Tóm tắt chương trước
Weed và Yurin đã xuất hiện tại làng Parova thuộc tộc Elf. Cậu đến gặp trưởng lão Randelia và đi thẳng vào vấn đề để hoàn thành chuỗi nhiệm vụ Sculpturer Master. Thông tin dần dần hé mở, nơi trước kia từng là nơi cư trú của 4 chủng tộc đó chính là Ratzeburg. Một nhiệm vụ mới lại hiện ra, nhưng có vẻ khó khăn hơn nhiều, vì khác gì mò kim đáy bể, tìm 1 thành phố đã bị quên lãng giữa lòng lục địa bao la.
Petrov đang có âm mưu lật đổ Weed để chiếm lấy pháo đài Vargo, từng bước ảnh hưởng chậm chạp, nhưng khoảng cách vẫn còn rất xa. Trong lúc đó, Weed và em gái đã quay lại pháo đài và quyết định mở kho lương làm một bữa đại tiệc thịt cho tất cả người chơi có mặt tại pháo đài.
Giữa quá trình vẽ tranh, Petrov được biết Weed đã quay trở lại.
“Cuối cùng thì đối thủ định mệnh của mình đã quay trở lại.”
Trong khoảng thời gian vẽ tranh tại Pháo đài Vargo, Petrov đã bắt đầu cảm thấy thích nơi đây. So với các khu vực khác, Pháo đài Vargo có rất nhiều người chơi lv cao, đi qua cổng pháo đài là hình ảnh 1 đồng cỏ xanh mơn mởn. Số lượng người chơi và dân cư phát triển cực nhanh. Theo thời gian nơi đây cũng đã bắt đầu lấy được những nét cổ kính vốn có. Petrov thầm nghĩ về việc làm Lãnh chúa cũng như một Painter tại nơi đây, anh khá hài lòng với điều đó.
“Tôi vừa được nghe Lãnh chúa của chúng ta đang tổ chức một bữa tiệc thịt!”
“Thật hay đùa vậy?”
“Ngài ấy mở cửa nhà kho cho tất cả mọi người, ai cũng có thể thỏa mái lấy thịt và hoàn toàn miễn phí hết. Anh muốn ăn bao nhiêu cũng được! Và giờ thì đến chỗ của Lãnh chúa, người ta nói ngài ấy sẽ đích thân chế biến một bữa thịt ra trò cho mọi người.”
“Đợi chờ gì nữa?!?”
Sự có mặt giản đơn của Weed đã khiến dư luận xôn xao còn hơn cả việc một đội quân quái vật đang tấn công Pháo đài Vargo. Tất cả người chơi với những tảng thịt lấy từ nhà kho trên tay đều đang chìm đắm trong tiệc tùng một cách cuồng nhiệt. Họ không lấy quá nhiều vì sợ nặng, nhưng cũng không đành lòng từ chối món quà mà Lãnh chúa Weed gửi tặng cho tất cả mọi người.
“Khya! Lần nào ăn thịt lợn rừng cũng mang lại cảm xúc trên cả tuyệt vời!”
“Yeah! Tôi nghĩ chất lượng thịt cao hơn nhiều bởi chúng thật khỏe, chạy ngang dọc xung quanh ngọn núi cơ mà.”
Ực.
Petrov, đang hoàn thiện bức tranh trên trần nhà của mình, bất thình lình nuốt nước miếng đánh ực.
‘Mình không thể chịu được nữa. Hay là ăn đã rồi vẽ nốt nhỉ?’
Anh không muốn mắc nợ Weed. Nhưng sớm muộn gì thì anh cũng sẽ đối đầu với Weed… và chẳng phải “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng” hay sao?
‘Đi ăn thử cái nào.'
Petrov rảo bước tới nơi mọi người nói rằng Weed đang đích thân nướng thịt.
Ở nơi này, đã có 1 hàng dài người chơi và cư dân đang chờ đợi chỉ vì 1 miếng thịt của Lãnh chúa.
“Anh có nghĩ chúng ta còn cơ hội để ăn trong ngày hôm nay không?”
“Hàng đang ngắn lại rất nhanh nên… chắc khoảng một giờ nữa là chúng ta sẽ được ăn thôi.”
Petrov thở một hơi thật dài và lững thững đứng vào dòng người đang xếp hàng. Anh hẳn sẽ phải đợi rất lâu, nhưng khi thấy có rất nhiều người cũng đang làm theo, anh không thể thôi nghĩ về hương vị của món thịt.
Không nhận ra Petrov đang để ý, lũ tượng sống cũng chui vào hàng. Chúng đã được Weed cho ăn bên ngoài pháo đài với những khay thức ăn to khủng khiếp. Vậy mà con Cerberus và Knight Serbil Prestin vẫn tiếp tục có mặt ở đây để được ăn thêm thịt.
“Wof! Wof!”
Có vẻ như bởi hương vị của thịt, Cerberus vẫy đuôi tíu tít và khi không vẫy nữa thì nó lại lăn lộn trên sàn nhằm kiếm thêm vài miếng nữa. Đó là sự thân thiết mà Petrov chưa từng bao giờ thấy Cerberus thể hiện trước đây.
“Hương vị của miếng thịt thật gây nghiện. Tôi nghĩ rằng khả năng nấu nướng của Weed-nim còn cao hơn kiếm thuật của tôi nữa.”
Kể cả Knight Serbil Prestin cũng có vẻ đã có sự tôn trọng hơn hẳn đối với Weed. Với khả năng khống hỏa có một không hai, những miếng thịt Weed nướng hoàn toàn giữ được dinh dưỡng và mềm tan chỉ với một chút tỏi và muối.
Tất cả những nỗ lực mà Petrov đã thực hiện nhằm lấy được trái tim và tâm trí của lũ tượng sống trôi tuột hết đi như vừa như trải qua một cơn mưa rào mùa hạ.
‘Không, không. Mọi thứ đều ổn cả. Nếu mình dành nhiều thời gian hơn nữa, mình sẽ có một cơ hội khác.’
Trong lúc anh đang đợi trong hàng như những người khác cùng với câu đố khó nhằn đang lởn vởn trong đầu, anh lắng nghe những người xung quanh trò chuyện.
“Lãnh chúa Weed có vẻ rất được lòng các thiếu nữ.”
“Yeah, toàn hot girl chân dài thôi.”
Hàng đã ngắn lại và ở nơi Petrov đang đứng, anh có thể nhìn thấy Weed. Weed đã triệu hồi Fire Elemental, Fiery Pebble để nướng thịt. Cử chỉ của Weed khi nêm hạt tiêu, muối và cắt từng miếng thịt rất nhanh và tự nhiên.
“Hụ hụ! Có thể… xinh đến như vậy ư?”
Tại thời điểm đó, Petrov nhìn thấy gương mặt của Hwaryeong. Vẻ đẹp hiếm thấy đó đang dính chặt lấy Weed và giúp cậu nấu nướng. Gương mặt cô dưới ánh lửa có vẻ như rất phấn khởi.
‘Sao một thiếu nữ xinh đẹp như vậy lại có thể ở bên cạnh người như hắn?’
Điều này chỉ như lửa đổ thêm dầu vào sự thù ghét mà Petrov dành cho Weed.
Và ngay vào thời điểm đó! Petrov nhìn thấy Weed đang gắp một miếng thịt nhỏ và đặt vào miệng của một thiếu nữ. Người phụ nữ mà Petrov không bao giờ có thể quên, Yurin mà cậu đã gặp tại Lâu đài St. George đang thưởng thức miếng thịt được chế biến bởi Weed. Thời gian mà hai người họ dành cho nhau khá ngắn ngủi nhưng cô đã để lại trong tim Petrov ấn tượng không thể phai mờ.
‘Đó là Yurin.’
Việc nhìn thấy Yurin cười một cách trìu mến với Weed làm tan nát trái tim anh. Petrov có chết cũng muốn được gặp lại cô, nhưng không phải như thế này, khi mà anh đang đứng trong hàng đợi thịt…
‘Mình phải mạnh mẽ lên, quay về và rời khỏi Pháo đài Vargo ngay lập tức.’
Petrov muốn chôn vùi mọi thứ và rời đi. Nhưng anh biết lý do khiến cho đôi chân mình không nghe lời, đó là bởi vì anh biết, hình ảnh Yurin bên cạnh Weed sẽ không bao giờ biến mất khỏi tâm trí. Ngay khi tâm trí anh đang bị chao đảo bởi thứ anh vừa thấy, tiếng nói chuyện chạm tới tai.
“Cô gái đó là ai vậy?”
“Nghe đồn cô ấy là một Painter…”
“Các bác không biết à? Đó là em gái của Weed đó. Cô ấy đã luôn ở cạnh Weed khi anh ấy thám hiểm tại Vương quốc Vampire.”
“Cô ấy thực sự rất đáng yêu. Cô ấy mà là bạn gái mình thì tốt biết bao…”
“Nếu Weed trở thành anh rể của cậu ý, thì đúng là cậu thành chuột sa chĩnh gạo rồi.”
Petrov đang quay mình liền lập tức khựng lại và anh đứng nghiêm chỉnh vào hàng một lần nữa.
“Vậy ra cô ấy là em gái của Weed…”
Cuối cùng anh cũng hiểu được bức tranh Yurin vẽ trên tường Lâu đài St. George.
*****
Chi phí dành cho thức ăn và nước uống mà các Geomchi tiêu thụ được Weed chi trả.
“Uuuuh.”
“Tôi, tôi nghĩ là tôi sắp tèo rồi, bụng của tôi đang sắp nổ tung rồi.”
Bởi tính ham ăn, HP của họ đang tụt giảm một cách mạnh mẽ. Nhưng kể cả như vậy, họ vẫn hò reo khi thịt mới được mang ra.
“Thịt!”
“Đó là sườn hầm.”
“Đó là món sườn hầm đã được tẩm ướp các loại thảo mộc.”
Weed cung cấp thức ăn không ngừng nghỉ và các Geomchi thì lại không thể từ chối dù thế thì hơi bất lịch sự. Đó là hoàn cảnh của 504 con người đang sắp chết vì ăn quá no!
‘Nấu ăn là một class nguy hiểm.’
‘Tôi chưa bao giờ gặp ai có thể chiến đấu không biết mệt với Bone Dragon mà lại bị hạ gục như thế này…’
Chỉ việc nhìn những miếng thịt thôi đã khiến cho những người như Pale và Zephyr phát ốm. Họ không thể không cảm thấy bất ngờ khi các Geomchi có thể tiếp tục nuốt và chén sạch bách các đĩa thức ăn. Chỉ đến khi tháp thịt gần như bị dọn sạch, các Barbarian mới quay trở lại với hoạt động đi săn của họ và tiếp tục chồng lên một tháp thịt mới.
“Thịt!”
“Wa!”
Những người chơi khác ngồi cạnh các Geomchi và ăn uống thả ga.
“Ăn thôi nào!”
“Nhìn ông kìa đạo diễn Kim!”
“Đừng bắt chúng tôi làm việc ngoài giờ nữa. Chúng tôi muốn được tan làm sớm!”
“Chúng tôi cần nghỉ ngơi vào cuối tuần. Chẳng phải chỉ con người, máy móc cũng cần được nghỉ ngơi nữa mà!”
“Bài thi, công việc, bằng cấp, bài thi, công việc, bằng cấp. Rwaaar! Tôi không thể chịu được nữa!”
Thông qua việc ăn uống, các người chơi xả hết những stress họ vướng phải trong cuộc sống thực tại.
- Ăn hết sức có thể nào.
- Thịt mà Weed-nim nướng đúng là tuyệt vời nhất!
Các Fairy bay lượn xung quanh, lao mình vào miếng thịt của họ. Họ cũng vô cùng tham ăn đến nỗi mà một vài Fairy không thể bay nổi nữa cho dù họ có đập cánh hết sức nhiệt tình.
Khi màn đêm chuẩn bị buông xuống, một vài đám lửa trại đã được nhóm lên và các Geomchi tụ tập xung quanh. Họ đang nướng chút ruột lợn non còn sót lại cho bữa cuối. Sau đó Geomchi phát biểu:
“Có vẻ như những ngày này có rất nhiều kẻ địch đang ngắm đến Weed.”
Geomchi3 trả lời:
“Con đã đọc tin tức về Hermet hay là ai đó đang cố gắng giết Weed.”
Geomchi4 và Geomchi5 cũng nói đến những quan sát của mình:
“Đệ nghe rằng lũ đó hoàn toàn chẳng tốt đẹp gì. Chúng rất xấu xa và tham lam.”
“Chúng rõ ràng là lũ mất dạy mạnh nhất Lục địa Versailles. Có vẻ như không ai có khả năng đứng lên chống lại chúng.”
Các võ sinhh giữ im lặng và lắng nghe một cách chăm chú. Geomchi đã gãi đúng chỗ ngứa và những người thầy của họ đang trò chuyện với một giọng điệu hết sức nghiêm túc. Đó không phải là cuộc đàm thoại mà bất cứ võ sinh nào có thể phát biểu.
Geomchi gật đầu.
“Chúng ta không thật sự cần thiết phải tham gia vào cuộc chiến của Weed. Nó hẳn đã có suy nghĩ của riêng mình rồi.”
Weed chắc chắn đã có những phương thức chống lại âm mưu của Guild Hermess. Guild Hermes vẫn chưa thể chinh phục được toàn bộ lục địa và Weed có thể chống cự đến những giây phút cuối cùng. Hiện tại, cậu có thể sử dụng Sculpture Transformation để lẩn trốn, vậy nên nhiệm vụ chính của cậu là tìm ra bí mật cuối cùng của Sculpture Legacies và hoàn thành nhiệm vụ Sculpture Mastery. Kể cả sau cùng, nếu cậu không thể thoát khỏi móng vuốt của Guild Hermes… cậu có thể chơi trò kết đồng minh.
Geomchi3 cũng có chung ý nghĩ:
“Chuẩn rồi, tiểu sư đệ của chúng ta hẳn đã có ý tưởng cho việc này rồi nên cứ để đệ ấy tự xử ... Nhưng, tôi, với tư cách là một vị sư phụ, không thể đứng nhìn tiểu sư đệ chiến đấu một mình như vậy được.”
Geomchi3, nhanh chóng thay đổi quan điểm của mình.
“Tôi chắc rằng nếu chúng ta để đệ ấy tự giải quyết, đệ ấy sẽ thể hiện một cách tuyệt vời. Nhưng chúng ta là sư huynh của đệ ấy, chúng ta phải giúp đỡ tiểu sư đệ.”
Geomchi ngẩng đầu và phóng ánh nhìn vào bầu trời đêm đầy sao.
“Lục địa Versailles này thực sự là một vùng đất bí hiểm.Nhưng cũng đầy sự tự do. Ta đã học kiếm thuật cả đời nhưng chưa bao giờ có thể tưởng tượng nổi một ngày mình lại có sự tự do để khám phá nó như vậy.”
“...”
Các võ sinh và cả võ sư, tất cả đều cảm thấy đồng cảm với từng chữ mà Geomchi thốt ra. Kể cả khi họ đã luyện tập cho cơ thể và trí óc đến mức cực đại, thực sự có rất ít cơ hội để thực hành trong thực tại. Có rất nhiều các biến số phức tạp như chỉ số, cấp độ, độ thành thục kỹ năng và những thứ tương tự, nhưng Lục địa Versailles là nơi họ có thể sống với thanh kiếm trên tay. Họ có thể chiến đấu chống lại các địch thủ mạnh mẽ, ngao du và gặp gỡ những người đồng hành mới. Đây là thế giới mà mọi người đàn ông đều mơ đến.
“Nếu một người đàn ông thực sự mạnh mẽ, ta tin rằng người đó có quyền chinh phục toàn bộ Lục địa. Nhưng có một thứ ta không chịu đựng nổi chính là chúng, tập hợp 1 lũ yếu đuối, tầm thường dám khuấy đảo cả lục địa.”
“Bọn con cũng nghĩ vậy.”
Geomchi nở một nụ cười thật lớn.
“Chúng ta có rất nhiều niềm vui tại nơi đây, phải không?”
“Đúng rồi thưa sư phụ.”
“Chúng ta tận hưởng khoảng thời gian chúng ta có.”
Các Geomchi không nghe theo yêu cầu của bất cứ ai khi họ tiêu diệt lũ quái vật và rèn luyện kiếm thuật, đó là những thứ họ thực hiện theo đúng nguyện vọng của bản thân. Có những khi họ thực hiện những điều điên rồ và tận hưởng sự tự do tuyệt đối tại Lục địa Versailles.
“Ta nghĩ đây là thời điểm để trở nên mạnh mẽ. Mạnh mẽ trụ vững trước bất kể cơn cuồng phong nào. Hãy thử xem sức mạnh cá nhân, không phải của sức mạnh của một nhóm, có thể thay đổi thế giới hay không.”
Khả năng chống lại “cơn bão” đến từ sức mạnh. Geomchi và các võ sinh thề với chính mình rằng họ sẽ nâng cao cấp độ của bản thân dựa theo khuôn khổ của Royal Road và trở nên mạnh mẽ.
*****
Ratzeburg.
Lee Huyn đang ngồi máy tính tìm kiếm các thành phố, nhưng cái tên đó chưa từng được nhắc đến trên bất cứ diễn đàn nào liên quan đến Royal Road. Thay vào đó, nó giống như một con đập bị vỡ và các diễn đàn tràn ngập những người chơi đang cố gắng tham gia vào Guild Hermes hoặc tổ chức các nhóm đối lập nhằm chống lại Giáo hội Embinyu.
“Có vẻ như là mình sẽ là người đầu tiên khám phá ra thành phố này.”
Nếu cậu tìm kiếm toàn bộ Lục địa một cách kiên quyết, sẽ có khả năng rằng cậu sẽ tìm ra nó. Cậu phải suy luận ra địa điểm và thu giảm các khu vực tìm kiếm.
“Thật may mắn, chẳng chỗ nào gần các điểm địa cực.”
Lợi dụng tự nhiên để đi đến kết luận, nó không thể là nơi có khí hậu nhiệt đới, sa mạc hay băng giá.
“Khu vực mà 4 chủng tộc sinh sống cùng nhau trước khi họ phân tán… Khả năng nó là 1 hòn đảo rất thấp.”
Cậu có thể phải khám phá những hòn đảo tương đối lớn nhưng điều đó sẽ xảy ra chỉ khi cậu không tìm thấy thành phố đó trên Lục địa.
“Một khu vực với một dòng sông rộng lớn và đồng bằng trù phú.”
Lee Huyn đã có tấm bản đồ của Lục địa Versailles và bắt đầu tìm kiếm. Những địa điểm chưa được khám phá hoàn toàn thì chìm trong làn khói đen và thông tin thì vẫn còn mịt mù.
“Đó phải là một khu vực bằng phẳng đủ cho cả bốn chủng tộc có thể xây dựng một thành phố lớn.”
Chỉ với bấy nhiêu thông tin thôi, số lượng khu vực mà cậu phải tìm kiếm đã giảm đi đáng kể. Rừng rậm thì còn có thể phát triển được, chứ những dãy núi lớn thì không thể xây dựng nổi.
“Họ xây nhà bằng đá. Mình chắc chắn họ có những cách thức để xây nhà bằng cát hoặc gỗ… Khoan đã, có thể tộc Elf từ chối sử dụng những cách thức đó? Không, không, điểm mấu chốt là xung quanh đó có nhiều đá và họ sử dụng chúng để xây nhà theo những cách đó. Hẳn là có sẵn rất nhiều đá hoa cương để họ có thể khai thác cho ngôi nhà của mình…”
Khi Lee Hyun mổ xẻ sâu hơn, những thành phố Tự do của Liên hiệp Britten và Vương quốc Ritten có rất nhiều đặc điểm địa lý như vậy.
“Nếu mình quan tâm đến cả sự di cư của các loại chim và các loại cây cối, hoa lá đặc trưng của từng vùng miền… cơ hội rất cao là thành phố ở một trong những Vương quốc đó.”
Nó gần phía nam tính từ trung tâm của Lục địa, nhưng không quá xa. Vùng đất đó khá là màu mỡ và cũng không có quá nhiều quái vật lảng vảng xung quanh. Khu vực rộng lớn này cũng có 24 con sông lớn chảy giữa Vương quốc và các thành phố Tự do. Sử dụng kiến thức về đá và dựa trên thông tin về địa lý, cậu đã giảm số lượng địa điểm khả thi xuống còn 130, tất cả những địa điểm này đều gần lưu vực sông.
“Không dễ dàng gì để có thể tìm thấy thành phố đã tồn tại hàng ngàn năm trước đấy tại Lục địa Versailles.”
Chỉ với việc nghiên cứu chi tiết thông tin trên bản đồ đã ngốn của cậu ba ngày. Kể cả sau đó, cậu vẫn phải tìm kiếm khu vực phù hợp bằng cách thủ công.
“Mình nên kiểm tra những bức ảnh chụp bởi dân du lịch.”
Khi một người chơi khám phá ra một khu vực mới hay thăm quan những địa điểm nổi tiếng, họ thường lưu lại những bức ảnh và tải lên mạng. Lee Hyun có thể tìm kiếm các địa điểm cậu muốn và hầu hết chúng đều xuất hiện.
“Chỗ này nhìn không giống lắm, cho dù có tính đến khả năng cây cối và cỏ dại đã phủ đầy khu vực này sau 1 khoảng thời gian dài… dòng chảy của con sông và hướng của mặt trời đều không đúng. Vùng đồng bằng được bao phủ bởi đá thì cỏ mọc làm sao được. Phải thế này, gió thổi rì rào, cánh đồng vàng thẳng cánh cò bay.”
Vùng đất cậu đang tìm kiếm không hề có dấu vết của bất cứ hoạt động nông nghiệp nào.
Lee Hyun thậm chí còn tham gia vào các nhóm để có thể xem được những bức ảnh về Royal Road.
- Giấc mơ của người nông dân trong Royal Road. Một Royal Farmer.
- Từ hạt đến khi thu hoạch. Guild của Farmer.
- Ngắm nhìn những bông hoa được chăm sóc cẩn thận mang lại niềm vui cho trái tim. Mật ngọt và bươm bướm.
- Đầu tư vào bất động sản. Trở nên giàu có mà không cần phải làm bất cứ công việc gì. Guild Land Merchant.
Đó là những nhóm có niềm yêu thích với đất đai. Cậu sử dụng những bức ảnh được tải lên các nhóm, và bất cứ khu vực nào không có khả năng là Ratzeburg, cậu lập tức loại ngay mà không hối hận.
“Huk, lập luận thực sự không dễ dàng. Đây hoàn toàn không phải là một công việc.”
Kiểm tra từng bức tranh một thực sự rất oải, nhưng vẫn còn tốt hơn là đến tận nơi từng địa điểm để nghiên cứu. Sau khi chọn lọc và suy luận trong hai ngày, số lượng địa điểm có thể là Ratzeburg giảm xuống còn 68.
“Thành phố ấy hẳn phải ở một trong những địa điểm này. Nó trở thành trò chơi đố “buồn” rồi. Một trò chơi yêu cầu sử dụng tất cả khả năng của não bộ.”
Từ 68 địa điểm đó, có 42 nơi là có sự hiện diện của làng mạc hoặc thành phố. Lee Hyun thay đổi hướng suy nghĩ của mình. Ratzeburg hẳn là một nơi phù hợp cho tất cả chủng tộc để họ có thể sống cùng nhau. Một nơi có dòng sông uốn lượn như rắn, một vị trí địa lý phù hợp cho việc phòng thủ các cuộc tấn công bởi lũ quái vật.
“Nếu mà xây nhà ở thì cần phải thế này ... thế này …”
Suy luận ra địa điểm thông qua việc tưởng tượng về nơi mà cậu mong muốn được sinh sống! Không cần phải tính toán đến giá cả vào thời kỳ đó nên cậu có thể lựa chọn bất cứ địa điểm nào cậu mong muốn.
“Mình cần chọn nơi trù phú nhất có thể.”
Với Lee Hyun, khu vực Albas có vẻ khả thi nhất. Nơi đó có đồng bằng trù phú, rộng lớn và nó cũng hoàn toàn phù hợp cho việc xây dựng làng mạc, nó được bao bọc bởi một con sông rộng khiến cho ba phía đều được bảo vệ chống lại lũ quái vật. Và trên hết, vượt qua khu vực đồng bằng là một ngọn núi đá nhô ra về phía khung cảnh bên dưới.
“Nếu để 1 đạo quân Orc đồn trú ở đây, mình có thể chiến đấu một cách hiệu quả. Dù có chuyện gì xảy ra, thì hậu phương vẫn nên là bất khả xâm phạm.”
Đây là vị trí rất dễ phòng thủ khi đám quái vật đến tấn công, và ở đó cũng có hàng đống đá hoa cương. Năm khu vực khác nữa cũng không tồi lắm và tất cả chúng đều là những khu vực có thể ở được.
“Thành phố Ratzeburg nhất định là ở một trong những địa điểm đó…”
Lee Hyun chìm vào suy tư cùng với tinh thần uể oải. Cả 6 địa điểm đó đều ở cách nhau rất xa, và nếu cậu muốn đến từng nơi một hẳn sẽ tốn rất nhiều thời gian. Những vị trí mà cậu đã khảo sát tại Vương quốc Ritten và Liên bang Britten có khả năng từng là thành phố Ratzeburg đều có các thành phố được xây dựng ở những nơi cao nhất.
“Mình nên đến khu vực Albas trước tiên. Sẽ rất khó khăn để định vị nhưng có thể may mắn sẽ đến với mình trong lần thử đầu tiên.”
Cậu quyết định sau khi đã kỹ lưỡng cân nhắc rất lâu. Theo như những cân nhắc của cậu, cậu sẽ vẫn đến lớp đại học, và trong Royal Road thì cậu sẽ ở lại tại pháo đài Vargo tập trung vào điêu khắc nhằm nâng cao độ thành thục kỹ năng.
“Oppa, anh vẫn còn thức à?”
Nửa đêm, cửa phòng em gái cậu mở và Lee Hayan đi tới phòng khách, vẫn đang trong bộ pyjamas của cô.
“Yeah, anh đang phải suy nghĩ nát cả óc đây.”
Lấy chút sữa trong tủ lạnh, Lee Hayan vừa uống vừa hỏi.
“Có vấn đề gì thế ạ?”
“Là chuyện anh nhận được nhiệm phụ bắt anh tìm kiếm thành phố đầu tiên của Lục địa Versailles.”
Lee Hyun giải thích cho em gái mình chi tiết toàn bộ câu chuyện. Các thông tin và giấy tờ cậu in ra từ máy tính giờ đã cao ngang một quyển sách dày. Cậu cũng lấy ra một tấm bảng đen và dán chi chít những tờ giấy nhớ. Giống như là Lee Hyun đã tạo lại khung cảnh trong các bộ drama để tìm kiếm vị trí của Ratzeburg.
“Còn đây là đoạn video về thành phố mà anh đã được xem. Sử dụng đoạn video, anh đã thu thập được tất cả các tài liệu để chỉ ra những địa điểm có khả năng nhất là thành phố anh cần tìm.”
Lee Hyun nói với giọng trầm và nhẹ nhàng. Cậu hoàn toàn thể hiện được vị thế của một người anh đang mong muốn đứa em gái mình hiểu rằng anh trai của cô thông minh đến nhường nào.
“Ah! Vậy ra những bức ảnh này là hình ảnh của thành phố đó?”
“Chuẩn.”
Với kĩ năng vẽ của Lee Hyun, cậu vẽ đám sương mờ thành những con khủng long, những con sâu là những dòng sông, và lũ kiến trở thành đám robot biến hình.Nhưng nhờ có đoạn video cùng với việc sử dụng rất nhiều bức ảnh về Royal Road mà cậu đã tạo được một tấm bản đồ địa hình chính xác.
“Không phải đây là Boronis ở Vương quốc Aidern sao?”
“Hả? Không, nó phải nằm giữa Thành phố Tự do tại khu vực Albas chứ.”
“Không phải đâu anh, em đến đó một lần để vui chơi trong lễ hội Bươm bướm rồi.”
Yurin di chuyển con chuột máy tính và đoạn phim về Boronis xuất hiện trên màn hình.
“Anh nhìn xem, chính là thành phố này đó.”
Nó chính xác là những gì Lee Hyun đã nhìn thấy trong đoạn phim trước đó. Con sông uốn lượn như một con rắn, và khu đồng bằng rộng lớn đầy những chim chóc, hoa và cây cối...tất cả như là chưa từng thay đổi chút nào theo thời gian. Kể cả khi dòng sông có thay đổi một chút thi khoảng cách đến ngọn núi phía xa không thể sai được.
“Nhìn kìa anh, đó là cao nguyên Olgoro và Đại đồng bằng Iles?”
“...”
Nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, cho dù có xem xét kỹ lưỡng đến ra sao cậu cũng không thể tìm thấy một điểm nào sai khác, khung cảnh giống với thành phố Ratzeburg một cách kỳ lạ.
“Hmph! Vậy thì chúng ta tạt qua đó xem chút trước khi hướng đến khu vực Albas.”
***
Team trans: Đéo cần tên
Translator: Nemchua
Editor: VAYKC
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...