Con Đường Dị Giới Xinh Đẹp

Cô gọi là Lâm Vũ, là một cô gái phương nam cực kì bình thường. Không có sở trường gì hơn người, cũng không có dung mạo kinh diễm. Cuộc đời yêu thích nhất chính là ôm Computer. Cô là một trạch nữ, hơn nữa còn là cực kì, cực kì trạch nữ. Đối với cô mà nói điều tốt nhất mà Thượng Đế ban cho cô chính là cho cô có được một bạn trai khéo hiểu lòng người, cùng với một bằng hữu tri kỉ. Hôm nay cô ngoại lệ chấm dứt công việc của mình từ rất sớm. Bởi vì cô muốn cho Vũ một kinh hỉ, hôm nay là kỉ niệm ba năm ngày bọn họ kết giao. Trong một căn phòng hết sức mộc mạc, rèm cửa sổ màu lam nhạt được kéo vô cùng kín đáo. Trên tấm đệm màu lam nhạt có hai thân hình trần trụi đang quấn quýt lấy nhau. Mùi vị tình dục nồng nặc xen lẫn với tiếng ồ ồ nặng nề không ngừng truyền ra từ trong phòng "Anh không lo lắng Lâm Vũ sẽ trở về sao?" Ngửa mặt nằm trên giường, cô gái khinh thường nhìn người đàn ông đang luận động trên người mình. Nếu không vì tên đàn ông nhát gan này, cô ta cũng không đến mức xuất hiện ở cái nơi dơ bẩn này. "Cô ta, không có khả năng." Lưu Vũ tự tin nói. Nói người đàn bà Lâm Vũ kia, hắn liền một bụng tức giận, kết giao ba năm đến cả tay cũng chưa từng nắm, còn nói muốn giữ lại đến ngày kết hôn gì đó, thật sự là ngu ngốc. Bây giờ là cái niên đại gì rồi, vậy mà vẫn còn tin tưởng những chuyện như vậy. Nếu không phải vì cấp trên ra lệnh mình không thể để lộ thân phận ra bên ngoài, hắn đã sớm đá người đàn bà kia rồi. Làm gì có chuyện giờ này còn ở đây diễn trò nữa. "A! Anh khẳng định như vậy sao?" "Chính cô chẳng phải là ‘ bạn tốt ’ của người đàn bà kia sao? Tính cách của cô ta mà cô lại không biết à?" Lúc Lưu Vũ nói đến hai chữ “bạn tốt” thì hung hăng gằn từng chữ. "Đông Phương Mộng Nhiên tôi sao tự nhiên lại có loại bạn bè thấp kém như vậy chứ. Nếu không phải vì trong tay cô ta có quyền sử dụng miếng đất ở Hạo Vũ kia, làm sao tôi lại phải tiếp cận con đàn bà ngu ngốc hồ đồ đó chứ." Đông Phương Mộng Nhiên khinh bỉ nói, giống như sống chung một chỗ với một cô gái như Lâm Vũ là đã mất mặt mũi lắm rồi, huống chi là làm bằng hữu. "Cũng đúng, đàn bà lẳng lơ như cô, làm sao có thể nguyện ý đứng chung với đàn bà bảo thủ như cô ta chứ?" Nói xong còn hung hăng đâm mạnh vài cái. "Đúng đó! Không ngờ thể lực của anh cũng không tệ lắm nha! Người đàn bà Lâm Vũ kia có thể thỏa mãn anh không?" Đông Phương Mộng Nhiên ái muội vuốt ve thân hình Lưu Vũ . "Cô nói xem?" "Tôi còn rất mong chờ Lâm Vũ thấy được bộ dạng của chúng ta lúc này ấy chứ? Có thể rất thú vị hay không?" Đông Phương Mộng đột nhiên si mê nhìn Lưu Vũ nói. "Thật vậy chăng?" Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng ở phía sau chen vào, giống như đã hẹn từ trước đó rồi. Đây là bạn trai khéo hiểu lòng người của mình kia sao, còn có cái gọi là bạn tốt của mình nữa, ngay ngày kỉ niệm ba năm kết giao của mình đưa lễ vật cho mình, thật sự là đủ châm chọc chứ? Hóa ra hết thảy chẳng qua chỉ là trò chơi của kẻ đó mà thôi, chỉ vì trong tay cô có quyền sử dụng miếng đất ở Hạo Vũ kia. Vậy mà bố trí vài năm, quả thật là chú tâm rồi. Đây hai người quan trọng nhất bên cạnh mình sao? "Tiểu Vũ em nghe anh giải thích." Lưu Vũ rất nhanh bò xuống từ trên người Đông Phương Mộng Nhiên, tiêu sái đến trước mặt Lâm Vũ, muốn kéo thân hình Lâm Vũ lại. "Đây chỉ là nhu cầu sinh lý thôi mà không phải sao? Anh là một người đàn ông thành thục, anh cũng có nhu cầu của đàn ông, tâm tư của anh với em, em còn không biết sao?" Lưu Vũ ôn nhu kéo thân mình Lâm Vũ lại, tiếng nói trầm thấp thong thả quanh quẩn ở bên tai Lâm Vũ. Khi Lưu Vũ nhìn thấy thân mình Lâm Vũ không còn kích động vặn vẹo nữa thì vui vẻ nở nụ cười, hắn biết Lâm Vũ không có biện pháp cự tuyệt mình ôn nhu như vậy. Trước kia mặc kệ hắn làm chuyện gì quá phận cỡ nào, chỉ cần ôn nhu giải thích, Lâm Vũ đều tha thứ cho hắn, bây giờ cũng không ngoại lệ. Lâm Vũ bi ai nhìn Lưu Vũ đang ôm mình, đây là bi ai lớn nhất của cô. Trên người người đàn ông của mình còn lưu lại hương vị của người phụ nữ khác, nhưng bây giờ còn đang nói yêu nhất là mình, có phải sau này mỗi lần hắn và nữ nhân khác làm xong thì đều ôn nhu an ủi mình như thế hay không? "Ha ha!" Lâm Vũ không kiêng nể gì cười điên cuồng, thật sự cho là cô là đứa ngu sao? "Tiểu Vũ em làm sao vậy? Anh thật sự yêu em mà." (trời ơi nói câu này không biết ngại ) "Đúng vậy! Anh yêu tôi, yêu đến mức lên giường với bạn của tôi." Lâm Vũ ghê tởm nhìn kẻ đang ôm mình, thật sự cho là cô còn có thể tin tưởng lời ngon tiếng ngọt của hắn hay sao? "Chẳng lẽ em không biết anh là một người đàn ông bình thường, anh cũng có nhu cầu của anh." Lưu Vũ có chút sốt ruột rồi, bởi vì hắn chưa từng thấy Lâm Vũ xa lạ như vậy . "Đây là lý do anh phản bội." "Lâm Vũ tôi đã sớm nói qua đàn ông sẽ không tin tưởng tình yêu thuần khiết đâu, vì sao cô không tin chứ." Đông Phương Mộng Nhiên ngồi dậy trên giường, cả vú lấp miệng em nhìn Lâm Vũ thất lạc hồn phách bên cạnh. Nếu không phải bởi vì trong tay cô có quyền sử dụng miếng đất ở Hạo Vũ kia, sao cô ta lại cùng diễn vở kịch vui này, vô duyên vô cớ lãng phí thời gian của mình. Giống như Lưu Vũ mình thích, thế nhưng nguyện ý kết giao với Lâm Vũ ba năm mà không chạm vào cô ta, chỉ bởi vì cô ta không đồng ý. Thật là châm chọc a! Chỉ là một con vịt xấu xí không đáng để mắt mà thôi. Hôm nay nhìn thấy sắc mặt như tro tàn của Lâm Vũ, Đông Phương Mộng Nhiên cảm thấy đây mới là trả thù tốt nhất. Về phần bạn bè, chẳng qua là một mình Lâm Vũ tình nguyện, có quan hệ gì với cô ta đâu. "Ha ha! Đúng thật là người đàn ông tôi đánh giá cao." Lâm Vũ chán ghét nhìn hai người trần trụi. Bình thuỷ trong tay cứ như vậy trực tiếp rơi xuống đất. Canh gà mà mình cẩn thận che chở dường như trở thành chế nhạo tốt nhất với cô. "Các người tiếp tục đi, tôi không quấy rầy các người nữa!" Lâm Vũ xoay người muốn rời đi cái tổ ấm nhỏ đã từng cho cô vô cùng ấm áp. "Nếu không phải cô cứ giả đứng đắn thì làm sao tôi có thể như vậy." Lưu Vũ mạnh mẽ bắt lấy tay Lâm Vũ, ý đồ giữ lại gì đó. Tình cảm xa lạ như vậy làm cho Lưu Vũ cũng có chút xa lạ. "Thì ra anh vẫn luôn đối đãi với tôi như vậy, đến hôm nay tôi mới biết được, đây mới là lời thật lòng của anh." Lâm Vũ bi thương nhìn Lưu Vũ, tại sao lại có kết cục như vậy? Có lẽ kết cục như vậy mới là tốt nhất. Lâm Vũ dùng sức giãy ra khỏi Lưu Vũ, bước nhanh đi mất. "Sao thế, luyến tiếc sao?" Đông Phương Mộng Nhiên châm chọc nhìn Lưu Vũ, người đàn ông mới vừa rồi còn ôn tồn với mình. Lưu Vũ không lên tiếng, nhưng cúi đầu xuống, vươn một bàn tay dính một chút canh gà, sau đó bỏ vào trong miệng, tinh tế cảm thụ ấm áp trong đó, có lẽ sau lúc này cũng sẽ không trở về như trước kia được rồi, vì sao bây giờ mình mới kịp phản ứng, mình yêu không phải là một chút hồn nhiên của cô ấy sao? Nhưng chính mình lại liên tục bóp chết phần hồn nhiên đó. "Sao lại câm điếc rồi!" Giọng nói của Đông Phương Mộng Nhiên to lên. "Đứng lên đi." Lưu Vũ quay đầu lạnh giọng nói, bước vào phòng tắm, không để ý đến kinh ngạc trong mắt Đông Phương Mộng Nhiên. Một mình Lâm Vũ mờ mịt dạo bước trên con đường sầm uất. Tại sao phải như vậy? Là mình vô cùng u mê. Ngày kỷ niệm đáng châm chọc, tình bạn tan vỡ. Một cửa hàng kì lạ đột nhiên xuất hiện ở trước mắt Lâm Vũ. Vì sao trước kia mình luôn ngu như vậy, kiếm tiền, kết hôn, những thứ này dường như cách cô rất xa! Trước kia cô cho rằng chỉ cần mình cố gắng, hết thảy mọi thứ đều trở nên tốt đẹp, nhưng chuyện hôm nay lại làm cho cô hoàn toàn thất vọng đau khổ, tình yêu cái gì chứ? Tình bạn cái gì chứ? Dưới sự mê hoặc của tiền tài lợi ích thì cũng chỉ là giấy mà thôi. Cho nên từ hôm nay trở đi, cô quyết định sống cho tốt vì bản thân mình, không thèm để ý vì người khác nữa. "Hoan nghênh quang lâm!" Một giọng nói khàn khàn khó nghe từ đằng sau cái giá truyền ra. "A! Xin chào." Lâm Vũ thật cẩn thận đáp lại, bộ dạng người này thật đúng là có chút khủng bố nha! Không biết bao nhiêu tuổi rồi, thế nhưng khuôn mặt lại có thể nhăn thành cái dạng này. "Rốt cuộc con đã tới, hài tử của ta.” Ngay lúc nhìn thấy Lâm Vũ, gương mặt tươi cười khủng bố kia càng nhăn đến khó nhìn hơn, làm cho người ta có cảm giác trải qua tang thương. "Tôi biết ngài sao?" Bởi vì không xác định là nam hay là nữ, Lâm Vũ cũng không xưng hô tốt được. "Bây giờ con không nhận thức ta, nhưng về sau con sẽ nhận thức ta. Con đã đến đây rồi thì đồ của con cũng nên trả lại cho con thôi, bên kia quả thật cũng cần một cái công đạo đấy chứ?" Lão nhân không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của Lâm Vũ mà chỉ nói thầm, bước chân suy yếu tiêu sái đi ra phía sau. Đến trước mặt một cái giá thì ngừng lại, vươn đôi tay đầy nếp nhăn, run run lấy ra một cái hộp xinh xắn, cẩn thận lau lau rồi đặt xuống, sau đó trở lại trước mặt Lâm Vũ. "Đây là cái gì? Ông muốn đem thứ này cho tôi sao?" Lâm Vũ buồn bực nhìn hành động kỳ quái của lão nhân, không rõ vì sao cô lại cảm thấy lão nhân này cho mình một cảm giác hết sức quen thuộc, mặc dù không rõ ràng lắm nhưng lại cho cô biết lão nhân này sẽ không hại cô. "Không sai, quả thật vật nên quy nguyên chủ ." Lão nhân run run mở cái hộp xinh xắn ra, bên trong có một cái nhẫn tinh xảo lẳng lặng nằm yên, không ngừng tản ra ánh sáng màu đỏ làm cho người ta sợ hãi, bên trong gian phòng tối tăm này, có vẻ thập phần bất an kì lạ, một loại khí tức kỳ quái không ngừng lan ra từ cái nhẫn kì lạ kia. "Ông muốn làm cái gì?" Lâm Vũ cẩn thận nhìn lão đầu quái dị kia, không rõ rốt cuộc ông ta muốn làm cái gì? Cái gì gọi là vật nên quy nguyên chủ, cái gì gọi là mình hẳn là trở lại chỗ ban đầu? "Hài tử con không cần sợ hãi, ta chỉ là đem vật của con trả lại cho con thôi, quỹ tích lập tức thi hành cũng nên trở lại vị trí cũ. Đến đây đi! Hài tử của ta." Lão nhân cầm cái nhẫn phiếm ánh sáng quỷ dị màu đỏ đưa tới. "Không cần." Lâm Vũ đến nghĩ cũng ko nghĩ, trực tiếp cự tuyệt. Thứ quỷ dị như vậy, ai yêu ai muốn thì lấy đi. Sớm biết là như thế thì không vội vàng chạy vào như vậy rồi, bây giờ cũng không gặp phải chuyện quái dị như vậy. "Hài tử đừng cố gắng kháng cự lại bánh xe vận mệnh. Từ giây phút con vào đây thì vận mệnh cũng đã bắt đầu. Đến đây đi!" Cuối cùng Lâm Vũ nhìn thấy ánh sáng màu hồng quỷ dị bao phủ chính mình. Sau đó, cô liền hôn mê bất tỉnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui