đứng, nhất thời vận khởi lực lượng toàn thân đưa lên mức cao nhất.

"Ngươi có thể gọi ta là Phí La. Yên tâm ta sẽ không làm cái gì với ngươi, vì thế ngươi không phải cần đề phòng ta." Phỉ Lệ tức giận nhìn hiện tại Mai Lạc đang làm tư thế phòng ngự, nếu mình thật sự muốn thương tổn tới hắn, bây giờ hắn còn có cơ hội sống sao? Thật là không biết điều, Phỉ Lệ bất mãn dẩu miệng của mình lên! Nếu không phải mình muốn tìm đồng bạn, mà trong những người này cũng chỉ có Mai Lạc là nữ, chỉ là cuối cùng Phỉ Lệ vẫn quyết định tiếp xúc với tiểu nam sinh lạnh lùng này trước đã.

Dù sao cái tiểu nam sinh này xem ra thì dễ đối phó hơn nhiều, vì vậy ngay từ ban đầu Phỉ Lệ đã đi theo sau lưng Mai Lạc, chẳng qua là Mai Lạc không biết mà thôi.


"Ngươi đi theo ta là có ý đồ gì?" Lúc này, Mai Lạc cũng phát hiện, nếu Phỉ Lệ thật sự làm cái gì đó giống như lời nói, cũng không tới phiên hiện tại, nhưng vẫn thận trọng nhìn chăm chú vào từng cử động của Phỉ Lệ như cũ. Dù sao đây cũng là thói quen đã hình thành trong thời gian dài, cho dù muốn sửa cũng không phải là lập tức có thể sửa.

"Ta muốn ngươi làm đồng bạn của ta." Phỉ Lệ tùy ý dựa vào nhánh cây, hoàn toàn không để ý tới bộ dáng thận trọng của Mai Lạc, dáng vẻ nhàn nhã khiến Mai Lạc ở bên cạnh trừng mắt căm hận mà nghiến răng,.

"Tại sao?" Mai Lạc buồn bực hỏi, có dạng người như thế này sao? Lại ép buộc người ta làm đồng bọn của mình, hơn nữa còn dám nói đường hoàng như vậy, thật không thể tha thứ.

"A! Ngươi không đồng ý sao?" Vẻ mặt Phỉ Lệ kinh ngạc nhìn bộ dáng Mai Lạc, bộ dáng muốn bao nhiêu vô tội thì có bấy nhiêu vô tội, nhưng bộ dáng Phỉ Lệ lần này lại làm cho Mai Lạc phía đối diện càng cảm thấy nàng đáng ghét.

"Tại sao ta phải đồng ý? Ta và ngươi lại không quen." Mai Lạc bị bộ dáng vô tội kia của Phỉ Lệ kích thích hoàn toàn quên mất vẻ lạnh lùng lúc trước, điên cuồng kêu gào. Âm thanh lớn khiến toàn bộ chim đậu trên nhánh cây đều hoảng sợ mà bay mất.

"Thực lực của ngươi kém cỏi như vậy, nếu như ngươi không cùng ta một chỗ thì sẽ chết đấy! Ngươi không sợ chết sao?" Vẻ mặt Phỉ Lệ như đang rủ lòng thương xót nhìn Mai Lạc phía đối diện bị nàng chọc cho tức giận đến hai gò má đỏ bừng, giống như ta đây là đang đồng tình với ngươi! Ý tứ chính là ngươi làm đồng bạn của ta chính là chuyện cực kỳ có lợi, vậy mà vẫn không đồng ý, thật không biết sống chết.


"Nét mặt này của ngươi cái có ý gì? Chính ngươi còn không phải cũng chỉ là một ma pháp sư cao cấp mà thôi!" Mai Lạc buồn bực nhìn chằm chằm Phỉ Lệ, Hừ! Lại dám nói mình thực lực kém cỏi, cũng không nhìn chính hắn xem, cũng chỉ là một ma pháp sư cao cấp, hơn nữa còn là một tiểu quỷ mà thôi.

"Đúng, ta là một ma pháp sư cao cấp có thể “thần không biết quỷ không hay” đi tới bên cạnh ngươi, mà không bị ngươi phát hiện! Cứ quyết định như vậy, ngươi chắc là thích khách! Chút nữa cần phải chú ý bảo hộ ta đó!" Phỉ Lệ nghiêm túc gật đầu một cái, giống như đang nói một điều dễ hiểu, sau khi nói xong thì không để ý tới dáng vẻ lúng túng của Mai Lạc nữa, trực tiếp đi tới bên người Mai Lạc nghiêm túc vỗ một cái vào bờ vai của hắn.

"Ngươi. . . . . Ngươi, Hừ! Thôi." Mai Lạc mặt đỏ tim đập, trừng mắt nhìn Phỉ Lệ, thế mà người này lại không sợ hàn khí trên người mình, hơn nữa dám vỗ vai hắn, dù là những người trong gia tộc cũng không dám làm chuyện như vậy, bọn họ đều chỉ dám xa xa nhìn chăm chú, sau đó dùng ánh mắt sợ hãi nhìn mình. Phí La trước mắt thật sự rất không giống bọn họ. Loại cảm giác thỏa mãn này lúc trước chưa từng trải qua.

Sở dĩ đến cuối cùng Phỉ Lệ vẫn không biết Mai Lạc trước mắt rốt cuộc tên là gì, mà bản thân bọn hắn cũng quên mất chuyện này, chỉ yên lặng nhìn chăm chú về phía trước. Thật giống như cái vấn đề này cũng không phải hết sức quan trọng, hai người vốn không có chút quan hệ nào lại quỷ dị kết hợp với nhau, dĩ nhiên đây chỉ là ý nghĩ của một mình Mai Lạc, mà Phỉ Lệ thì lại hoàn toàn không để ý tới Mai Lạc, dù sao hiện tại nàng đã nhận định Mai Lạc rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui