Nói thật là khi đi ra khỏi phạm vi đài dịch chuyển bọn Lâm Đĩnh mới cảm thấy thật là kinh khủng, người!
Nhìn đâu cũng thấy toàn người là người, bốn phương tám hướng đều là đầu người lấp ló, trong tầm mắt của bọn hắn là một biển người, chưa tính trên đầu còn có chi chít độn quang xẹt qua xẹt lại, ước lượng sơ sơ cũng có khoảng cả triệu người là ít, mà làm cho Lâm Đĩnh không thể tưởng tượng được là đây chỉ là một cứ điểm nho nhỏ trong vô số cứ điểm của Đại Việt quốc mà thôi, ở thế giới quê nhà của hắn, đừng nói tràng cảnh cả triệu người tụ tập thế này, mà một hai trăm ngàn người đã rất khủng khiếp rồi, không ngờ tùy tiện một tòa quân doanh tạm thời cũng đã vượt xa số lượng quân đội của một nước ở quê nhà của hắn.
Ngay khi bọn Lâm Đĩnh còn đang ngơ ngẩn thì đột ngột có một giọng nói từ trên đầu vọng đến.
-Này! Các ngươi có phải là người của núi Thông Thiên không? Nếu là người của núi Thông Thiên thì mau qua đây đi!
Cả bọn đang bị trấn trụ trước toàn cảnh trước mắt liền giật mình tỉnh lại, Trương Bình Phàm chính là kẻ tỉnh lại nhanh nhất, dù sao tốt xấu gì người ta cũng là tu tiên giả Phàm cảnh tầng chín, tố chất cũng phải có một chút.
Cả đám ngửa cổ lên trời thì nhìn thấy người đang gọi đám bọn hắn chính là một người tu tiên trẻ tuổi, mày kiếm, mũi cao, khuôn mặt thanh tú, phối hợp với ánh mắt lạnh lùng, tạo nên một loại khí chất lôi cuốn người khác phái, nói theo cách nói của người bình thường chính là tướng “sát gái”, còn theo theo cách nói của Lâm Đĩnh hắn thì chính là một thằng cha siêu cấp mặt trắng, chỉ là tất cả điều đó đều không quan trọng.
Điều làm cho Lâm Đĩnh cực kỳ đố kỵ, chính là là thằng khốn đang kia đang lơ lửng giữa không trung! Mà điều đó có ý nghĩa gì? Điều đó có ý nghĩa thằng mặt trắng trước mắt kia có thực lực chí ít cũng là Sơ nhập tu tiên giả, Lâm Đĩnh oán hận nghĩ thầm trong lòng.
-Hú hú! Thiên địa bất con mợ nó công, tại sao cớ chứ? tại sao ông đây đập chai, khoai to thế này mà đi đâu cũng đụng mấy tên mặt trắng, đã đập chai lại còn tu vi cao cường hơn ông đây là thế nào? Ta hận, ta hận a........!
Trương Bình Phàm thoáng thấy tu vi của người mới đến thì trong lòng thầm giựt mình, nhưng ngoài mặt lại nhanh chóng làm ra động tác.
-Vâng! Kính chào tiền bối, bọn vãn bỗi chính là tu luyện giả của núi Thông Thiên đến đây để tham gia Chiến tranh thí luyện.
Tên tu luyện giả kia nghe thế thì khẽ gật đầu, bước đi từng bước trên không trung xuống mặt đất như có một cái bậc thang vô hình đến trước mặt bọn Lâm Đĩnh rồi nói.
-Ừm! Vậy là đúng rồi, được rồi! tất cả các ngươi đều đi theo ta đến nơi tập trung đi, ta tạm thời chính là người quản lý của các ngươi ở nơi này, các ngươi có thể gọi ta là “Tiếp dẫn sứ”, đi đến nơi đóng quân của chúng ta sẽ có người giảng thuật tiếp những điều cần chú ý cho các ngươi.
Cả bọn nghe thế hai mặt nhìn nhau, nhưng không để bọn Lâm Đĩnh nói gì, người tu tiên trẻ tuổi kia liền dẫn đầu đi trước, khiến cả bọn đành phải nuốt lại những thắc mắc trong lòng lẽo đẽo theo sau hắn ta.
Đi khoảng hơn nửa tiếng đồng hồ cả bọn liền đi dến trước một ngôi lều nhỏ bình thường, trong vô số ngôi lều ở cái cứ điểm tạm thời này, khác nhau chỉ là trước cửa lều có hình một ngọn núi, bên ngoài cắm một thanh cờ có hai chữ “Thông Thiên” mà thôi.
Nhìn cái lều bé tí tẹo chỉ sợ còn không chứa nổi tên mập Trương Bình Phàm vào trong, Lâm Đĩnh liền nghĩ “không lẽ thằng cha Tiếp dẫn sứ định nhét cả bọn vào trong cái lều bé tẹo này sao?”
Cái tên trẻ tuổi Tiếp dẫn sứ kia cũng không để ý bọn hắn nghĩ gì, liền vén màn lều ra đi thẳng vào trong, tiếp đó bọn Trương Bình Phàm cũng không hề do dự gì nối đuôi nhau đi vào, Lâm Đĩnh thấy thế liền trố cả mắt ra, cái lều kia rõ ràng là bé tí xíu, cùng lắm là nhét được 2, 3 người vào là đảm bảo chật cứng, ấy vậy mà cả năm người chui vào trong đó cũng chả thấy có chút động tĩnh nào bảo sao hắn không cảm thấy quai quái cơ chứ!
Nhưng kì quái thì kì quái, cứ chui vào không phải là biết tất cả hay sao?
Mang theo tâm tình kì cục, quái dị, Lâm Đĩnh liền vén cửa lều vào trong, vừa đi vào Lâm Đĩnh liền há hốc cả mồm ra, cảnh tượng trước mắt nào phải cái lều nào chứ, rõ ràng là một không gian cực lớn, đừng nói là năm, sáu người bọn hắn, cho dù có nhét vài cái sân bóng vào cũng còn rộng rãi chán. (Các ngươi cứ tưởng tượng là nó giống cái lều trong phim harry pot tờ ấy, chỉ là phong cách châu á thôi.)
Không thể tin được cảnh tượng trước mắt mình Lâm Đĩnh liền nhìn lại phía sau, vẫn là một cửa ra bình thường, Lâm Đĩnh liền tò mò thò thử cái đấu ra ngoài, bên ngoài rõ ràng vẫn là cái lều nhỏ đó, nhưng khi rụt đầu lại chính là một không gian rộng lớn trướng bồng liên miên, người qua người lại rất náo nhiệt.
Vẫn còn đang lơ mơ, lờ mờ thì đột nhiên có một bàn tay không biết từ đâu đến đập cái “bộp” vào vai hắn, khiến cu cậu giật này cả mình, xém tý nữa thì teo cả thằng nhỏ, quay lại nhìn thì chính là tên béo Trương Bình Phàm kia.
-Đi thôi, đứng lớ ngớ ở đây làm gì, đừng để Tiếp dẫn sứ đợi lâu.
Vốn đang định hỏi han Trương Bình Phàm, nhưng nghe hắn nói thế thì Lâm Đĩnh đành thu lại tâm tư hiếu kì của mình đi theo Trương Bình Phàm đến nơi tập trung của cả bọn.
Tiếp dẫn sứ chỉ đưa bọn Lâm Đĩnh đến một gian trướng bồng đủ ười người ở có dư, không nói câu nào liền rời đi.
Chưa được bao lâu sau liền có một người tu tiên tuổi cỡ ba lăm, lưng đeo một thanh đại đao, ước lượng sơ sơ cũng phải 1000kg là ít, thân thể cực kỳ lực lưỡng, cường tráng, cơ bắp cuồn cuộn tràn ngập sức mạnh, mái tóc dài đến vai bị tùy ý cột thành một cái đuôi gà kì dị, khuôn mặt góc cạnh, râu ria xồm xoàm che kín gần nửa khuôn mặt, trong đôi mắt to như bảo thạch đó, dường như bất kỳ lúc nào nào cũng có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, trên người người tu tiên đó chỉ khoác một kiện giáp da đơn giản, tạo cho người khác cảm giác hắn ta là một người tính tình hào sảng, phóng khoáng, tràn đầy khí tức dương cương.
Nói thật là Lâm Đĩnh cũng tự biết tính cách của bản thân chẳng phải là loại tốt đẹp gì, có thể nói là nhìn tên nào ưu việt hơn mình là lại thấy trong lòng khó chịu chướng mắt, không dìm hàng, ngáng chân đối phương đã là tốt lắm rồi chứ đừng nói tới hảo cảm, thân thiết gì, nhưng khi nhìn thấy vị mãnh nam, tu vi cao cường này Lâm Đĩnh liền cảm thấy đối phương vô cùng hợp nhãn.
-Ha ha! Các ngươi chính là mấy người núi Thông Thiên mới đến đấy có phải không?
Trương Bình Phàm liền đứng ra trả lời.
-Vâng! Chính là mấy người bọn vãn bối!
Người tu tiên kia nghe thế thì nói:
-Ha ha! Được rồi không cần phải ăn nói khép nép như thế, ta họ Kim tên Lực, mấy đứa có thể gọi ta là Kim Lực đại ca, hay Kim đại ca cũng được!
Trương Bình Phàm nghe thế thì cười lên rồi nói:
-Vậy, bọn vãn bối không khách khí nữa, đành trèo cao gọi một tiếng Kim đại ca vậy, có gì xin Kim đại ca giúp đỡ nhiều hơn.
Kim Lực nghe được thì liền khẽ mỉm cười gật đầu và nói.
-Được rồi, được rồi! đều ngồi xuống cả đi, mấy đứa không nói ta cũng sẽ nói ấy đứa biết tình cảnh ở đây, ấy đứa làm quen một chút.
Trương Bình Phàm:
-Vậy thì đành làm phiền Kim đại ca rồi, tiểu đệ xin mạo muội giới thiệu một chút về mấy người huynh đệ ở đây vậy.
Kim Lực:
-Ha ha, có gì mà mạo với chả muội, nếu đã gọi ta một tiếng đại ca thì cứ thoải mái một chút, tính cách ta rất thẳng thắn, chứ không phải như mấy lão già cổ hủ thích câu nệ tiểu tiết đâu mà!
Trương Bình Phàm:
-Được! Vậy tiểu đệ cũng không khách khí nữa, xin giới thiệu với Kim đại ca, tiểu đệ họ Trương tên Bình Phàm, nếu Kim đại ca không chê có thể gọi một tiếng Trương mập.
Kim Lực:
-Sặc! Nhìn chú mày tròn vo thế kia ngoại hiệu đúng là không sai à nha, vậy ta đành gọi chú mày là Trương béo vậy.
Trương Bình Phàm nghe thế thì có vẻ hài lòng tiếp tục giới thiệu:
-Đây là mấy người anh em của tiểu đệ, thằng cha du côn này là Khúc Bạch, một tên cơ quan thuật sĩ ăn hại, nói chung là một cái bị thịt, thùng cơm chính hiệu, Kim đại ca cứ gọi hắn là “Khỉ ốm” là được.
Khúc Bạch:
-Móa thằng mập kia, ông đây là cơ quan thuật sĩ chính tông, chính cống, dưới thông âm ty trên tường địa lý, trong miệng ngươi lại thành bị thịt, thùng cơm là thế mịa nào, bôi bác anh em vừa thôi chứ, ông đây muốn quyết đấu với ngươi!
Trương Bình Phàm mắt điếc, tai ngơ, tự động bỏ qua tên du côn Khúc Bạch đang nhảy choi choi phản đối ở một bên, tiếp tục giới thiệu.
-Thằng cha ngậm mặt ăn tiền này chính là Vô Danh, đừng nhìn hắn ta mặt mày ngu ngu, lầm lỳ ít nói mà tưởng lầm, thằng này chính là một tên chuyên chơi ám chiêu, âm hiểm, giả dối, lạt thủ tồi hoa, xấu xa, độc ác, mò cua, móc lốp, nói chung là thập ác bất xá, lục thân bất nhận, từ đầu đến cuối chính là một tên ngụy quân tử chính hiệu.....vv, mợ nó “phì, phì mệt quá” nói chung Kim đại ca chỉ cần biết thằng cha này là một tên khốn nạn trong đám khốn kiếp, khốn kiếp trong đám khốn nạn là được rồi!
Nói chung là mập mạp một lòng oán khí, tận lực dìm hàng Vô Danh, ai bảo hắn ta dành gái với anh béo nhà ta cơ chứ.
Ấy thế màVô Danh nghe thế vẫn không có vẻ gì là tức giận, vô cùng trầm ổn, tủm tỉm cười nói:
-Ha ha quá khen, quá khen, ngại quá ưu điểu của ta đều bị ngươi vạch trần hết rồi, ngại quá, ngại quá đi mà!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...