Con đường dâu quý nhà họ Tiêu

Ngoài cửa sổ, trời đã sáng, giằng co một ngày hai đêm, cuối cùng Diệu Tinh đã hạ sốt, cũng may dầm mưa, uống rượu không có làm vết thương bị nhiễm trùng hay biến chứng. Nhìn người an tĩnh ngủ trên giường bệnh, dường như anh đang hoài nghi, người vừa khóc vừa gào đó, có phải là cô hay không.

Chậm rãi đến bên giường, Tiêu Lăng Phong từ từ giơ tay lên, run rẩy, muốn vén áo Diệu Tinh lên nhìn một chút, nhưng trong lòng vẫn còn tí do dự. Cuối cùng, vẫn không khống chế được ý định muốn nhìn mãnh liệt trong lòng, chầm chậm vén lên.

Lưng Diệu Tinh rất đẹp, bên trong không mặc áo lót, vén lên đã thấy toàn bộ tấm lưng, và cả vết thương thật lớn, nhìn thấy vết máu mờ mờ trên băng gạc. Tay Tiêu Lăng Phong khẽ run một cái. Bàn tay nắm áo Diệu Tinh cũng siết chặt hơn.

Tiêu Lăng Phong, rốt cuộc là ngươi đã làm cái gì? Tại sao có thể hại cô ấy bị thương nghiêm trọng như thế, nếu như vết thương biến chứng, vậy thì phải làm sao, vết thương lớn như vậy, sẽ rất đau! Anh nghĩ thế, từ từ cúi người xuống, nhẹ nhàng thổi lên lưng Diệu Tinh, hình như cảm thấy thế này hơi thoải mái, chân mày đang nhíu chặt của Diệu Tinh từ từ giãn ra, ngay cả ngón tay cũng thả lỏng.

Ngoài phòng bệnh, Đường Nhã Đình nhìn vào bên trong qua lớp thủy tinh. Tiêu Lăng Phong lại không hề cố kỵ vén áo cô ta lên, thậm chí một chút kiêng dè cũng không có. Còn giúp cô ta thổi vết thương. Lăng Phong, chẳng lẽ anh là đang đau lòng sao!


Ừm… Diệu Tinh khổ sở rên rỉ một tiếng. Tiêu Lăng Phong giống như bị giật mình, buông vạt áo Diệu Tinh ra.

Diệu Tinh chầm chậm mở mắt ra, ánh sáng mãnh liệt ngoài cửa sổ chiếu vào mắt làm cô thấy đau. Sức lực toàn thân dương như cũng bị rút cạn rồi, đầu đau như muốn nứt ra.

“Đã tỉnh rồi hả?” Nghe giọng nói lạnh lẽo ở sau lưng, trong nháy mắt Diệu Tinh đã tỉnh táo lại.

“Nếu cô không muốn vết thương nứt ra, thì đừng có động đậy nữa.” Tiêu Lăng Phong dùng một tay mạnh mẽ đè bả vai Diệu Tinh lại. “Người nào đồng ý để cô chạy ra ngoài? Người nào đồng ý cho cô uống rượu hả?” Tiêu Lăng Phong lạnh nhạt hỏi từng chữ.

Diệu Tinh kỳ quái nhìn Tiêu Lăng Phong, cô trở lại bệnh viện. Chẳng lẽ là anh ta đưa cô về?

“Trả lời vấn đề của tôi.” Tiêu Lăng Phong cắn răng. Tại sao khi không lại biến thành như thế, giống như ba năm trước đây, khóc rống, cuồng loạn như thế.

“Không có việc gì!” Diệu Tinh lắc đầu một cái.


“Trình Diệu Tinh, tốt nhất cô nên hiểu rõ tình trạng hiện nay, tôi không cho phép cô ở bên cạnh tôi, mà trong lòng còn nghĩ đến người khác, cho dù là người chết cũng không được!”

Người chết? “Tiêu Lăng Phong, anh ép buộc tôi ký kết hợp đồng, đã giam cầm tôi bên cạnh anh, chẳng lẽ, ngay cả trái tim tôi anh cũng muốn khống chế? Là ai đã biến anh ấy thành người chết!”

“Cô đang lên án tôi?” Tiêu Lăng Phong khom người tiến tới gần Diệu Tinh.

“Ngay cả tự do để nói lời thật lòng mình tôi cũng không có sao?”

“Có, nhưng mà nói ra có lợi ích gì?” Tiêu Lăng Phong hỏi. “Tất cả mọi chuyện đều không thể cứu vãn, Nhã Đình của tôi sẽ không có thân thể khỏe mạnh, Mộ Thần, cũng sẽ không trở lại!”Anh nắm chặt cằm Diệu Tinh. “Không phải cô hỏi tôi, nếu như cô trả cho tôi một đứa bé, tôi có thể trả Mộ Thần lại cho cô hay không sao! Đáp án, chính là không thể…”


Đứa bé, Đường Nhã Đình hoàn toàn kinh ngạc đến ngẩn người, anh ấy nói đứa bé, đứa bé của Trình Diệu Tinh sao? Hung ác nhìn chằm chằm vào bên trong, nước mắt Đường Nhã Đình rơi xuống. Quả nhiên, Tiêu Lăng Phong vì chuyện này mà xa ánh cô, vì cô không thể mang thai, cho nên… Anh ta muốn tìm người phụ nữ khác…

“Anh…”

“Đừng để cho tôi nghe lại cái tên này!” Tiêu Lăng Phong dùng sức ôm lấy bả vai Diệu Tinh, kiềm chế động tác của cô, hôn lên môi cô, hương vị ngọt ngào trên cánh môi kia làm cho anh phải lưu luyến, hôn thật sâu, lại rất chú ý khống chế thân thể Diệu Tinh để tránh cô giãy giụa, làm vết thương nứt ra nữa…

=======


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận